Chua Ngọt FULL

Bước chân anh ta dừng lại, vẻ bực bội trong mắt đột nhiên biến thành trạng thái "mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi".
 
"Ồ, tôi còn tưởng là ai muốn lo chuyện bao đồng." Ánh mắt Lãnh Dật quét từ logo trên trục bánh xe rồi chuyển sang bộ vest lịch lãm của Thẩm Nham: "Được lắm, hai người thi nhau lên như diều gặp gió vậy."
 
Chiếc ô màu đen vững vàng che trên đầu Thù Đồng, Thù Đồng gọi một tiếng anh Thẩm Nham, chủ động nghiêng người về phía anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lãnh Dật thấy thế thì lấy một điếu thuốc ra từ trong túi quần ngậm vào miệng, g dùng bật lửa châm lửa, đỏ bừng lên một tia khói.
 
"Gọi người khác là anh thì thân thiết như thế, sao nhìn thấy anh đây lại sợ đến mức co giò bỏ chạy thế?"
 
Thù Đồng không để ý đến lời châm chọc của anh ta, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, cô giật giật góc áo Thẩm Nham, đáp lại ánh mắt xác nhận mình không bị thương tích gì của đối phương: "Anh Thẩm Nham, em không sao, có thể phiền anh đưa em về nhà được không?"
 
Thẩm Nham "ừ" một tiếng, anh ấy quay người lại nhìn dáng vẻ cợt nhả của Lãnh Dật, lấy một tấm danh thiếp ra từ ngăn đựng danh thiếp đưa cho đối phương: "Thù Đồng còn đang đi học, anh có chuyện gì thì có thể gọi số điện thoại bên trên tìm tôi."
 

Lãnh Dật nhướng mày, nhận lấy danh thiếp trên tay anh ấy rồi cười nhạo một tiếng.
 
Tấm thẻ màu trắng xoay quanh giữa các ngón tay anh ta, nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lãnh Dật khinh thường tặc lưỡi, đưa tay kéo chiếc mũ áo đội lên đỉnh đầu, quay người biến mất trong màn mưa xối xả.
 
Mưa ngoài cửa sổ không có xu hướng ngừng lại, bầu trời cũng bởi vì những đám mây đen dày đặc mà bao phủ mặt đất trong bóng tối u ám. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng cả ngày không dao động bị sự xuất hiện của Lãnh Dật phá vỡ, Thù Đồng đặt cây bút trong tay xuống, nhớ tới những gì đã nói với Thẩm Nham trước khi xuống xe.
 
Cô đã hiểu Lãnh Dật quá rõ, ngoài việc đòi tiền và đe dọa, ông anh họ này của cô chẳng thể làm được gì đứng đắn. Mà Thẩm Nham cho anh ta phương thức liên lạc, chẳng khác nào tạo cơ hội cho anh ta quấy rối, cô không muốn Thẩm Nham dây dưa vào chuyện rắc rối trong nhà mình, đành phải căn dặn anh ấy đừng để ý đến Lãnh Dật.
 
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, Thù Đồng ấn mở, hơi ngạc nhiên khi thấy đó là cuộc gọi video của Trì Tư Việt.
 
Bên kia là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng chiếu vào một bên vai khiến bờ vai anh càng thêm rộng lớn.
 
Trì Tư Việt không dùng điện thoại, nhìn từ hướng của video thì chắc hẳn là camera phía trên laptop, trông anh có vẻ hơi bận rộn, sau khi gõ vài dòng trên bàn phím thì di chuyển máy tính lại gần rồi nhìn cô.
 
Mới mấy ngày không gặp mà thôi, còn cách một màn hình mờ ảo, rõ ràng là ai trông cũng tầm thường, nhưng chỉ mỗi người này trời sinh đẹp trai, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
 
"Bé cưng, nhớ anh không?"
 
Thù Đồng nhìn anh khẽ gật đầu, cùng lúc đó, chiếc nắp bút trong tay bị cô kéo ra kéo vào rồi nắp chặt.
 
Trì Tư Việt mỉm cười, hỏi cô một tuần này đi học có mệt hay không.
 

Cô đáp không sao, sau đó lại nghĩ đến lịch học dày đặc của tuần này, bèn nhắc nhở anh: "Tiến độ của giáo viên rất nhanh."
 
"Ừ." Anh nhìn dòng tin nhắn nhấp nháy ở góc dưới bên phải, rồi dời mắt lại: "Sợ anh trở về không theo kịp à?"
 
Thù Đồng vốn muốn trả lời đúng vậy, nhưng nghĩ lại thì việc học trong nước có thể theo được hay không dường như cũng không ảnh hưởng gì tới anh, đành phải chậm rãi nói anh trở về sơm một chút.
 
Trì Tư Việt có được câu trả lời mà anh muốn, cầm cây bút bên cạnh lên và xoay nó giữa các ngón tay.
 
Chỉ là hai người trò chuyện chưa được mấy câu, điện thoại di động bên kia của anh đã liên tục vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn. 
 
"Hay là anh cứ giải quyết công việc trước đi." Thù Đồng nhìn anh cụp mắt nhìn điện thoại, sau đó vẻ mặt mất đi sự thoải mái khi trò chuyện.
 
"Cạch" một tiếng, điện thoại bị anh đặt lại lên bàn, Trì Tư Việt ngước mắt nhìn sang, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, mặt không chút cảm xúc đáp: "Được."
 
Thù Đồng cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không thể nói rõ nguyên nhân là gì, sự mất tự nhiên duy nhất có thể chỉ ra chính là câu trả lời một chữ thẳng thừng của anh, nhưng sự thật là cô bảo anh đi làm việc trước.
 
Cũng may hai người đều không trực tiếp cúp điện thoại, không khí yên tĩnh vài giây, Trì Tư Việt mệt mỏi xoa xoa mặt, giọng nói chậm lại: "Bé cưng, em có chuyện gì muốn nói với anh không?"

 
Thù Đồng ngước mắt nhìn về phía màn hình, do dự một lúc rồi nói: "Em đã vượt qua vòng sơ tuyển cuộc thi tiếng Anh rồi, tuần sau, chủ nhật tuần sau là trận chung kết… Muốn anh về sớm một chút."
 
Trì Tư Việt nhìn cô như thể đợi cô tiếp tục nói điều gì đó, nhưng Thù Đồng lại không nói gì nữa.
 
Anh gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh: "Được, anh biết rồi."
 
Sau khi tắt video, Thù Đồng ghé vào bàn ngẩn người một lúc rồi dọn sơ cái bàn, sau đó nằm lên giường, cô trầm tư vài phút, cuối cùng vẫn gửi cho anh một tin nhắn báo mình chuẩn bị đi ngủ.
 
Bên kia, trong căn hộ nơi ánh nắng chiếu vào nửa bức tường, điếu thuốc trên gạt tàn đã sắp đốt hết, mẩu thuốc lá đang cháy âm ỉ, không khí xung quanh dường như trở nên khô hơn.
 
Trì Tư Việt nhìn vào bức ảnh Thẩm Nham đang cầm ô và ôm Thù Đồng bên cạnh để che mưa trên màn hình điện thoại, đôi mắt anh tối sầm lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận