Trên ghế sofa bên cạnh tường chất đống không ít đồ lặt vặt và balo, phần lớn là đồ đạc của thí sinh dự thi và hai người dẫn chương trình.
Thù Đồng ngẩng đầu đối mặt với Tùng Thù Đình vài giây, di chuyển cái ghế ở phía dưới về phía trước một chút để chừa ra chỗ trống, sau đó cụp mắt xuống và đặt tấm thẻ về lại trên cái kẹp trong suốt trong bó hoa.
Tiếng giày cao gót nặng nề giẫm lên trên nền gạch men sứ dừng lại, Thù Đồng nghiêng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày xinh đẹp màu rượu Champagne.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúc mừng cậu nhé Thù Đồng, vừa rồi lúc nghỉ ngơi sau khi kết thúc thì nghe được ban giám khảo thảo luận, nếu như tăng điểm số đấu vòng loại thì xếp hạng của cậu khá cao.” Tùng Thù Đình nhướng mày, giọng điệu nghe khá là chân thành.
Thù Đồng sững sờ, đặt bó hoa và điện thoại ở trong tay lên trên bàn, xuất phát từ lễ phép mà gật đầu trả lời: “Cảm ơn, cuộc thi còn chưa kết thúc, kết quả cuối cùng như thế nào còn chưa chắc chắn được.”
Cứ cô nói tôi đáp hai câu như vậy, cuộc trò chuyện khách sáo lẽ ra nên kết thúc tại đây, nhưng rất rõ ràng rằng Tùng Thù Đình trông có vẻ như không hề có ý định rời đi.
Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối xuống một chút, là cô ta dựa vào bên cạnh bàn và che đi một phần ánh đèn.
Màn hình điện thoại ở trên bàn vẫn chưa khoá lại, giao diện vừa khéo hiển thị giao diện trò chuyện trên WeChat với Trì Tư Việt.
Tùng Thù Đình rất vô ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó dựa gần về phía trước mặt Thù Đồng một chút.
Ánh mắt dò xét lộ liễu như vậy khiến Thù Đồng không khỏi nhăn mày, cô vươn tay cầm điện thoại về, khoá lại rồi bỏ vào trong túi, khi đang muốn đứng dậy rời khỏi, đối phương bỗng dưng lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu biết trên người Trì Tư Việt có hình xăm không?”
Thù Đồng dừng bước chân lại, xoay người đối mặt với Tùng Thù Đình.
Đương nhiên là cô biết, ở sau tai của anh có một hình xăm con rắn quấn quanh hình chữ thập, vị trí ở đó rất khuất nên hiếm có người chú ý đến.
Trông thấy biểu cảm của cô có phản ứng, cánh tay vòng trước ngực của Tùng Thù Đình buông ra, thoải mái thả xuống bên cạnh người: “Vậy cậu biết hình xăm đó có ý nghĩa gì không?”
Nói xong thì đôi môi cô ta nở nụ cười, đưa tay giật cánh hoa từ trong bó hoa xuống bóp và chà xát trên đầu ngón tay.
Thù Đồng nhìn cánh hoa mỏng manh mọng nước bị giày vò trong lòng bàn tay của cô ta, cô cố tình né tránh câu hỏi của cô ta và đi đến trước bàn, đưa tay nắm lấy phần thân buộc lại của bó hoa và muốn cầm lên.
Cũng ngay tại lúc này, cánh hoa khô héo nhăn nhúm bị ném sang một bên, Tùng Thù Đồng kéo bàn tay đang cầm chặt bó hoa của cô qua, sau đó dùng đầu ngón tay của tay còn lại vẽ lại hình dáng của hình xăm vào trong lòng bàn tay của cô.
Khi đường cong uốn lượn của chữ S được miêu tả xong, Tùng Thù Đình thản nhiên đọc lên trong miệng.
– Thù.
Khi nút giao cuối của hình chữ thập dừng ở rìa lòng bàn tay, nơi kết nối với ngón tay út thì cô ta tiếp tục.
– Đình.
Bầu không khí tĩnh lặng, bên trong căn phòng, những hạt bụi li ti chập chờn dưới ánh đèn màu vàng.
Cánh hoa xám xịt mất đi sức sống đáng thương nằm co quắp ở bên cạnh.
Thù Đồng đã quên cuối cùng mình đã nói những gì, chỉ nhớ rằng khi cánh cửa ở sau lưng khép lại, giọng nói của Tùng Thù Đình mới chậm chạp vang lên.
Cô ta nói: “Cậu biết mà đúng chứ, tôi và Trì Tư Việt đều tuổi rắn, con rắn hình chữ S đó là tôi cũng là cậu ấy.”
S.
Thù.
Tư.
Bóng đèn trong phòng thay đồ hiếm có người đến trở nên xám xịt, vách tường phía sau lưng cũng vô cùng lạnh lẽo, Thù Đồng nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả lại hình dáng của hình xăm.
Cô rất muốn tự an ủi bản thân rằng hai chữ cái đó vừa hay cũng là tên viết tắt của cô, nhưng sự thật rõ ràng rằng không phải cứ dựa vào cô tưởng tượng là có thể vô cớ xoá đi.
Lần đầu tiên gặp Trì Tư Việt ở trong phòng thay đồ, khi anh cúi đầu kéo dây kéo trên váy của cô xuống, hình xăm ở sau tai đã xuất hiện trước mắt cô.
Mà khi đó, ngay cả cô là ai anh còn không biết nữa mà.
…
Kết quả của cuộc thi tiếng Anh sẽ công bố sau hai tiếng, Thù Đồng đạt hạng ba, lần đầu tiên dự thi đã đạt được thành tích khá tốt như vậy, thật ra đã là một điều rất đáng để chúc mừng.
Chẳng qua là Thù Đồng lại không có tâm trạng.
Cô hoàn toàn không tham gia phần chụp ảnh sau cuộc thi, chỉ vội vàng lộ mặt một chút trong bức ảnh chụp tập thể, rồi đi đến khu vực hậu trường lấy balo của mình.
Trong lòng từ lâu đã rối như tơ vò sau khi nghe xong những lời mà Tùng Thù Đình nói, đến mức khi cô nhìn thấy Trì Tư Việt đang ngồi đó đợi cô thì trong đầu cô vẫn trống rỗng.
Hứa Mễ Nhạc biết điều mà kiếm cớ rời khỏi, khi đi ngang qua bên cạnh Thù Đồng còn mập mờ nháy mắt.
“Bé Đồng à, vừa rồi tớ mới giới thiệu với Trì Tư Việt một nhà hàng rất có không khí, lát nữa hai người các cậu đi đến đó ăn mừng nhé, cũng xem như giúp tớ check-in và kiểm tra quán trước!”
Thù Đồng gật đầu một cách máy móc, ánh mắt cứ nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Mễ Nhạc.
Chiếc balo trên ghế được Trì Tư Việt xách lên, hơi thở quen thuộc lại gần khiến Thù Đồng sững sờ, đang muốn lấy cặp từ trong tay của anh lại.
“Để em cầm đi.”
Trì Tư Việt nhàn nhạt nhướng mày, hơi cúi người xuống và nhìn vào mắt cô: “Sao vậy?”
Thù Đồng mím môi, hít thở sâu một hơi rồi ngẩng đầu: “Không sao, em còn làm rơi đồ ở trong phòng thay đồ, em đi lấy một chút.”
…
Khi cánh cửa bị đẩy ra, mùi hương trộn lẫn của bụi và nước hoa rõ ràng tràn vào khoang mũi.
Bóng đèn trên đỉnh đầu sau khi chớp tắt thì sáng lên, còn chưa bước lên phía trước một bước, cổ tay cô đã bị người ở phía sau nắm chặt rồi kéo lại gần.
Trì Tư Việt chặn cánh cửa lại, một tay giữ eo của Thù Đồng rồi ôm cô vào trong ngực.
Cảm xúc đến quá đột ngột khiến Thù Đồng không hiểu sao cảm thấy khóe mắt cay cay, rõ ràng anh chẳng làm gì cả và chỉ yên lặng ôm cô như vậy mà thôi, nhưng lại khiến cho tâm trạng cô thêm rối bời, sự khó chịu không biết tên âm ỉ tuôn vào trong trái tim.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên làn da mỏng manh trên đôi mắt của cô, ánh mắt anh hơi tối đi một chút: “Vì sao mắt lại đỏ vậy?”
Thù Đồng cúi đầu, đè nén những cảm xúc tiêu cực đó lại: “Do lông mi giả, Tiểu Mễ… Tiểu Mễ giúp em dán lông mi giả lên, nhưng em chưa từng đeo nên có hơi không quen.”
Cằm cô bị anh nắm chặt rồi nâng lên, Trì Tư Việt cẩn thận nhìn: “Cái này phải tháo ra thế nào?”
Thù Đồng lắc đầu: “Không cần vội, ở chỗ của Tiểu Mễ có đồ tẩy trang chuyên biệt có thể sử dụng, chờ sau khi về nhà em đi tìm cậu ấy.”
Anh hiểu rõ rồi lên tiếng trả lời, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt mềm mại của cô.
Sau đó cứ yên lặng như vậy một hồi, Trì Tư Việt cúi người hôn lên môi cô.
Cơ thể đã lâu chưa được đụng vào bỗng trở nên cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong phút chốc rồi tan chảy vào bên trong sự triền miên nóng bỏng của anh, Thù Đồng siết chặt hai bên vạt áo của anh, những suy nghĩ rối bời ở trong lòng dần dần trở nên mờ nhạt.
Cứ chân thực quấn quanh cơ thể của anh như vậy.
Cô nghĩ rằng, cho dù như thế nào thì ít nhất từ khi bắt đầu hẹn hò, anh đều thuộc về cô.
Thân thể càng thêm mềm nhũn, nơi vùng ngực bị anh nắm lấy mà vân vê cũng trở nên tê ngứa, hơi thở của Thù Đồng hỗn loạn, dựa vào lý trí còn sót lại không nhiều ở trong đầu nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cánh môi tách ra kéo theo tiếng “chụt”, Trì Tư Việt lau chùi vệt nước còn đọng trên môi cô, trong giọng nói hỏi han còn mang theo chút ý cười: “Hôn một hồi thì tâm trạng trở nên tốt hơn một chút rồi đúng không?”