Từ trước đến nay Thù Đông luôn ước rằng những ngày cuối tuần có thể trôi qua chậm một chút, nhưng bây giờ cô lại phá lệ mong sao thời gian có thể trôi qua nhanh hơn nữa.
Sau khi hoàn thành một số bài tập thầy cô giao rồi thay bộ ga giường mới, cô trịnh trọng đặt con thỏ bông tai cụp cao bằng nửa người lên trên đầu giường.
Còn một bé thỏ nhỏ có thể tháo rời khỏi con thỏ bông lớn được treo lên trên túi xách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Lãnh Minh Khiết về tới nhà thì trời đã chạng vạng tối, bà vừa vội vàng gọi điện cho cửa hàng bánh sinh nhật vẫn còn bán vừa lấy ra một lượng lớn tài liệu trong túi, trút hết các đồ vật trong chiếc túi xách ra.
Chiếc giày cao gót vẫn bị vứt sang một bên vang lên hai tiếng “lạch cạch” như thường lệ.
“Đồng Đồng, con đã nhận được bánh ngọt mà mẹ đặt về chưa?” Lãnh Minh Khiết cúi xuống xoa mắt cá chân đau nhức, nói.
“Mẹ, không cần mua bánh sinh nhật cho con đâu. Hôm qua con đã ăn cùng Tiểu Mễ rồi, trong tủ lạnh có để lại cho mẹ một ít.” Thù Đồng đi tới ngăn tủ, tìm miếng dán giảm đau rồi đưa sang.
“Bánh ngọt được gửi đến từ hồi sáng sớm, con ăn một miếng rồi, siêu ngon luôn. Con còn gói riêng một ít, định ngày mai mang cho các bạn học, được không ạ?”
Lãnh Minh Khiết nhanh nhẹn xé giấy dán phía sau của miếng dán giảm đau, bà dán vào chỗ mắt cá chân sưng lên rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Vốn dĩ trong lòng bà đang thấy cực kỳ áy náy nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thù Đông, bà bỗng không biết nói gì cho phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ giải thích, rồi mua cho cô vài món đồ bồi thường như thường lệ thì dường như từ trước đến nay, bà chưa lúc nào là một người mẹ đúng nghĩa cả.
Thậm chí, nếu như vừa rồi không phải Thù Đồng đưa cho bà miếng dán giảm đau thì bà còn không biết trong nhà có sẵn cái này.
Lãnh Minh Khiết cúi đầu nhìn vỏ gói thuốc mà bà ném vào thùng rác, lại chuyển mắt nhìn sang Thù Đồng.
Trong mắt Thù Đồng không có chút cảm xúc mất mát nào, cô vẫn ngoan ngoãn yên lặng nhìn bà như mọi khi. Không biết tại sao, Lãnh Minh Khiết lại cảm thấy dường như cô có gì đó khác thường.
“Đồng Đồng… Con không tức giận với mẹ sao?”
Thù Đồng ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
Sợ bà không tin, cô còn nhìn bà nói: “Không có… Con không giận mẹ.”
“Ngày hôm qua…” Nghĩ tới ngày hôm qua, khóe môi cô vô thức nhếch lên: “Ngày hôm qua Tiểu Mễ đã chúc mừng sinh nhật con rồi, bọn con đã đi chơi trò chơi điện tử với nhau, con thật sự thấy vui lắm.”
Từ trước tới nay, Lãnh Minh Khiết không giỏi biểu đạt cảm xúc, trong lòng bà hiểu rõ mình thiếu quan tâm tới cuộc sống của con gái mình, điều bà có thể làm chỉ là cố hết sức bù đắp cho cô bằng vật chất mà thôi. Huống hồ nghĩ tới những kết quả đạt được sau hành trình ở thành phố Lan lần này, sau này có thể cho Thù Đồng một cuộc sống tốt hơn, bà hít một hơi thật sâu rồi hứa hẹn.
“Đồng Đồng, mẹ bận việc này xong thì sẽ được nghỉ ngơi vài ngày. Đến lúc đó con muốn đi đâu, chơi cái gì, mẹ sẽ làm cùng với con tất.”
Nói xong, bà lấy túi xách bên cạnh, lấy ra một hộp trang sức tinh xảo rồi đưa cho Thù Đồng.
“Mười tám tuổi, Đồng Đồng nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, mẹ nhìn một vòng quán rồi chọn ra chiếc vòng này làm món quà tặng con nhân lễ trưởng thành.”
Hộp trang sức làm bằng nhung có màu xanh lam, bên trên khắc chữ tiếng Anh Thù Đồng có biết, đó là hãng thời trang xa xỉ mà các học sinh nữ trong trường bàn luận.
Thù Đồng ngạc nhiên nhìn Lãnh Minh Khiết.
Cô không ngờ hôm nay mẹ sẽ tặng cho cô món quà quý giá như vậy ở tuổi mười tám.
Lãnh Minh Khiết lấy khăn tay trên mặt bàn để lau tay, thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của Thù Đồng, ánh mắt bà hiện ý cười nói: “Mở ra nhìn xem đi nào? Nhìn xem vòng tay mẹ chọn có thích không?”
Một tiếng “cạch” vang lên, móc khóa kim loại của chiếc hộp mở ra.
Một chiếc vòng tay được bao quanh bởi kim cương tinh xảo nằm im lặng trên tấm vải nhung cao cấp. Mỗi một viên kim cương trên vòng tay lấp lánh dưới ánh đèn sáng rọi.
Làm gì có đứa nhỏ nào không thích đồ trang sức tinh xảo và đẹp đẽ như vậy được. Dù Thù Đồng không mở miệng xin Lãnh Minh Khiết cái gì nhưng hiện tại trên mặt cô tràn đầy vui vẻ, ánh mắt phát sáng rạng ngời. Lãnh Minh Khiết biết, món quà bà chọn này rất tốt.
Bà đứng dậy lấy cái vòng kia, đầu ngón tay giữ khóa cài của vòng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thù Đồng rồi đeo lên.
Thù Đồng mấp máy môi, câu cảm ơn mẹ còn chưa kịp nói ra thì tiếng chuông điện thoại của Lãnh Minh Khiết vang lên dồn dập.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời trước mặt cau mày lại, cảm thấy hơi phiền phức khi nhìn tên người gọi đến, trong lòng thầm trách móc rằng ai lại không có mắt như vậy, phá hỏng giây phút dịu dàng hiếm hoi của bà cùng con gái. Nhưng sau khi thấy tên khách hàng, bà đành nhấn phím nghe, tay cầm điện thoại áp lên tai.
Lãnh Minh Khiết giơ tay lên xoa đầu Thù Đồng để an ủi, sau đó ôm một chồng tài liệu dày đi vào phòng làm việc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Thù Đồng nằm trên giường tán gẫu với Hứa Mễ Nhạc, sau khi chúc ngủ ngon cũng mới hơn mười giờ mà thôi.
Ngón tay cô vô thức lướt xuống, tìm đến ảnh đại diện màu đen quen thuộc rồi mở ra.
Cuộc trò chuyện với Trì Tư Việt vẫn dừng ở tối thứ sáu như cũ, tin nhắn cuối cùng anh gửi nhắn bảo anh đã gọi đồ ăn cho cô rồi, lát nữa sẽ đến tìm cô.
Đầu ngón tay trên bàn phím hơi do dự, sau khi rất chậm rãi gõ hai chữ ngủ ngon, Thù Đồng nhìn con trỏ nhấp nháy liên tục phía sau rồi lại yên lặng bấm xóa.
Không sao cả.
Ngày mai, ngày mai là lại được nhìn thấy anh rồi.