Sáng sớm hôm sau, vừa mới đi vào lớp, Thù Đồng đã bị Hứa Mễ Nhạc xông lên ôm lấy.
Hứa Mễ Nhạc cứ làu bàu bảo mới một ngày không gặp mà nhớ cô không thôi, rồi kéo tay Thù Đồng đi tới trước bàn của mình.
Thù Đồng nhìn phòng học gần như đã chật kín, cô lại quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, có hơi ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cô không đến muộn, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu học tiết buổi sáng nhưng trong lớp đã có rất nhiều người rồi.
“Bé Đồng à, cuối tuần tớ bận thật sự, mẹ tớ sai tớ lau dọn nhà với bà ấy khiến tớ mệt đến mức lưng đau mỏi, ngón tay cũng không nhấc nổi đây này.”
Thù Đồng lấy lại tinh thần, cô lấy bánh ngọt trong túi ra, đặt lên trên bàn của Hứa Mễ Nhạc, chờ cô ấy nói tiếp.
Hứa Mễ Nhạc xấu hổ bĩu môi, giọng điệu nịnh nọt nói: “Vì thế cục cưng xinh đẹp và thiện lương Đồng Đồng, có thể cho tớ mượn bài tập tiếng Anh của cậu được không?”
Nhìn thấy hầu như cả lớp đang miệt mài ghi chép, viết những tờ bài tập khác nhau, Thù Đồng hiểu ngay.
Không phải bầu không khí học tập bỗng nhiên hăng hái, mà là do đại hội Thể thao cộng thêm việc cuối tuần vui chơi quá đà nên đa số mọi người không hoàn thành bài tập đúng hạn.
Thù Đồng thở dài bất lực, đồng thời nói lần sau không được viện cớ này nữa, cô lấy bài tập từ trong cặp sách ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong miệng Hứa Mễ Nhạc nhét một miếng bánh mà cô mang tới, còn chưa nuốt xuống đã cười tủm tỉm, vỗ tay cảm ơn.
“Cảm ơn, khụ khụ! Cảm ơn bé Đồng nha!” Hứa Mễ Nhạc vỗ ngực cho xuôi, vội vàng nhận lấy bài tập, chuẩn bị gia nhập đại hội miệt mài chép bài.
Thù Đồng không rời đi, cô nhìn về phía vị trí của mình.
Trần Gia Minh ngồi cùng bàn đã tới, mà lúc này ngồi cạnh cậu ấy là lớp trưởng Hồ Dĩnh, một cô gái với khuôn mặt tròn đầy đặn. Vào ngày đầu chuyển đến trường, cô ấy đã dẫn Thù Đồng đến văn phòng, giải thích những việc cần làm.
Hứa Mễ Nhạc dọn dẹp vụn bánh trên bàn, nhìn theo tầm mắt của cô.
Sau khi mở nắp bút, tay của Hứa Mễ Nhạc chuyển động không ngừng, miệng bắt đầu cảm thán: “Aida, lớp chúng ta hiện tại có cậu và bạn học sinh giỏi kia, còn có lớp trưởng nữa. Lúc cậu chưa tới, tớ vốn định mượn bài tập của bạn học sinh giỏi đó để chép, kết quả lớp trưởng tới, lấy sách bài tập ra hỏi cậu ấy. Tớ thấy sợ không dám mượn bài tập để chép trước mặt lớp trưởng.”
Sau khi nói xong, Hứa Mễ Nhạc lật xem bài tập Thù Đồng làm, nhìn tới nội dung chi chít ở những mặt sau, bả vai cô ấy suy sụp, thở dài nặng nề nói: “Để tớ nói cho cậu nghe, ai có khả năng bình tâm hoàn thành hết các bài tập cuối tuần đúng là một người lợi hại. Nhưng lớp trưởng của chúng ta không chỉ là người lợi hại, cậu ấy còn trâu bò hơn nữa cơ. Không chỉ làm bài tập giáo viên giao, ngay cả hai câu trong phần sau của sách bài tập vật lý cậu ấy cũng làm luôn rồi. Sau đó sáng sớm lại chạy tới thảo luận với cậu học sinh giỏi kia. Tớ tin chắc nếu như để cho thầy Hà biết chuyện này thì thể nào thầy cũng sẽ giao thêm nhiều bài tập về nhà cho xem.”
Thù Đồng mím môi cười nói: “Tiểu Mễ, cậu phải thấy may mắn vì lớp trưởng không đến văn phòng tìm giáo viên để hỏi, nếu không thì tình huống cậu nói rất có thể sẽ xảy ra đó.”
Sau khi Hứa Mễ Nhạc nghe xong, cô ấy tỏ vẻ mặt hung dữ nhìn về phía hai người thảo luận bên cửa sổ, sau đó than thở một tiếng, nắm lấy bút bắt đầu viết.
Trước khi buổi học sáng bắt đầu, Hồ Dĩnh đóng sách bài tập lại, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi của mình.
“Cảm ơn cậu, Trần Gia Minh.”
Trần Gia Minh vẫn trước sau như một, không hề đối mặt với lời cảm ơn của bạn nữ, cậu ấy gật đầu không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hồ Dĩnh nhìn thấy dưới sách giáo khoa của cậu ấy lộ ra một gói quà nhỏ, không khỏi cảm thấy tò mò.
Có lẽ vì quá mong chờ việc gặp mặt vào thời gian nghỉ giữa giờ nên hai tiết học buổi sáng đối với Thù Đồng trôi qua thật chậm chạp.
Mãi mới nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, cô chen chúc với bạn cùng lớp đi tới sân thể dục nhưng không thấy được bóng dáng mà mình chờ mong.
Hứa Mễ Nhạc và Kiều Dương đi tới sân bóng rổ chơi bóng, Thù Đồng tạm biệt hai người họ, nhìn về hướng sân bóng, sau đó thất vọng xoay người đi về phía tầng học.
Trên sân bóng rổ cũng không có.
“Thù Đồng!”
Trần Gia Minh ôm mấy cuốn sách dày đuổi theo phía sau cô.
“Cậu đang đợi ai sao?” Hiển nhiên, vừa nãy Trần Gia Minh đi theo sau cô.
“Không, không có…” Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Sau khi nói xong, cô lại thấy mình hơi dứt khoát quá rồi thì phải.
Lúc nghiêng đầu xem phản ứng của đối phương, cô mới phát hiện trông Trần Gia Minh có vẻ còn lo lắng và hồi hộp hơn cả mình nữa.
Thù Đồng nhìn sắc mặt dần đỏ ửng của cậu ấy, chóp mũi còn toát ra mồ hôi nữa: “Trần Gia Minh, vừa rồi cậu cũng chạy hay sao vậy?”
Đó giờ sức khỏe của Trần Gia Minh không tốt, cậu ấy không tham gia các tiết thể dục được vì bị bệnh, càng khỏi nói đến chuyện chạy bộ tập thể, cô giáo chủ nhiệm của lớp đặc biệt cho phép cậu ấy có thể nghỉ ngơi đọc sách trong lớp.
Vì thế, khi Thù Đồng thấy cậu ấy xuất hiện ở sân thể dục, sắc mặt ửng hồng, mũi đổ mồ hôi, cô vô thức nghĩ rằng hôm nay cậu ấy cũng tham gia chạy.
“Không phải, không phải đâu…” Trần Gia Minh cuống quýt xua tay.
Nói xong, hai người lại chìm trong sự yên lặng.
Trần Gia Minh giơ tay lên lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt, ánh mắt dừng lại ở trên người Thù Đồng, sau đó nhanh chóng rời mắt rồi nói: “Thù Đồng, tôi, tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, ở đây không tiện, chúng ta… đi ra cầu thang bên phía phòng học có được không?”
Thù Đồng ngạc nhiên, cô không ngờ Trần Gia Minh lại biết sinh nhật của mình, càng không ngờ rằng cậu ấy sẽ cố ý chuẩn bị quà để tặng cho cô.
Tuy rằng cô vô thức muốn xua tay từ chối, trong lòng thấy ngại ngùng khi nhận quà tặng của người khác nhưng nghĩ lại, cô đến học ở Ngự Mộc gần một năm nhưng ngoại trừ Tiểu Mễ nhớ rõ sinh nhật của cô ra thì không còn ai khác chúc mừng sinh nhật cô cả, càng khỏi nói tới chuyện tặng quà cho cô.
Ý tốt của Trần Gia Minh, cô không thể từ chối được.