Chua Ngọt FULL

Giảng đường cách tòa nhà dạy học rất xa, ngoại trừ màn hình lớn được sử dụng để xem phim trong lớp nghệ thuật điện ảnh ra thì số lần sử dụng căn phòng học rộng lớn trống trải này cũng không nhiều.
 
Thù Đồng vốn mang tâm trạng bình thản, sau khi đi theo Trần Gia Minh vào căn phòng học hơi có vẻ âm u, cô cũng trở nên hồi hộp hơn.
 
Hai hàng cửa sổ ở phía trước bị rèm cửa che chắn, cũng không biết lớp nào học xong lại quên kéo rèm cửa lại nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong phòng học chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ô cửa sổ ở phía sau.
 
Ngoài cửa sổ, bóng cây xum xuê đung đưa, ánh sáng xuyên qua cành lá xanh biếc dạt dào rọi vào người cả hai.
 
Bầu không khí này không giống như tặng quà sinh nhật.
 
Trái lại trông cứ như sắp tỏ tình thì đúng hơn.
 
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thù Đồng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Trần Gia Minh đang đứng ở bên cạnh.
 
Trần Gia Minh bị dọa bởi hành động quay đầu đột ngột của cô, động tác lấy sách vở ra từ trong ngực cũng ngừng lại.
 

Lúc này, Thù Đồng mới phát hiện ra bên trong những quyển sách mà cậu ấy ôm có kẹp một món quà được gói lại tỉ mỉ trong lớp giấy gói quà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Gia Minh nuốt một ngụm nước bọt, cậu ấy hơi ngượng ngùng nói: "Thù Đồng, mặc dù tôi tặng quà muộn mất hai ngày nhưng tôi vẫn muốn nói một câu chúc mừng sinh nhật với cậu. Thật ra, ngày thứ bảy hôm đó khi nhìn thấy cậu, tôi đã muốn nói như vậy với cậu rồi. Nhưng sau đó lại không kịp mất, huống hồ tôi cũng không mang theo quà tặng bên mình. Tôi cứ cảm thấy chỉ nói một câu chúc mừng sinh nhật thì hơi có vẻ sơ sài."
 
Dừng một chút, cậu ấy lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Thù Đồng, nói: "Tôi, tôi cũng không biết con gái các cậu thích gì nữa. Trước đó tôi có bắt gặp cậu đọc quyển tuyển tập thơ của Borges. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định mua một quyển sách của ông ấy để làm quà tặng, hy vọng… hy vọng rằng cậu sẽ thích nó."
 
Có lẽ do ánh mắt của Trần Gia Minh quá chân thành nên Thù Đồng cảm thấy hơi xấu hổ vì suy nghĩ lung tung vừa rồi của mình.
 
"Cảm ơn cậu! Trần Gia Minh, tôi rất thích món quà của cậu." Thù Đồng đón nhận quyển sách được đóng gói trong lớp giấy gói trang nhã, cô nói lời cảm ơn với cậu ấy.
 
Trông thấy khóe môi cong lên của cô, Trần Gia Minh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cậu ấy hơi ngượng ngùng lắc đầu nói: "Cậu thích là tốt rồi."
 
Có một cơn gió thổi vào, góc rèm cửa bị gió thổi khẽ cuốn lên, bầu không khí lúc này thật sự quá tốt. Đúng lúc Trần Gia Minh do dự, cậu ấy đang định mượn cơ hội này để nói thêm gì đó. Bỗng nhiên, vài tiếng cười nói từ bên ngoài cửa sổ truyền đến. Có mấy cậu trai cách cửa sổ thăm dò nhìn vào trong phòng, thậm chí có một người trong số đó đưa hai ngón tay đè lên cuống họng tạo thành một cái huýt sáo thật vang.
 
Nghe có vẻ như biết được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo nên cố ý cổ vũ cậu ấy vậy.
 
Trần Gia Minh đỏ mặt, thay đổi sao cho giọng điệu bình tĩnh trở lại, giọng nói của cậu ấy trở nên căng thẳng: "Mau lên, tiết học sắp bắt đầu rồi. Chúng ta trở về phòng học đi."
 

Thù Đồng cũng thấy ngượng ngùng bởi tiếng huýt sáo kia. Rõ ràng đây là cuộc đối thoại không thể bình thường hơn nữa giữa những người bạn học chung lớp, nhưng sau khi bị người ngoài trêu đùa như vậy, có vẻ bầu không khí bị thay đổi đôi chút rồi. 
 
Ngay cả những người đó trông như thế nào cô cũng không thấy rõ, cô nhấc chân bước theo Trần Gia Minh đi ra khỏi phòng học.
 
May mắn thay, khi đi ra khỏi phòng học, Thù Đồng phát hiện ra rằng hiện tại cũng không phải chỉ có mỗi hai người là cô và Trần Gia Minh.
 
Hình như lớp trưởng Hồ Dĩnh cũng đến khu nhà phía Tây để chuyển dụng cụ dạy học giúp thầy cô. Lúc Thù Đồng cầm lấy mấy tấm bảng đen treo dây giúp cô ấy, Trần Gia Minh đã ôm nguyên một hộp chứa không ít đồ vật đi ra ngoài.
 
Như thể cậu ấy đang cố gắng kéo dài khoảng cách giữa mình và cô vậy.
 
Hồ Dĩnh nói tiếng cảm ơn, ánh mắt của cô ấy quét đến món đồ được cầm nắm trong một bàn tay khác của cô, ánh nhìn dừng lại một giây.
 
Tiết thứ ba chính là tiết tiếng Anh. Trần Gia Minh đặt toàn bộ đồ đạc ở phía sau phòng học. Lúc cậu ấy xoay người lần nữa để nhận lấy bảng đen trong tay Thù Đồng, trùng hợp thay cậu ấy chạm mặt cô chủ nhiệm lớp – Phương Lâm, đã vào phòng học.
 
Trông thấy hai người bọn họ, dường như Phương Lâm chợt nhớ tới lời đề nghị trước đó với Thù Đồng ở văn phòng.
 
Nghĩ đến tính cách thẹn thùng ngại ngùng của Thù Đồng, bà ấy giơ tay gọi hai người lại. Bà ấy nói với Trần Gia Minh phải giúp đỡ bạn cùng bàn của mình học tập môn vật lý nhiều hơn nữa. Sau đó, bà ấy quay đầu lại nhìn về phía Thù Đồng.
 

Vì sợ cô bé suy nghĩ nhiều, bà ấy chỉ căn dặn rằng bình thường khi học tiếng Anh và viết văn thì cô có thể chỉ cho Trần Gia Minh nhiều hơn một chút.
 
"Trần Gia Minh, kỹ năng nghe môn tiếng Anh của em là một điểm trừ nghiêm trọng. Nếu có gì không biết thì em hãy hỏi Thù Đồng và cố gắng cải thiện phần này một chút."
 
Khi nói đến các môn học mà bản thân giảng dạy, quả thực Phương Lâm có không ít vấn đề cần bọn họ phải nắm.
 
Hai người họ lắng nghe cẩn thận, không để ý rằng cách đó không xa có mấy người đang đi tới.
 
Có người cười nhạo, trêu chọc: "Này, đây không phải là thằng nhóc vừa mới tỏ tình ở giảng đường sao?"
 
"Tỏ tình cái rắm, tiếng huýt sáo của cậu dọa người ta bỏ chạy mất tăm, ở đó mà còn tỏ tình gì nữa. Mấy anh em đang chuẩn bị xem kịch vui thì đã bị cậu quấy rối mất rồi."
 
Ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi vào hành lang.
 
Trì Tư Việt đút một tay vào túi, anh nhìn Thù Đồng đứng ở bên cạnh Trần Gia Minh rồi híp mắt lại.
 
Một người ở bên cạnh húc vào bả vai anh, nói: "Trì Tư Việt, vừa rồi cậu chưa thấy đâu. Tên mọt sách lớp 11/9 kia muốn tỏ tình với cô bé ở bên cạnh, nhưng bọn họ lại bị tiếng huýt sáo của thằng nhãi ranh Trình Sóc này dọa bỏ chạy mất, tụi tôi cười suýt chết luôn đấy."
 
Cậu trai tên là Trình Sóc cực kỳ mất kiên nhẫn mà "hừ" một tiếng thật dài, đáp: "Lẽ nào đây là lỗi của tôi sao? Phải trách cái cách theo đuổi con gái của thằng nhóc đó chứ. Nếu tôi không huýt sáo trêu đùa cậu ta thì cậu ta cũng không theo đuổi nổi đâu!" Hình như anh ấy nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười nên bèn bĩu môi về phía Thù Đồng, nói: "Thấy không, cái thứ ở trong tay cô bé kia là quà sinh nhật của một tên mọt sách. Tôi muốn nói là tên mọt sách này xứng với danh hiệu của nó thật đấy mà. Này, Trì Tư Việt, cậu đoán xem thằng nhóc đó tặng cho người ta cái gì?"
 
Lúc đó, Phương Lâm đã nói chuyện với hai người bọn họ xong, tiếng chuông vang lên trên hành lang.
 

Sau khi tiếng chuông dừng lại, Trì Tư Việt trông thấy Thù Đồng bước vào lớp học, ánh mắt của anh dừng lại một lúc trên món đồ ở trong tay cô. Anh cau mày nhìn về phía Trình Sóc, hỏi: "Tặng cái gì?"
 
Hiếm khi thấy anh cảm thấy hứng thú đối với một chuyện nào đó mà mở miệng hỏi han.
 
Một người khác không nhịn được mà cướp lời đáp: "Tặng một quyển sách! Ha ha! Lợi hại thật đấy! Tôi chết cười mất. Hoặc là đừng tặng, nhưng nếu đã tặng rồi thì phải tặng món quà gì mà con gái thích đi chứ. Có vẻ như tính cách của cô bạn kia cũng khá tốt, trông rất ngoan ngoãn, còn lễ phép đáp lại một câu cảm ơn, bảo mình rất thích nó nữa."
 
Dường như mấy người này lại bị câu nói đó khơi gợi lên những ký ức vừa rồi, bọn họ quàng vai bá cổ nhau mà nhạo báng, phá lên cười.
 
Trì Tư Việt không có phản ứng, ngay cả bước chân cũng không hề cảm nhận được chút cảm giác hồi hộp khi đến muộn nào cả.
 
Đợi đến khi anh biếng nhác bước lên cầu thang, mấy người ở phía sau lưng mới quay trở lại.
 
"Hả? Trì Tư Việt, cậu đi đường nào vậy? Vừa rồi chúng ta chỉ cần trực tiếp đi lên từ cầu thang phía Đông là xong việc rồi. Tại sao cậu lại đi đường vòng qua tầng lầu này để làm gì?"
 
"Có ai bảo các cậu đi cùng tôi đâu." Trì Tư Việt cũng không quay đầu lại, không mặn không nhạt quẳng một câu nói lại.
 
Có người chậc lưỡi một tiếng, đấm thẳng một đấm vào người đã đặt câu hỏi, nói: "Cậu có bị ngốc hay không vậy? Nếu đi từ phía Đông sang thì chúng ta phải đi ngang qua văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp. Cậu không sợ ai đó trông thấy mấy người chúng ta đã trốn học ra quán net, đuổi theo bắt quả tang à? Cậu có bị ngốc không thế?"
 
Người kia á khẩu, nheo mắt đầy khó hiểu, sau đó ôm tay về phía sau lưng Trì Tư Việt nói: "Cảm ơn người anh em đã đi đường vòng."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận