Rõ ràng hơi thở của Thù Đồng đang run lên, cô cảm thấy sự xấu hổ vì bị bắt quả tang đang bao trùm cả người mình.
Đầu ngón tay thử đặt xuống bàn phím nhưng cô vẫn không thể gửi một câu trả lời.
Phải trả lời như thế nào bây giờ, vốn cô đã không nghĩ ra được nên mở miệng như thế nào, bây giờ lại bị anh hỏi như vậy, cô lại căng thẳng không biết nên giải thích như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rằng mình ấn nhầm ư? Nhưng mà nếu thật sự ấn nhầm vào thì vì sao lại dừng lại ở giao diện lâu như vậy, khiến anh để ý thấy cô đang nhập tin nhắn…
Nghĩ vậy, Thù Đồng đang căng thẳng bỗng nhận ra, Trì Tư Việt… cũng đang chuẩn bị nhắn tin cho cô à?
Nếu không sao anh có thể chú ý tới việc cô do dự cả buổi trời cũng không gửi đi được nửa chữ cơ chứ.
Trong lúc cảm giác vui vẻ nho nhỏ đang nhảy nhót và lan tràn trong lòng mình, Trì Tư Việt đã gọi điện thoại qua.
Thù Đồng hơi chột dạ nhìn cửa phòng đóng chặt, cô đưa điện thoại lên tai.
"Ở nhà à?" Hình như anh đang ở bên ngoài, xung quanh không tính là quá ồn ào nhưng cũng không yên lặng mấy. Khi nói chuyện, thi thoảng lại có tiếng bóng rổ bang bang va chạm mặt đất vang lên.
Thù Đồng dạ một tiếng rất nhẹ, đầu ngón tay nắm chặt mép váy, sau đó, cô cố gắng lấy dũng khí hỏi anh: "Cậu… cậu đang ở bên ngoài sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tách một tiếng, là tiếng lon nước có ga anh đang cầm trên tay bị mở ra, âm thanh thân lon bị siết vang lên gần sát loa. Trì Tư Việt uống một ngụm, sau đó lại mở miệng, tiếng nói mang theo cảm giác ướt át: "Ừ, đang ở sân bóng bên đường sông."
Dường như anh đang chừa thời gian để cô hình dung ra địa điểm, qua một lát, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: "Em muốn đến không?"
Thù Đồng nói dối Lãnh Minh Khiết, nói rằng cô muốn đến nhà Tiểu Mễ một chuyến.
Khung chung cư của hai nhà cách nhau một con phố, Lãnh Minh Khiết không nghi ngờ cô, trước khi ra khỏi cửa còn bảo cô đem theo chút bánh ngọt vừa mới mua để qua chia cho Tiểu Mễ.
Thù Đồng nhấn vào toạ độ anh chia sẻ, nhìn thấy khoảng cách phải đi bộ hai mươi sáu phút, cô vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.
Không có nguyên nhân gì khác, cô chỉ muốn mau chóng được nhìn thấy anh mà thôi.
Nhưng mà sự chờ mong cháy bỏng trong lòng này, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên sân bóng kia, bỗng nhiên cô lại có chút khiếp sợ muốn rút lui.
Nhìn thấy cô đến, Trì Tư Việt chuyền bóng cho chàng trai đứng bên rồi nhấc chân đi đến.
Người đến chỗ này đánh bóng rổ vào ban đêm không nhiều lắm, nhưng trong số họ, Thù Đồng nhận ra một người, lúc chơi bài ở đại hội Thể thao cô đã từng gặp người nọ, cũng là học sinh lớp 11/10.
Nhận ra có người quen khác ở đây, Thù Đồng bỗng nhiên thấy lo lắng hơn.
Cái gói to trong tay bị cô bóp vang sột soạt, Trì Tư Việt đi vài bước đã đến gần, chạm mắt với cô: "Vẫn chưa ăn cơm à?"
"Không phải… Mẹ tớ nghĩ tớ đến nhà Tiểu Mễ nên bảo tớ mang theo chút đồ ăn rồi chia cho cậu ấy."
Trì Tư Việt nở nụ cười, cực kỳ tự nhiên kéo tay cô đi đến chiếc ghế dài bên sân.
Thù Đồng vô cùng vui vẻ, nhưng mà nghĩ tới có một bạn nam mình đã từng gặp mặt đang ở đây, cô trái với lòng mình mà rút tay ra, rồi tránh xa anh một chút.
Trì Tư Việt dừng chân, anh quay đầu lại nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Thù Đồng hơi lo lắng nói dối một câu: "Tay tớ, lúc nãy hơi ngứa…"
Tiếng cười của Trì Tư Việt rất trầm thấp, từng chút từng chút khuếch tán từ màng nhĩ vào trong lỗ tai cô, lại theo máu chảy đến ngực, khiến cho trái tim cô rung lên ngứa ngáy.
"Còn ngứa không?" Giọng nói mang theo ý cười vang lên, Trì Tư Việt lấy ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của cô, vô cùng phối hợp đáp lại lời nói dối của cô, còn giả vờ gãi ngứa giúp cô nữa.
Lỗ tai Thù Đồng từ từ đỏ lên.
Trên sân bóng, tiếng đế giày ma sát với sân cao su hòa lẫn cùng tiếng bóng vào rổ.
Trì Tư Việt cầm một chai nước lên mở nắp, đưa cho Thù Đồng.
"Hai ngày nay người em đỡ hơn chưa?" Anh hỏi vô cùng tự nhiên.
Động tác nhận chai nước của Thù Đồng dừng một chút, cô cắn môi gật đầu.
Trì Tư Việt nhìn chằm chằm cô một lát, thấy cô không giống như đang qua loa lấy lệ vì thẹn thùng. Sau khi ngửa đầu uống miếng nước, anh không hỏi nữa.
Gió đêm hè dịu dàng lướt qua hai gò má, Thù Đồng lấy sợi tóc dính ở bên mặt ra, ánh mắt dừng ở cánh tay chống bên cạnh người của anh.
Cô hơi cong ngón tay, sức lực và độ ấm khi được lòng bàn tay anh bao lấy lúc nãy dường như vẫn còn lưu lại ở trên tay.
Bên sân chỉ có một cô gái là cô, các cậu trai đang chơi bóng nhịn không được lúc có lúc không liếc mắt qua đây, tiện đường nhìn về phía Trì Tư Việt, trêu chọc từ xa: "Này, Trì Tư Việt, bạn gái đến xem cậu chơi bóng, còn không mau lên sân thể hiện một chút đi?"
"Đúng đó, đến đây đi! Chờ về rồi lại dính lấy nhau cũng không muộn!" "Vụt" một tiếng, quả bóng rổ màu đỏ cam từ xa bay đến.
Trì Tư Việt nâng tay đón bóng, sau khi cười mắng một tiếng, anh dùng một tay ném trở về.
Những người đó cũng không ép nữa, sau khi cười đùa một lát thì bọn họ cũng đi ra sân.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu.
"Em có mong muốn được tặng món quà gì trong ngày sinh nhật không?" Đột nhiên sau khi im lặng một lát, anh hỏi một câu như vậy.
Thù Đồng nhất thời không phản ứng lại, cô hơi giật mình.
"Hửm?" Không nghe thấy cô trả lời, anh nghiêng đầu nhìn qua, dùng một âm tiết ngắn ngủi hỏi lại.
Cô lắc lắc đầu, nghiêm túc đáp lại: "Không cần đâu, tớ đã nhận được rồi…"
Nhớ tới thỏ bông lấy được trong khu chơi điện tử, Trì Tư Việt cười nhẹ một tiếng: "Con thỏ đó cũng được tính sao?"
Thù Đồng khép mắt, mím môi không nói.
Bởi vì cô không thể nào thốt ra rằng quà sinh nhật mà cô muốn nhất, chính là được ở cùng anh…