Sắc trời lại tối đi một chút, ánh đèn khắp sân bóng cũng lần lượt sáng lên, ánh đèn bao trùm lấy làm cả một khoảng sân sáng như ban ngày.
Mấy người lúc nãy trên sân xuống dưới nghỉ ngơi đang bàn bạc hoạt động tiếp theo, có người ném cho Trì Tư Việt một chai nước chưa mở nắp, hỏi anh có muốn đi cùng không.
Anh nhận lấy, sau đó buông tay đặt sang một bên, thuận thế lấy điện thoại trong ba lô thể thao ra xem đồng hồ một lát rồi nghiêng đầu hỏi: “Em có cần về gấp không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cần nghĩ cũng biết, có lẽ hoạt động chút nữa sẽ không kết thúc sớm.
Thù Đồng do dự, đương nhiên cô muốn đi cùng anh, đặc biệt là nhóm người này, trông có vẻ họ đều là những người bạn thân quen với anh. Suy nghĩ muốn tiến thêm một bước nữa với anh, cùng với việc muốn hiểu rõ về bạn bè của anh hơn đã dụ dỗ cô lắc đầu phủ nhận.
Nhưng vừa nghĩ đến lời nói dối trước khi ra khỏi nhà mà bản thân đã nói với mẹ, cô vẫn mím môi gật đầu.
“Mẹ tớ tưởng rằng tớ đến nhà Tiểu Mễ…”
Cô nghiêm túc giải thích, Trì Tư Việt cũng nghiêm túc lắng nghe.
Một lúc sau, anh cười một tiếng, lấy túi đồ ăn vặt đang đặt ở giữa hai người sang một bên rồi tiến đến lại gần.
Cơ thể chàng trai mang theo nhiệt độ nóng hơn bầu không khí một chút dần tiến đến gần, áp sát lại trông có chút mờ ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tư Việt đưa tay lên nhẹ nhàng lướt qua cằm cô một cái: “Qua đây nhìn tôi một cái rồi đi liền à?”
Thù Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nhìn vào gương mặt anh trong chốc lát, cô khẽ gật đầu.
Cô rất muốn đến gặp anh một lần nên mới liều lĩnh nói dối gia đình, chạy thẳng đến đây.
Chỉ là bây giờ gặp được anh rồi nhưng hình như cô lại thấy không vừa lòng lắm, cô còn muốn nắm tay anh, ôm lấy anh nữa cơ.
Trong lòng cô đang rối bời thì chàng trai hỏi chuyện lúc nãy lại bổ sung, nói: “Đoạn Kỳ Tứ nói cậu ấy có việc không đi, Trì Tư Việt, còn cậu thì sao?”
Nói xong, ánh mắt của đối phương dừng trên người Thù Đồng một lúc, nhận ra gì đó mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu cũng không đi ư? Muốn có thế giới hai người với bạn gái à?”
Trì Tư Việt không phủ nhận, cánh tay từ phía sau bỗng ôm lấy eo cô, anh thấp giọng đáp một câu: “Để xem đã, chút nữa phải đưa cô ấy về nhà trước.”
Ánh mắt của mấy người đó bỗng chốc hiện lên vẻ như thể hiểu hết mọi thứ, cười đùa hỏi: “Chắc chắn là đưa về nhà người ta à? Hay là dẫn người ta về nhà mình? Không đến thì bọn tôi không đợi đâu nhé.”
Mặt Thù Đồng đỏ không thôi, cả người trở nên cứng đờ vì sự đụng chạm của anh trước đám đông, cơ thể cô thẳng tắp, dáng vẻ ngoan ngoãn như học sinh ba tốt.
Thấy cô ngại ngùng, Trì Tư Việt rũ mắt nhìn xuống, ngón tay bóp phần thịt mềm bên eo cô một cái: “Bọn họ đùa đó, không cần quan tâm đâu.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong balo reo lên.
Ánh mắt của cô và anh đồng loạt chuyển hướng sang bên cạnh. Cô thấy anh vuốt màn hình rồi cúp máy, chuyển sang ô nhập tin nhắn, cúi đầu ấn vài cái.
Sau đó, Thù Đồng bèn rời mắt đi.
Không biết anh nhắn lại gì cho đối phương, điện thoại cũng không còn reo nữa.
Hình như mấy chàng trai đó đã bàn bạc xong cuộc chơi, bọn họ hô lớn gọi mấy người trong sân ở phía xa xa đánh một chút nữa sau đó cùng nhau rút lui.
Cũng vào lúc này, Thù Đồng mới chú ý có người đang lười nhác dựa vào bên phía trụ bóng rổ.
Ánh đèn rất sáng, cô có thể nhìn thấy rõ ngón tay bên cạnh đang kẹp một điếu thuốc còn đang cháy, còn có hình xăm che phủ cả cánh tay.
Tiếp đó, chàng trai ấy đi về phía hai người.
Đoàn Kỳ Tứ nhìn hai người đang ngồi trên ghế dài, rồi lại nhìn câu trả lời [Bây giờ Trì Tư Việt không rảnh.] trên điện thoại mình một cái rồi khẽ nhếch miệng.
“Tống Thính Nhiên gọi tới.”
Trì Tư Việt cười một tiếng, lời nói không rõ ràng: “Em ấy gọi cho cậu tìm tôi sao?”
Nghe cái tên này rõ ràng là của con gái, Thù Đồng không hiểu gì về cuộc đối thoại giữa hai người này cả, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa Trì Tư Việt và cô gái này không bình thường.
Nhớ tới cuộc điện thoại lúc nãy, có lẽ cũng là cô ấy gọi.
Thù Đồng khẽ cau mày, trong lòng có chút bất an, lại vừa cảm thấy chua xót khó tả.
Có người cầm lấy nắp chai nước đi tới, vừa uống một ngụm nước, nghe thấy hai người nói chuyện bèn vội vàng nuốt xuống hưng phấn hét: “Đoàn Kỳ Tứ, Tiểu Nhiên gọi tới sao? Gọi đến chơi cùng đi chứ? Tôi còn đang rầu chỉ có mấy thằng già chúng tôi không có gì thú vị đây này!”
Nghe có lẽ cô gái này rất thân thiết với những người trong vòng bạn bè của anh, thậm chí, mối quan hệ cũng khá tốt.
Tâm trạng Thù Đồng có chút phức tạp, lúc cô vẫn chưa rõ đối phương là ai thì cái tên này đã mang đến cho cô cảm xúc căng thẳng nhất định rồi.
Nhưng rõ ràng Trì Tư Việt lại khá thoải mái, dường như cô gái tên Tống Thính Nhiên có đến đây hay không vốn không ảnh hưởng gì anh mấy. Trái lại anh đang ngồi một bên liếc nhìn, chân đang gác lên đầu gối của Đoàn Kỳ Tứ.
Anh xách cái balo trên ghế dài rồi đứng dậy, cúi người tiến gần bên tai cô thấp giọng nói: “Ở đây đợi tôi một chút, tôi thay đồ rồi đưa em về nhà.”
Thù Đồng gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng anh một lúc.
Cô rời mắt, lúc rũ mắt nhìn xuống nếp gấp váy của mình, tiếng “ầm” vang lên của xe thể thao phá đảo đường phố vang lên bên tai cô.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ rực dừng trước cửa sân bóng.
Một tiếng “ầm” vang lên, cửa xe thể thao bị người ta kéo ra dễ như trở bàn tay.
Một cô gái nhai kẹo cao su bước xuống từ ghế lái, trên tay xoay xoay chìa khóa xe, sải bước đi về phía cửa lớn của sân bóng rổ.
“Đệt, ngầu đó Tiểu Nhiên, chưa có bằng mà đã lái xe rồi, còn gây động tĩnh lớn vậy nữa chứ!” Người nói chuyện nhận lấy chìa khóa cô ấy ném tới, dùng cằm chỉ về phía chiếc xe thể thao hút mắt bên kia đường.
“Chút nữa trở về tìm tài xế lái thay, lúc ở Mỹ em được lái rồi, nhưng về rồi thì không dùng bằng đó được nữa.” Cô gái tháo mắt kính xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh xắn to bằng bàn tay.
“Khỏi phải nói, Tiểu Nhiên ngang bướng thật, với cái tiếng vang oanh tạc đường phố lúc nãy của em, em không sợ còn chưa đến được đây đã bị cảnh sát giao thông bắt giữa đường rồi sao?”
Tống Thính Nhiên xé bọc kẹo cao su rồi vứt vào thùng rác, sau đó cô ấy xoay người lại, nhìn sang nói với người nọ rằng: “Vậy thì Trì Tư Việt phải đến cục cảnh sát tìm em rồi, nếu Trì Tư Việt không quan tâm thì còn có Đoàn Kỳ Tứ mà. Tóm lại em không sợ.”
Nói rồi, cô ấy ngước mắt liếc nhìn một vòng trong sân.
Thù Đồng nhìn cô ấy không chớp mắt, hơi thở hơi khựng lại.
Cô gái này, cô từng gặp rồi.