Chua Ngọt FULL

Tống Thính Nhiên đến, mấy chàng trai ồn ào còn muốn đánh bóng thêm một lát lập tức bị dời sự chú ý. Mấy tiếng em Tiểu Nhiên ơi râm ran, khi dài khi ngắn, họ nằng nặc đòi cô ấy gọi cả cô người mẫu gần đây đang nổi như cồn ra chơi cùng.
 
Cũng là lúc này, Thù Đồng mới hiểu ra một chút.
 
Cô gái mặc áo hai dây, quần dài, buộc tóc đuôi ngựa cao  trước mặt cô này vừa trở về nhà từ buổi trình diễn xuân hè của thương hiệu Dawn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đừng nhàm chán vậy chứ, mấy tiếng em Tiểu Nhiên ơi làm em nổi da gà cả rồi." Tống Thính Nhiên cực kỳ tự nhiên ngồi xuống ghế dài, cầm quả bóng rổ lên đập xuống mặt đất vang lên hai tiếng "bịch bịch", sau đó tầm mắt cô ấy dời đi chuyển sự chú ý sang Thù Đồng đang yên lặng đợi ở bên cạnh.
 
Cô ấy liếc mắt nhìn Thù Đồng rồi nhìn Đoàn Kỳ Tứ bên cạnh.
 
Khoảng cách giữa hai người rất xa, trông có vẻ không quen biết gì.
 
Tống Thính Nhiên đang muốn mở miệng hỏi mấy chàng trai đang ồn ào và ầm ĩ bên cạnh thì vừa nâng mắt đã thấy Trì Tư Việt đi tới.
 
Cô ấy đứng dậy, trong tay còn cầm quả bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay.
 
“Sao anh không nghe điện thoại của em? Đoàn Kỳ Tứ còn nói anh không rảnh, hai người không muốn dắt em đi chơi đúng không?" Tống Thính Nhiên buông quả bóng rổ cô ấy xoay không nổi nữa xuống, tùy ý để nó rơi xuống, nảy về phía ghế dài.
 
Trì Tư Việt nhíu mày, khi bóng rổ sắp đập tới bên cạnh Thù Đồng anh đưa tay ra ngăn lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Tống Thính Nhiên mới chợt hiểu ra, cô ấy không giấu được sự tò mò và phấn khích trong ánh mắt của mình. Cô ấy cũng không tra hỏi chuyện anh không nhận điện thoại của mình nữa, mà đặt mông ngồi bên cạnh Thù Đồng. Dáng vẻ yêu kiều và nóng bỏng vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô ấy cười hì hì gọi chị Thù Đồng.

 
Thù Đồng kinh ngạc, nhất thời cô không phản ứng lại kịp.
 
"Chìa khóa xe đâu?" Trì Tư Việt nâng cằm, chỉ vào chiếc xe thể thao chói mắt bên đường.
 
“Làm gì? Em chưa về thì em không đưa đâu!" Tống Thính Nhiên nghe anh hỏi như vậy, vẻ mặt cảnh giác nói.
 
Làm như sợ anh nhất quyết muốn lấy, cô ấy còn nhấn mạnh bổ sung: "Em bảo Đoàn Kỳ Tứ đưa em đi chơi, em không đưa cho anh đâu, anh đừng có mà đòi!"
 
Lúc này Đoàn Kỳ Tứ cũng vừa gửi tin nhắn đi, điếu thuốc còn chưa hút xong giữa ngón tay đã bị dập tắt, lông mi cụp xuống.
 
“Lát nữa anh phải đi C-Two.”
 
Ngụ ý từ chối rất rõ ràng khiến Tống Thính Nhiên bĩu môi, nhưng cô ấy cũng chỉ tức giận trong chớp mắt rồi tiếp tục mở miệng: "Vậy chúng ta cùng đi C-Two chơi, còn anh đừng xía vào chuyện của em! Đừng có mà lấy chìa khóa xe của em!” Cô ấy quay đầu nhìn sang Trì Tư Việt.
 
Trì Tư Việt nhướng mày nhìn cô ấy một cái, anh vươn tay ôm vai Thù Đồng chuẩn bị rời đi.
 
Lúc này Tống Thính Nhiên mới phản ứng lại, cô ấy bị anh đổi chủ đề nói chuyện. Nhưng mà sao cô ấy dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có như thế này được. 
 
Tống Thính Nhiên đứng lên, bước về phía trước, chắn trước mặt hai người.
 
"Đồ ăn trên máy bay không ngon nên em vẫn chưa ăn gì cả, em muốn ăn một chút bánh ngọt!" Cô ấy nói rồi đưa mắt nhìn sang hộp đồ ngọt trong tay Thù Đồng.
 
Dẫu sao cô ấy cũng chỉ đang nghĩ cách không cho hai người rời đi thôi.
 
Tuy Thù Đồng không rõ mối quan hệ giữa Tống Thính Nhiên và Trì Tư Việt cho lắm, nhưng người ta đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi, cô không thể vờ như không hiểu gì được.
 
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Tống Thính Nhiên nhưng trong lòng cô lại vô thức nảy sinh sự kháng cự và chống đối.
 
"Nếu em không ngại… chỗ chị có một ít đồ ngọt này." Thù Đồng mở túi ra đưa sang.
 
"Tiểu Nhiên, không phải người mẫu các em không thể ăn đồ có nhiều calo sao? Cái bánh ngọt này…" Có người lên tiếng nhắc nhở.
 
Chỉ là lời còn chưa dứt, Tống Thính Nhiên đã vui vẻ lấy một chiếc bánh ngàn lớp vị xoài ra, dùng nĩa xắn một miếng nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn nói cảm ơn Thù Đồng.
 
Thù Đồng sửng sốt, nhỏ giọng nói một câu không có gì.
 
Cô phát hiện mình vốn dĩ không thể ghét cô gái trước mặt này được.
 
Chỉ là, cô mặc kệ cảm xúc của mình dành cho cô ấy là như thế nào. Nhưng từ góc độ của đối phương mà nói, chắc cũng… không thích cô lắm.

 
Dù sao, Trì Tư Việt cũng từng ở bên cô ấy mà.
 
Lúc Trì Tư Việt đưa cô đến cửa nhà, trong đầu Thù Đồng vẫn là hình ảnh Tống Thính Nhiên vừa rồi cười hì hì lấy điện thoại ra muốn kết bạn với cô.
 
Tống Thính Nhiên khen cô mua đồ ngọt ngon, còn chủ động thêm WeChat của cô, hy vọng cô có thể gửi địa chỉ tiệm bánh ngọt cho cô ấy.
 
Một cô gái hoạt bát như vậy, cô thật sự không ghét nổi.
 
Thậm chí khi nghĩ đến đây.
 
Thù Đồng trong lòng không khỏi thấy chột dạ và tự giễu.
 
Mình có lập trường gì mà ghét Tống Thính Nhiên chứ, giữa mình và Trì Tư Việt, ngay cả quan hệ bạn trai bạn gái cũng không phải.
 
Bên đường rợp bóng cây trong khu chung cư đã thắp lên những chùm ánh sáng trắng sáng như mặt trăng.
 
Ánh mắt Thù Đồng lướt qua vai anh, nhìn ánh sáng vụn vặt tán loạn trong chùm đèn, cô khẽ cất giọng tạm biệt anh.
 
Trì Tư Việt nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, cánh tay anh vòng quanh eo cô siết chặt, kéo cô đến trước mặt: "Không vui sao?"
 
Thù Đồng không nhìn anh, cô nói không một cách cực kỳ giấu đầu lòi đuôi.
 
Tiếng cười khẽ của anh vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Môi cũng bĩu ra cả rồi, còn nói không hả?”
 
Thù Đồng nhanh chóng mím môi lại, cô vẫn không nhìn vào mắt anh, hơi giận dỗi không nói lời nào.
 
Cằm cô bị anh nắm xoay lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh, cuối cùng Thù Đồng cũng mở miệng: “Cậu không đi tìm bọn họ à?"

 
“Tìm bọn họ làm gì?" Anh nhíu mày.
 
“Cậu không đi… đón cô ấy sao?”
 
Trì Tư Việt nghe hiểu nhưng lại cố ý hỏi: "Đón ai?”
 
Thù Đồng cảm thấy rất phiền muộn, đến nỗi khó có thể kìm nén được nữa, nghĩ đến lúc trước anh cũng ôm Tống Thính Nhiên an ủi cô ấy đừng khóc, cảm giác chua xót trong lòng cô ngày một nhiều hơn.
 
“Đi lấy bánh ngàn lớp…”
 
Trì Tư Việt cười rộ lên, đưa tay nhéo mặt cô: "Em ghen tị với em ấy à?”
 
Thù Đồng không lên tiếng.
 
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm hè từ từ lay động lá cây.
 
Phần hông được anh ôm đến mức nóng lên trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
 
Sau khi do dự thật lâu, cô mới mở miệng nói: "Lúc trước… tớ đã thấy cậu và cô ấy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận