Mặt trời đã sắp lặn hết, chỉ còn lại một nửa khối cầu nhỏ đang lơ lửng trên đường chân trời dài thẳng tắp. Từng tia nắng vàng cam chiếu xuyên qua ô cửa sổ, rọi thẳng xuống bên trong lớp học tựa như những dây đàn dương cầm.
Hứa Mễ Nhạc đã rời đi được một lúc, Trần Gia Minh ngừng bút giữa không trung, sau đó quay đầu lặng lẽ nhìn Thù Đồng đang nghiêm túc làm bài.
Lúc này cô đã nắm vững được tư duy giải quyết vấn đề của một dạng đề, rất nhuần nhuyễn mà giải được hai câu hỏi cùng dạng, đôi môi hơi nhô ra phía trước, tia nắng mờ nhạt chiếu lên một bên mặt khiến đường nét trên khuôn mặt cô càng trở nên nhu hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thù Đồng, có phải cậu muốn tham gia cuộc thi tiếng Anh trong kỳ nghỉ không?” Trần Gia Minh có chút do dự hỏi.
Nhưng dường như cậu ấy cảm thấy câu hỏi của mình mạo phạm quá mức nên khi vừa nói xong, cậu ấy đã lập tức bổ sung: “Không phải tôi cố ý nhìn đâu, giữa trưa lớp trưởng có tới lớp thu bài kiểm tra thì cậu đi lấy nước, vì thế tôi đã tự chủ động nộp bài cho cậu, lúc lấy bài tập... thì... vô tình thấy được tờ đơn đăng ký tham gia của cậu.”
Trần Gia Minh nói một hơi thật dài, cũng không biết có phải vì không tạm dừng giữa chừng hay không mà mặt cậu ấy tái nhợt, trên mặt còn có vài vệt ửng đỏ không hài hòa.
Thù Đồng sửng người, cô không ngờ rằng ngoài Hứa Mễ Nhạc ra còn có người thứ ba biết được chuyện này.
Suy cho cùng, thậm chí cô vẫn còn chưa cân nhắc kỹ xem mình có nên tham gia hay không.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt đối phương nhìn mình, Thù Đồng cảm giác Trần Gia Minh đang hy vọng cô phải cho cậu ấy một câu trả lời khẳng định.
Đang do dự không biết nên trả lời thế nào thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận âm thanh cười đùa ầm ĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đệch, tao nói cho bọn mày nghe, bộ phim này nếu là người bình thường sẽ chẳng tìm ra đâu, tao phải bỏ rất nhiều công sức mới đào ra được đấy, nhỏ diễn viên kia giống y như đúc trên ảnh bìa luôn, một miếng thịt cũng không lừa người, ngực to lắm, đảm bảo bọn mày xem xong cứng ngay!”
“Được rồi được rồi, từ hôm qua mày cứ lải nhải miết, mau mở máy chiếu lên đi, để tao xem có phải lừa người không, có thể xem sướng không, chờ mấy anh đây xem xong rồi mới đưa ra đánh giá đúng trọng tâm được.”
Tiếng bước chân xoành xoạch xoành xoạch càng tới gần, mấy cậu nam sinh lớp 11/10 đang khoác vai nhau bước đến cửa sau giảng đường. Lúc Thù Đồng và Trần Gia Minh nhìn về hướng âm thanh phát ra, bọn họ đã bắt gặp được mấy ánh mắt kinh ngạc của những người kia.
“Đờ mờ, còn có người chạy tới chỗ này hẹn hò cơ à?” Có kẻ vỗ tay một cái, lập tức đưa ra kết luận.
“Mấy cậu...” Trần Gia Minh đứng dậy, khuôn mặt còn đỏ hơn một chút so với ban nãy, trong miệng ậm ừ hồi lâu muốn nói vài câu gì đó để ngăn chặn suy đoán lung tung của mấy người kia, nhưng lại bị một âm thanh nghi hoặc của ai đó cắt ngang: “Hả? Đây chẳng phải là cái chàng trai hôm trước tỏ tình ở chỗ này đấy sao?”
Ngừng một chút, người vừa nói híp mắt nhìn hai người đang ngồi giữa phòng học: “Cô gái nhỏ kia... Chính là người cậu ta tỏ tình đúng không? Trời đụ, cậu ta thật sự dùng cái trò theo đuổi thấp kém kia ư?”
Thù Đồng vốn không hiểu những người đó đang nói cái gì, nhưng cô cảm thấy có vài bóng dáng trong đó dường như có hơi quen thuộc, hơn nữa trong miệng bọn họ còn đang nói tỏ tình ở chỗ này gì đó... Cô đột nhiên nhận ra ngay, đây chính là đám người ngày đó huýt sáo chọc ghẹo bên ngoài cửa sổ.
“Quên đi, đi thôi, đôi tình nhân đang hẹn hò ở chỗ này mà, đừng quấy rầy người ta nữa, chúng ta trở về lớp xem vậy” Có người đã lại một lần nữa khoác cặp lên, xoay người đi ra ngoài.
“Mày vậy luôn à, dùng máy chiếu trong lớp để chiếu thứ này, mày đúng thật là không sợ giáo viên lớp bắt được ư!”
Trên hành lang truyền đến tiếng cười không rõ ràng của người vừa rời đi trước đó: “Sợ gì chứ, lúc này trong lớp mọi người đã đi gần hết rồi, còn nữa, mày còn chưa biết giáo viên lớp mình bị vợ quản nghiêm sao? Tiết tự học còn chưa kết thúc tao đã thấy ổng cưỡi con máy điện đến bệnh viện để đón cô vợ nhỏ tan tầm đấy...”
“Đúng đấy, cứ đem về lớp chiếu lên mà xem, chỉ là màn chiếu nhỏ không xem sướng bằng xem ở giảng đường thôi...”
Vài tiếng hùa theo còn sót lại cũng dần bị khoảng không vắng lặng của hành lang hấp thu tiêu tan, cả phòng học lại trở nên yên tĩnh, cứ như phần nhạc đệm vừa rồi chưa từng xảy ra.
Chỉ có mỗi Trần Gia Minh bị những người kia nói trúng tâm đen phải đứng ngồi không yên, nếu không phải đột nhiên cậu ấy bị cắt ngàng, ngày hôm đó... đúng là cậu ấy muốn thừa dịp bầu không khí đẹp như thế để bày tỏ tình cảm với Thù Đồng.
Nhưng giờ đây, những tâm tư mà cậu ấy từng có đã bị chọc phá trước mặt mọi người bởi một vài kẻ không liên quan. Ngược lại, ở một mình với Thù Đồng trong một góc phòng học lại khiến cậu ấy ngượng ngùng không thôi. Nhất là những người đó lại còn mượn điều đó mà trêu chọc hai người bọn họ đang hẹn hò, điều này khiến cậu ấy không thể ngồi chuyên tâm làm bài tập kế bên Thù Đồng nữa, càng không cần nói đến việc tới gần nhìn cô, giảng bài cho cô.
Trần Gia Minh bị sự xấu hổ và thẹn thùng lôi kéo, vì thế mà trước khi mặt trời khuất lặn hoàn toàn cậu ấy đã vội thu dọn cặp sách, tạm biệt Thù Đồng rồi rời khỏi giảng đường.
Thù Đồng nhìn từng bước giải đề mà cậu ấy liệt kê trên giấy nháp, trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ đến những lời mình nghe được trong văn phòng.
Hóa ra, từ trước đến nay Trì Tư Việt không thèm để ý cũng không tham gia thi không phải là vì không có thời gian, mà là anh không cần.
Anh không cần thông qua cuộc thi để tăng chút điểm gây ấn tượng với trường đại học, là vì sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh sẽ ra nước ngoài du học…
Cuối cùng hoàng hôn đã xuống hết, tia nắng ấm áp màu cam cũng không còn, giảng đường của nặc đại chỉ còn ngọn đèn nhỏ màu trắng bằng sứ ở hàng ghế đầu sáng lên, khiến cho những nơi khác trông tối tăm cực kỳ.
Thù Đồng nhìn đồng hồ, cất bút chì và cục tẩy vào hộp bút, thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi chuẩn bị về nhà.
Nhưng khi cô xoẹt một tiếng kéo khóa lớp cuối cùng của ba lô lên, người bên cạnh đột nhiên đưa tay tới nhẹ nhàng xách cặp cô lên, đặt qua một bên.
Sau lưng bị độ ấm nóng bỏng quen thuộc dán lên, một bên đồi núi trước ngực bị Trì Tư Việt trừng phạt mà nắm trong tay xoa bóp, âm thanh vọng trên đỉnh đầu của cô nghe có vẻ như không thèm để ý mà nói: “Em nói bạn học, chính là tên mọt sách kia à?”
Đúng rồi, khi tan học Thù Đồng có nhận được tin nhắn anh gửi tới, chỉ vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi mà thôi, là hỏi cô ở đâu.
Khi đó, cô đã trao đổi với Trần Gia Minh và Hứa Mễ Nhạc xong xuôi muốn cùng tới giảng đường trước để tiếp tục tự học, sau khi do dự một lúc lâu cô mới nhắn lại anh, nói là ở cùng bạn học.
Cầm điện thoại đợi một hồi cũng không nhận được tin nhắn trả về của anh, vì thế cô cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đi tới giảng đường tự học.
Anh xoa hơi mạnh, hai tay Thù Đồng vơ nắm lưng ghế trước người, hơi nghiêng đầu trả lời anh: “Không phải...”
Còn có Hứa Mễ Nhạc nữa.
Nhưng những lời này cô còn chưa kịp nói ra, chiếc váy ngắn đã bị anh vén lên, đầu ngón tay của anh lần mò chạm vào bên trong cô nhóc ấm nóng quen thuộc của cô. Anh khẽ lấy tay tách hai cánh hoa ra để lộ cô bé ẩm ướt, sau đó lại đặt tay lên hạt đậu nhỏ vẫn còn chưa tỉnh giấc chào hỏi với anh.
“Cô bé nhà em bắt đầu ướt từ khi nào, hửm?”