Ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn rơi. Lồng ngực Thù Đồng còn phập phồng mạnh mẽ. Trì Tư Việt hôn cô một lúc, vòng tay qua bên tai cô, nhìn cô chăm chú.
Có một làn gió thoảng qua khe hở giữa hai người. Thù Đồng hơi cứng lại, mở đôi mắt đang ngấn lệ, ngẩn người nhìn ánh nước dính trên môi và da thịt mình, khi anh rời khỏi người cô, ánh nước đó như ẩn hiện dưới ánh đèn lấp lánh.
Mặc dù cậu bé trong cơ thể cô không còn cứng rắn to lớn như trước, nhưng nó vẫn có cảm giác tồn tại mãnh liệt. Mạch đập trên cây gậy thịt dường như cùng tần số với nhịp tim đập của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thù Đồng cử động chân, muốn đứng dậy.
“Hừ...” Trì Tư hít sâu một hơi, nhướng mày nhìn cô.
“Còn muốn hả?” Anh thẳng lưng, đụng phải khuỷu tay của Thù Đồng nên lui về phía sau.
Thù Đồng còn chưa kịp mở miệng đáp lại câu hỏi đột ngột của anh, cô đã cảm giác được vật trong cơ thể mình đang dần thức tỉnh.
“Huyệt nhỏ vẫn còn đang hút tôi.” Trì Tư nén giọng nói, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô.
Anh nói xong lời này khiến sự chú ý của cô tập trung vào nơi được anh lấp đầy. Cô thở hổn hển, tim run lên. Bởi vì cô cũng cảm nhận rõ ràng sự co rút đều đặn của hoa huyệt.
“Không, tớ không muốn nữa…” Thù vươn tay đẩy nhẹ anh, giọng nói yếu ớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tư Việt khẽ cười, rồi rút dương vật sắp ngóc đầu lần thứ hai ra khỏi cơ thể cô.
“Muốn đút cho em cũng không được, phải đeo bao cao su.” Anh rút vài tờ khăn giấy, rũ mắt xuống, cẩn thận lau thân dưới ướt át của cô.
Thù Đồng mím môi, lông mi thật dài cụp xuống, ẩn cảm xúc khác trong đôi mắt.
Trì Tư chỉnh lại quần áo lộn xộn của hai người, sau đó vươn tay ôm lấy người cô, chuẩn bị cài khóa áo cho cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, Thù không nói gì nhưng khi anh chạm vào mép áo ngực thì cơ thể cô khẽ né tránh, tránh khỏi động tác của anh.
“Tớ tự mặc...” Cô không nhìn anh, lưng hơi cứng ngắc nghiêng đi, đưa tay ra sau sờ được móc khóa kim loại của áo ngực.
Trì Tư Việt rút tay lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ nhìn cô loay hoay cài khuy đồ lót, sau đó cẩn thận cài khuy áo sơ mi trước ngực.
Cuối cùng, khi cô xỏ đôi tất đã bạc màu một nửa đến đầu gối, chuẩn bị nhảy xuống khỏi bàn làm học, anh cúi người ghé sát vào cô, nửa ôm nửa đỡ người cô, hai tay còn chạm vào thùy tai nhỏ màu đỏ trêu chọc cô.
“Thoải mái rồi thì lật mặt không nhận người nữa à?” Trong giọng nói của anh có chút ý cười, nhàn nhạt nói.
Thù Đồng im lặng, lắng nghe tiếng mưa đập vào lá xanh ngoài cửa sổ, cô không biết nên nói thế nào.
Chính anh nói ra cô mới nhận ra rằng anh vẫn còn giữ thứ đó bên mình. Nhưng tại sao anh còn mang theo thứ này, anh định sử dụng nó với ai, cô không dám nghĩ tới chứ đừng nói đến việc hỏi.
Có phải là với Tùng Thù Đình không?
Nghĩ đến đây, tim cô tự dưng đau nhói.
Miếng bao mỏng bị xé rách nằm trên bàn, Thù Đồng không nhìn nữa, không nói gì cũng không động đậy, bị anh ôm vào lòng thật chặt.
Trì Tư Việt thấy cô đang tức giận với anh, cũng thấy ánh mắt cô nhìn gói bao cao su. Lúc anh ôm cô xuống, hai tay còn nhào nặn bờ mông mềm mại của cô.
“Đã hai ngày rồi.” Anh vén chỗ váy lật lên của cô xuống, ghé vào tai cô nói thêm: “Tôi luôn muốn thử với em trong lớp học.”
Nói xong, Trì Tư Việt cầm cặp sách của cô lên, nhìn xung quanh nói: “Nhưng mà, nơi này... cũng không tính là phòng học.”
Thù Đồng không có chú ý tới anh hạ giọng nói câu phía sau, trong đầu chỉ xoay quanh hai chữ “với em”. Tâm trạng đang suy sụp trở nên sáng sủa cởi mở hơn, giống như quả khí cầu được bơm căng đột nhiên bay lên.
Món đồ đó... hóa ra là muốn dùng với cô sao?
Mặc dù không biết có phải là anh cố ý nói cho cô biết hay không, nhưng một câu nói ngắn gọn như vậy đã làm tiêu tan nhiều thất vọng của cô đi. Cho dù là những ngày mưa ẩm khó chịu cũng không khiến cô ghét bỏ như vậy.
Khi hai người đi ra khỏi tòa nhà phía tây, bên ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng gió sau mưa vẫn se lạnh. Thù Đồng ôm tay đi theo bên cạnh anh.
Trì Tư Việt nhìn nhìn, đổi chiếc cặp sách sang tay trái, vươn cánh tay dài ra choàng qua vai cô.
Lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên xuyên qua làn da mỏng, mang đến một chút hơi ấm. Thù Đồng kề sát vào bên cạnh anh, tim đập thình thịch.
Cô sợ gặp phải một số người quen ở trường, nhưng cô rất thích thân thiết với anh.
Trong khi suy nghĩ đang trôi đi, đúng lúc có vài tiếng bước chân phía sau. Sau đó nghe thấy ai đó gọi tên Trì Tư Việt.
Bàn tay khoác trên vai cô không buông lỏng một chút, Thù Đồng cũng không thoát ra được, chỉ có thể cụp mắt nhìn mũi chân.
Đó là nhóm người vừa gặp trong phòng học vừa rồi.
Bầu trời mưa tối hơn bình thường. Thông qua ánh đèn hai bên đường, nhóm người đến mới nhìn thấy rõ ràng Thù Đồng đang đứng bên cạnh Trì Tư Việt.
Tất nhiên cũng nhìn thấy chiếc cặp sách trên tay Trì Tư Việt và cánh tay khoác trên vai cô.
Tuy nhiên, mọi người chỉ bất ngờ trong vài giây, sau đó có người cười trêu chọc: “Chậc chậc, thảo nào hai người không thích bộ phim mà tôi tốn bao công sức mới có được! Hóa ra còn có việc lớn phải làm.” Đối phương nhướng mày, cười xấu xa ra hiệu với Thù Đồng bên cạnh.
Trái tim của Thù Đồng thắt lại, cơ thể căng thẳng vô cùng.
Người nọ nói chuyện này... có phải, có phải là những gì cô nghĩ không...
Có phải bọn họ nhìn thấy cô và anh vừa làm chuyện gì không?
Đột nhiên cả người cô không thể cảm nhận được sự mát mẻ của gió đêm.
Nóng, là cái nóng oi bức còn đổ một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Trì Tư Việt không quan tâm chuyện đó, lạnh nhạt nói: “Ừ, các cậu ở trong lớp ồn ào quá nên tới phòng tự học để học.”
“Ôi chao… Tự học cơ à!” Giọng điệu mấy người kia lặp đi lặp lại rất kỳ lạ.
“Có phải là kiểu tự học không cần mang cặp sách không?”
Thù Đồng căng thẳng, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay.
“Có chuyện gì vậy?” Trì Tư Việt nhướng mày hỏi, phớt lờ những tiếng trêu đùa.
“À, không có gì đâu. Vừa nãy ra ngoài thì gặp mấy bạn nữ trong lớp mỹ thuật, bọn họ nói Tùng Thù Đình mời khách đến chơi ở C-Two. Tôi nghĩ chắc cô ấy cũng gọi cho cậu, xem xem chúng ta có đi cùng nhau không!” Một người dẫn đầu giải thích.
Dừng một chút, người nọ có vẻ không chắc chắn hỏi: “Hay là lát nữa cậu với cô gái này đi cùng không? Chúng tôi đi trước nhé?”
Tùng Thù Đình…
Nghe đến tên này, vừa rồi còn lo lắng bị người khác phát hiện ra chuyện khác thường, Thù Đồng vểnh tai lên, cho dù ở gần anh như vậy nhưng cô vẫn sợ bỏ lỡ câu trả lời tiếp theo của anh.
“Không đi, tôi có việc rồi.”
Mấy người cũng không hỏi thêm nữa, tất cả nhìn về phía Thù Đồng bên cạnh, hiểu rõ mỉm cười, đi về phía cửa.