Khi hai người về tới dưới nhà Thù Đồng, ánh đèn mọi nhà đã thắp sáng. Những cây đèn trắng hai bên đường nhỏ dường như cũng được nhuộm vẻ êm dịu từ ánh nắng ấm áp tỏa ra trong nhà của khu nhà.
Khi Trì Tư Việt quay người về, bất ngờ bị Thù Đồng cầm vạt áo kéo lại.
Những hạt mưa lấp lánh còn đọng trên cột đèn bên cạnh, thấy anh dừng lại nhìn sang, cô mím môi: “Chờ một chút, tớ... đi lấy đồ này cái đã.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tư Việt đồng ý, cũng không hỏi cô định lấy gì, chỉ nghiêng người tránh gió thổi trước mặt, tựa vai vào bức tường ở cửa, lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Thấy anh đồng ý, Thù Đồng xoay người chạy chậm tới ấn nút thang máy. Một tiếng đinh vang lên, thang máy tới rất nhanh. Cô bước vài bước vào, lợi dụng khoảng trống giữa cánh cửa màu bạc đang đóng lại lén nhìn bóng dáng cao lớn của anh ẩn hiện trong bóng tối.
Trì Tư Việt không quay đầu nhìn lại, đôi mắt anh nhìn nghiêng sang một bên, ngoại trừ ánh trăng mỏng manh mơ hồ thì là đốm sáng màu cam chập chờn trên đầu ngón tay anh.
Thứ Thù Đồng muốn lấy cũng không phải cái gì khác ngoài chiếc áo khoác mà Trì Tư Việt đã đưa cho cô trước đây.
Quần áo được cô giặt và gấp ngay ngắn vài ngày rồi, nhưng dù là lúc Trì Tư Việt đến tìm cô trong lớp hay vài lần họ gặp nhau sau đó, cô vẫn không tìm được thời điểm thích hợp đưa cho anh.
Tất nhiên, từ trong lòng mà nói, cô thật sự không muốn trả lại những thứ liên quan đến anh.
Không thể nói đó là loại tâm lý gì, dường như bởi vì biết rõ ràng giữa cô và anh không có khả năng gì nên cô rất muốn giữ lại đồ gì đó làm kỉ niệm, để sau này cô có thể dùng nó để nhìn lại chuyện gan lớn này, nhớ lại rất nhiều thời gian thanh xuân của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thù Đồng cúi đầu lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lãnh Minh Khiết.
Ngón tay cô siết chặt chiếc chìa khóa đang cầm, cụp mắt xuống, lo lắng bước ra ngoài, bước từng bước nhỏ về phía cửa.
Tan học, lúc cô nhắn tin cho Lãnh Minh Khiết, nói là tự học với các bạn học ở trường, Lãnh Minh Khiết không trả lời nên cô cho rằng bà bận công việc như thường lệ, chắc sẽ không về nhà. Hoặc có lẽ, bà sẽ không thể về nhà tối nay.
Mặc dù lý do của cô rất chính đáng, ý định ban đầu cũng không hề lừa dối, nhưng khi cô nghĩ đến những hình ảnh sau đó, còn Trì Tư Việt đang đợi ở tầng dưới vào lúc này, Thù Đồng không thể ngăn tim mình đập nhanh hơn một chút. Thậm chí khi cô đi ngang qua Lãnh Minh Khiết còn hơi tránh né cẩn thận, vì sợ bị bà ngửi thấy gì đó.
May mắn là Lãnh Minh Khiết không nghi ngờ gì về việc tự học của cô ở trường.
Cửa vừa mở ra, bà đi theo sau Thù Đồng, lại đặt chiếc ba lô trên vai xuống ghế sô pha, hỏi: “Đồng Đồng, một gói tài liệu chữ Nhật lúc trước mẹ đưa, con để ở đâu trong nhà thế?”
Thù Đồng liếc mắt nhìn mấy ngăn kéo trong phòng khách vẫn còn đang mở, rõ ràng đã tìm trong ngăn tủ, hoảng sợ trong lòng cô đột nhiên bị tò mò lấn át, theo bản năng nhíu mày hỏi: “Mẹ, mẹ tìm mấy thứ đó làm gì?”
Lãnh Minh Khiết không giỏi sắp xếp mọi thứ, nhất là các loại tài liệu và sách báo, những thứ đó thường được Thù Đồng sắp xếp và cất giữ.
Bà nóng lòng muốn tìm những tài liệu này đến nỗi dây thần kinh nhạy cảm của Thù Đồng đột nhiên căng thẳng.
Lãnh Minh Khiết cũng sửng sốt trong chốc lát, lúc vội vàng tìm tài liệu, không nghĩ ra nên giải thích với Thù Đồng như thế nào. Nhưng dù sao bà cũng đã quen thuộc ở chỗ làm rất lâu rồi, lúc này phản ứng rất nhanh. Sau khi mỉm cười, bà rất thoải mái giải thích: “Là vì lúc trước mẹ mua hai cái bảo hiểm cho chúng ta đã hết hạn. Hôm nay nhân viên bảo hiểm đã liên hệ với mẹ nói rằng họ có các loại bảo hiểm mới hơn. Mẹ muốn xem các điều khoản chi tiết trong hợp đồng để xem có trường hợp đặc biệt nào như họ nói không.”
Dừng một chút, Lãnh Minh Khiết sờ đầu Thù Đồng: “Con cũng biết mà, đôi khi các công ty bảo hiểm sẽ chơi chữ để quảng cáo một loại hình bảo hiểm mới của danh mục nào đó, nếu không đọc kỹ rất dễ dàng bị lừa gạt...”
Lãnh Minh Khiết giải thích rất tự nhiên, Thù Đồng không hề nghi ngờ, nhón chân lên chỉ vào ngăn tủ trên cùng trong phòng sách: “Ở đó ạ.” Sau đó xoay người dời ghế đến trước bàn học.
Lãnh Minh Khiết đi đến bên ghế trước cô một bước, khi kéo lưng ghế tới trước tủ, bà giơ tay vuốt lọn tóc lòa xòa bên tai: “Mẹ có thể tìm được, con cứ về phòng và làm bài tập đi.”
Thù Đồng hơi mở miệng, cô không giải thích rằng cô đã làm xong bài tập khi ở trường. Cô gật đầu, nhìn như vững vàng nhanh chóng đi về phía phòng ngủ. Vừa bước vào cửa, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại, mở một ô cửa sổ nhỏ rồi thò đầu ra phòng ngủ nhìn xuống dưới nhà.
Làm sao bây giờ, lúc này cô sẽ không thể xuống được.
Gửi một tin nhắn để cho anh đi trước?
Không biết Lãnh Minh Khiết có đi ra ngoài nữa hay không, nếu như bà đi xuống lầu... hai người nhất định sẽ gặp mặt.
Đồng phục của trường trung học Ngự Mộc rất dễ nhận ra, mẹ cô rất thông minh, liệu bà có nghĩ ra điều gì không.
Ngay lúc lòng cô đang rối bời thì có tiếng giày cao gót và tiếng gõ cửa phòng truyền tới.
Thù Đồng xoay người chạy ra cửa, mở cửa, hơi thở không đều vì hồi hộp.
Lúc này, toàn bộ túi tài liệu đã cho vào túi xách của Lãnh Minh Khiết, nhìn bà vác túi trên lưng bước nhanh về phía cửa, tim Thù Đồng nhất thời nhảy lên cổ họng.
“Mẹ...”
Lãnh Minh Khiết đang cầm tay nắm cửa hơi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn sang.
Đầu ngón tay siết chặt khung ván cửa, Thù Đồng không nghĩ nên nói cái gì, nhưng mắt thấy bà sắp đi ra ngoài, vô thức gọi một tiếng.
“Sao vậy?”
“Con… Cô giáo Phương muốn tiến cử con tham gia cuộc thi tiếng Anh dành cho học sinh trung học toàn quốc.” Giữa lúc hoảng hốt, Thù Đồng thầm nghĩ ra một câu như vậy.
Lãnh Minh Khiết nhẹ nhàng buông lỏng chân mày, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Tay bà rút khỏi tay nắm cửa, cúi đầu lấy điện thoại ra bấm lên màn hình, chuẩn bị đánh dấu những việc quan trọng: “Thật sao? Khi nào thi đấu? Mẹ sẽ ghi nhớ, hôm đó sẽ đi tiễn con.”
Thù Đồng mím môi, trong lòng còn nghĩ đến Trì Tư Việt vẫn đang ở dưới lầu, cô nhanh chóng tiếp tục chủ đề: “Thời gian chính xác vẫn chưa được thông báo ... Chắc là sau kỳ thi cuối kỳ, có lẽ... là vào trong kỳ nghỉ.”
“Khi nào có thông báo thì nói với mẹ.” Cạch một tiếng, là tiếng khóa điện thoại di động.
Đặt di động trở lại vào túi bên của túi đeo vai, bà ấn tay nắm cửa xuống và cửa ngoài mở ra.
Lãnh Minh Khiết tìm tài liệu rất nhanh, thang máy chưa di chuyển, vẫn dừng ở tầng này. Khi Thù Đồng nhặt chiếc ô treo sau cửa và đuổi theo ra ngoài, người bên kia đã đứng trong thang máy.
Ngón tay được sơn màu thạch tinh xảo nhấn nút mở cửa, Lãnh Minh Khiết nghiêng đầu đi vào một bên: “Vào đi, mẹ cầm ô rồi, lát nữa nhớ khóa cửa lại.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Thù Đồng nhìn con số màu đỏ nhảy nhót trên cửa, tim cô đập thình thịch.