Trong đầu nhanh chóng hiện ra đoạn trò chuyện giữa Lãnh Minh Khiết và Trì Tư Việt, Thù Đồng không chút do dự, xoay người chạy về phía phòng ngủ, giả vờ lấy cái áo khoác từ trong tủ ra, lại nhặt quyển ôn tập đề thi vật lý để lên trên bàn, cầm chìa khóa, khóa cửa lại, rồi lại ấn nút đi vào trong thang máy.
Thang máy vừa đi đến tầng một không bao lâu, lại chậm rãi đi lên. Thù Đồng giả vờ nhìn cuốn sách kia, quyết định lúc nào cô bị Lãnh Minh Khiết hỏi đến, thì sẽ lấy lý do là đến trả sách.
Trong lòng cô suy nghĩ mấy trăm vòng rất nhiều tình huống có thể xảy ra, đến lúc xuống dưới, cô lại cảm thấy ngạc nhiên. Trước cửa không có ai, cũng không có bóng dáng của Trì Tư Việt luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thù Đồng một mình đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn về phía xa, nhưng trong ánh mắt cũng chỉ thấy bóng dáng của những cành cây đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Là do có chuyện gì đó nên đã đi trước sao?
Tay phải sờ vào túi quần theo phản xạ, lúc sờ thấy một khoảng trống rỗng, Thù Đồng mới kịp phản ứng lại, lúc cô chạy vội xuống, đã quên giả vờ cầm lấy điện thoại di động rồi.
Bả vai căng cứng bỗng nhiên trùng xuống, cũng không nói ra được là có cảm thấy mất mát hay không, cô bĩu môi, bước chậm rãi trở lại.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân đang đi tới, khi đối phương đi đến gần cô, liền kéo theo một làn gió, khiến cho Thù Đồng phải quay người lại để nhìn.
Cổ tay bị đối phương nắm lấy, Thù Đồng chớp chớp, chạm mắt với Trì Tư Việt đang khẽ nhướng mày.
“Vừa hút thuốc xong, lúc nãy đi ném bao thuốc lá.” Anh hất cằm về một phía gần đó, giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thù Đồng yên tâm.
Nói như vậy, chắc hẳn anh không nhìn chạm mặt trực tiếp với Lãnh Minh Khiết rồi.
Dường như lúc này đúng là lúc thích hợp để đi ra ngoài.
Đang thở phào một hơi nhẹ nhõm, mừng thầm ở trong bụng, thì đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nói của anh: “Em lên trên tầng chỉ vì muốn lấy cuốn sách nào thôi sao?”
Trì Tư Việt cúi đầu, nhìn về phía chiếc túi đang mở rộng ra ở trong tay cô.
“À, cái này…”
Thù Đồng không biết nên giải thích như thế nào với anh, cô vốn chỉ định cầm lấy chiếc áo khoác xuống thôi.
Mưa dứt, gió thổi qua mang theo hơi lạnh, không khỏi khiến người ta run lẩy bẩy cả người. Trên đường trở về, có anh cản gió ở bên cạnh, Thù Đồng không cảm thấy sao cả. Nhưng lúc nãy, anh vừa mới đi ra ngoài, nhìn thấy anh bị gió thổi phồng chiếc áo, cô mới chợt nhớ đến chiếc áo vẫn còn cất ở trong ngăn kéo.
Cô sợ anh bị lạnh.
“Đồ vật cũng đưa cho tôi rồi, còn muốn vạch rõ ranh giới với tôi nữa sao?” Tất nhiên, Trì Tư Việt cũng nhìn thấy cuốn sách ở bên dưới chiếc áo khoác, nhướng mày nhìn cô.
Đương nhiên, Thù Đông cũng không có ý như vậy.
Mặc dù lúc nãy, cô vẫn lo lắng đến chuyện anh sẽ gặp phải Lãnh Minh Khiết, để ý đến những chuyện kia, nhưng cô lại không thể nói ra được.
Nói như thế nào? Chẳng lẽ nói, tớ sợ mẹ tớ nhìn thấy cậu thì sẽ hiểu nhầm sao. Hiểu nhầm cái gì? Nghĩ sai về mối quan hệ của chúng ta là bạn trai bạn gái à? Thật ra, ngoại trừ việc tiếp xúc cơ thể, thì về cơ bản, hai người bọn họ không hề có chút liên quan gì đến nhau.
Nếu cô nói ra những lời đó, lại tỏ vẻ quá mức tự luyến, tưởng ai cũng mê mình rồi.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên, trong lòng cô cảm thấy có chút tủi thân.
Rõ ràng cô không hề nghĩ như vậy.
Trong lòng khó chịu, Thù Đồng cũng không nghĩ đến việc che giấu nỗi buồn, đưa túi xách trong tay cô đến trước mặt anh, cũng không thèm nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Cậu mặc áo khoác vào đi, trời vừa mưa xong, sẽ hơi lạnh đó.”
Trì Tư Việt hiểu ý cô, chân mày giãn ra, chăm chú nhìn vào vẻ mặt miễn cưỡng của cô.
Giơ tay lên nhận lấy chiếc túi trong tay cô, đông thời, tay khác nắm lấy cổ tay của cô, kéo đến chỗ cửa đơn.
“Không vui sao?” Anh nghiêng người, kéo cô vào trong ngực, cản gió lạnh từ cửa thổi vào.
“Hôm nay cãi nhau với tôi hai lần nên thấy khó chịu sao?” Anh cười nhẹ một tiếng, xoay khuôn mặt tức giận của cô lại.
“Là cậu nói muốn phân chia ranh giới rõ ràng…”
Trì Tư Việt nắm lấy cái tay đang vùng vằng của cô, hai ngón tay véo nhẹ cái má mềm mại của cô một cái: “Đã bị thua rồi, làm sao phân định rõ ràng được nữa?”
Thù Đồng ngẩn người ra, hiểu ý của anh, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, từ tai lan tràn ra toàn bộ mặt. Cảm giác không vui ở trong lòng cô dường như cũng tan biến đi vì câu nói không phân rõ giới hạn của anh.
Trời đã tối muộn rồi, vầng trăng cũng đã lên cao, chỉ nhìn thấy một nửa thôi.
Tay Trì Tư Việt bóp chặt cằm cô, hổ khẩu khẽ xoay, hai ngón tay bóp nhẹ phần má mềm mại của cô: "Đã không còn khoảng cách, làm sao có thể phân chia rạch ròi?"
Thù Đồng nghe thấy tiếng kêu, cong môi lên, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không ôm một chút sao?” Trì Tư Việt nhìn cô hỏi.
Mặt Thù Đồng đỏ bừng lên, kịp phản ứng lại những gì anh nói. Anh đang nói đến chuyện lần trước đưa cô trở về. Cô cố lấy hết dũng khí, ôm anh một cái vậy.
Bước chậm rãi đi tới gần hơn một chút, cô giang hai cánh tay ra, ôm lấy eo của anh.
Người đàn ông có cái eo gầy mà mạnh mẽ, cánh tay cô mềm mại ôm lấy. Cô có thể cảm nhận rõ được phần cơ bắp rắn chắc ở chỗ eo của anh.
Thù Đồng ngại ngùng ôm một lúc, mặt vừa mới dán lên phần ngực của anh một chút, rồi nhanh chóng lùi về phía sau, kéo ra một khoảng cách.
Trì Tư Việt cười một tiếng, giả vờ đem trả lại cuốn sách cho cô: “Ngày mai, lúc tan học, nhớ chờ tôi ở trong phòng học.”
Thù Đông cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghĩ đến lời hẹn của mình với Trần Gia Minh sau giờ học bổ túc. Cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Là muốn đi đến đâu sao? Chiều mai, tớ…”
Lời còn chưa nói hết, Trì Tư Vũ đã nhướng mày nhìn lại, giống như biết cô muốn nói cái gì: “Không cần phải tìm cậu ta. Ngày mai, chờ tôi ở phòng học, có gì không biết thì em có thể thể hỏi tôi.”
Trước cửa đơn, đám cỏ lùn mọc um tùm, đang bị gió thổi nghiêng ngả, kéo theo mùi thơm của cỏ cây sau cơn mưa đi qua, hoàn toàn giải tỏa cảm xúc lạc lõng ở trong lòng của Thù Đồng. Cô cong môi, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, khẽ gật đầu một cái.
“Vâng.” Cô nói.
Có lẽ là do anh nói cô chờ anh lúc tan học, nên Thù Đồng cảm thấy giống như trước ngày sinh nhật của cô vậy. Nằm trên giường lăn lộn nửa buổi, nhưng cô vẫn không thể chìm vào trong giấc ngủ được.
Cô không hình dung được ra loại cảm giác đó, nhưng trong tiềm thức, lại cảm thấy hôm nay Trì Tư Việt hơi khác so với những ngày thường.
Mang theo tâm trạng phức tạp như vậy, Thù Đồng mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng ‘đầu óc lại rất tỉnh táo’, đến nỗi nằm mơ mà đổ cả mồ hôi lạnh.
Trong mơ, lúc này, cô đang đứng ở trên bục giảng của phòng học, mà mọi chuyện phát triển sau đó cũng rất chân thật. Chỉ có điều là lúc Trì Tư Việt sắp hôn cô, thì cửa phòng học lại bị người nào đó dùng lực mạnh mẽ mở ra. Lúc cô đang hoảng sợ, giương mắt nhìn sang, thì thấy ánh mắt sáng quắc của Trần Gia Minh ở phía đối diện.
Cảnh tượng chân thật này thật đáng sợ. Sáng sớm, lúc đi đến trường, tâm trạng khẩn trương, xấu hổ vì bị người khác phát hiện vẫn quanh quẩn ở trong đầu cô như cũ.
Trần Gia Minh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của cô, từ lúc Thù Đồng vẫn luôn cố tình né tránh ánh mắt của cậu ấy, đến lúc ăn cơm trưa, cô vẫn luôn lấy cớ cơ thể không thoải mái, muốn ngồi ở trong phòng học một mình.
Cậu ấy muốn tìm cơ hội nói mấy câu với cô, nhưng vẫn luôn bị cô cố ý né tránh.
Buổi chiều thứ hai, trong tiết học rất dài, trên hành lang, ngoại trừ đám học sinh đang giao lưu, kết bạn ở bên ngoài, thì còn có một nhóm đang làm một video nghệ thuật ngắn về trường học. Ở trên khúc cua của cầu thang có một người đang dẫn dắt mở màn.
Thù Đồng cầm lấy tờ đăng ký thi môn tiếng Anh, có chút do dự, đứng sững lại ở trên cầu thang.
“Thù Đồng!”
Nghe thấy tiếng người khác đang gọi cô, Thù Đồng xoay nửa người, giương mắt nhìn lên.
Cửa sổ của tầng trên mở to, đón ánh sáng vào, giữa trưa, đúng lúc ánh mặt trời mạnh mẽ xuyên qua lớp cửa sổ, trực tiếp chiếu sáng đến mặt đất.
Đúng lúc Thù Đồng giơ tay áo khoác lên để cản ánh nắng, híp mắt lại, cô nhìn thấy Trần Gia Minh đang ôm đống sách vở đi về phía cô, mà bên cạnh cậu ấy còn có Hồ Dĩnh cũng đang ôm một chồng tài liệu như vậy.