Lúc này, cô muốn rút lại tờ giấy đăng ký thi trong tay, thì tất nhiên cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể cố hết sức mà thôi.
Ở lớp 11/9, cô vẫn là người có thành tích ở trên mức trung bình một chút, cũng không có tiếng tăm gì cả. Hiện tại, đột nhiên, cô Phương đem đến một cơ hội thi đấu tốt như vậy cho cô, điều này rất dễ dàng bị người khác bàn tán.
Hơn nữa, không nói đến chuyện này có dẫn tới sự chú ý của người khác hay không, mà vấn đề là cô có thể giành được giải hay không để không bị lãng phí suất người được dự thi quý giá này. Đối với cô, thì đây cũng là một ẩn số không xác định chính xác được. Thù Đồng không hề muốn khoe khoang khắp nơi về chuyện này, nhưng không có cách nào khác, mắt thấy hai người kia đã đi đến gần, cô không thể làm gì khác, ngoài việc hít một hơi thật sâu, rồi đi đến đón lấy ánh mắt của đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thù Đồng, cậu muốn đi đến văn phòng ở tầng năm sao?” Trần Gia Minh cầm đỡ lấy một chồng sách vở trong tay của Hồ Dĩnh để giảm bớt sức nặng cho đối phương.
Thù Đồng gật đầu.
Trong lúc im lặng, Trần Gia Minh nhìn thấy tờ giấy đăng ký thi ở trong tay cô, trong nháy mắt, cậu ấy cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, lông mày như muốn nhảy cẫng lên.
Chỉ có điều cậu ấy còn chưa kịp mở miệng, thì người bên cạnh, Hồ Dĩnh đã nói trước: “Cuộc thi tiếng Anh sẽ diễn ra trong thời gian nghỉ hè, vòng loại còn được tổ chức tại Dung Châu, cả đi cả về sẽ mất đến hai hôm. Thù Đồng, cậu nhất quyết muốn đi à? Kì nghỉ trước khi vào lớp 12 rất ngắn, tớ nghe nói trong lớp có rất nhiều bạn đã thuê gia sư, tranh thủ thời gian học thêm đấy."
Giọng nói của Hồ Dĩnh rất lạnh nhạt, tốc độ nói cũng nhanh, cứ như vậy nói một hơi, chờ cô phản ứng lại.
Mà trong giọng điệu lại nói bóng nói gió, ám chỉ là chắc cô sẽ không tham gia đâu.
Thù Đồng cảm thấy hơi ngạc nhiên, quên mất chuyện Hồ Dĩnh đã từng tham gia cuộc thi này, tự hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta nói không sai. Mặc dù nói tỉ lệ giành được giải là rất thấp, đặc biệt là giải nhất, nhưng trước tiên, cô cần phải vượt qua kỳ thi tuyển đã.
Trên tờ đăng ký thi viết rõ ràng bài thi sẽ bao gồm ba kỹ năng nghe đọc viết, tổ chức vào ba ngày khác nhau. Nếu như bị trượt ở vòng sơ tuyển, thì sẽ dừng chân tại vòng đầu tiên, tính thêm cả quãng đường đi lại nữa, thì sẽ mất khoảng một tuần.
Nhưng cô cũng không đắn đo lâu ở trong lòng.
Ngoại trừ sự ủng hộ của cô Phương, hôm qua, cô cũng không nói với mẹ mình về chuyện tham gia vào cuộc thi này. Thù Đồng muốn bản thân trở nên tài giỏi hơn một chút. Mặc dù cuối cùng sẽ phải dừng bước ở vòng sơ tuyển, nhưng đối với cô mà nói, đó cũng đã là một sự trải nghiệm dũng cảm rồi.
Bởi vì cô muốn cố gắng đuổi kịp bước chân của Trì Tư Việt.
Lúc ban đầu, cô chỉ là âm thầm thích anh thôi, Trì Tư Việt giống như ngôi sao tinh tú trên bầu trời cao vậy. Thù Đồng sẽ không muốn, cũng không dám tiến lại gần anh một chút.
Nhưng bỗng nhiên lại có cơ hội đến gần anh hơn, ngược lại, cô nghĩ đi thử, chỉ muốn cố gắng tiến lại gần anh thêm một chút.
“Hồ Dĩnh, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những điều này.” Thù Đồng giương mắt, hướng về phía đối phương cười một cái, sau đó, xoay người chuẩn bị đi lên trên tầng.
Thấy Thù Đồng quyết định tham gia cuộc thi tiếng Anh, Trần Gia Minh không che giấu được niềm vui sướng ở trên khuôn mặt.
Tất nhiên, cậu ấy hy vọng Thù Đồng có thể tham gia cuộc thi, bởi vì cậu ấy cũng đăng ký cuộc thi tuyển chọn của môn vật lý, hơn nữa địa điểm thi cũng là ở Dung Châu.
Đúng lúc này, trên cầu thang đang có rất nhiều người đi lại, Thù Đồng cố gắng lách người đi lên trên.
Chỉ có điều, vừa mới nhấc chân đi lên được vài bậc, thì bỗng nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng náo nhiệt. Thù Đồng ngẩng đầu, nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, là những người học sinh nam mà hôm qua cô gặp ở trên sân trường. Sau đó, cách một đoạn là Trì Tư Việt đang đút một tay ở trong túi quần, đi xuống, bên cạnh anh còn có Tùng Thù Đình đang vội tắt điện thoại, nhìn anh.
Đột nhiên, những suy nghĩ ngổn ngang lại hiện lên, Thù Đồng xoay người trở về bên cạnh Trần Gia Minh và Hồ Dĩnh, chỉ có điều bước chân của đám người kia vừa dài, vừa nhanh, trong phút chốc, đã đi đến chỗ cua của cầu thang.
Dưới tầng lại gặp đám học sinh vừa kết thúc tiết thể dục chạy ồ ạt tới.
Chiếc cầu thang đang rộng rãi, lại trở nên chật hẹp trong phút chốc.
Đang trong lúc đông người, chật chội như vậy, có người trong đám học sinh nam kia nhìn thấy mặt cô: “Ơ? Sao trùng hợp vậy?”
Thù Đồng nghe thấy tiếng càng vội vã hơn, cúi đầu, muốn tiếp tục đi xuống dưới tầng. Đúng lúc này, cô bị nhóm người đi đến chen lấn, trong nháy mắt, đụng phải cô. Sau lưng, bỗng nhiên có một lực đẩy mạnh khiến cô bị lảo đảo mấy bước, theo phản xạ, cô cầm chặt tờ giấy trong tay, còn chưa kịp vịn vào tay bám bên cạnh thì cả người liền lảo đảo, ngã từ trên cầu thang xuống.
Đầu gối đụng phải gạch sứ cứng rắn truyền đến dây thần kinh xúc giác, trong nháy mắt, nước mắt sinh lý cũng trào ra ở hốc mắt.
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Trần Gia Minh, cũng có người cảm thấy kinh ngạc khi thấy cô bị ngã xuống cầu thang, theo bản năng, mấy học sinh vừa học thể dục kêu gọi mọi người, quay người đi xuống dưới tầng, chuẩn bị đỡ cô dậy.
Trần Gia Minh vội vàng ném đống sách vở trong ngực qua một bên, động tác của cậu ấy rất nhanh, bước mấy bước đi xuống cầu thang.
“Thù Đồng, cậu…” Lời nói còn chưa dứt, Trần Gia Minh đã nhìn thấy vết sưng tím bầm ở trên đầu gối của cô, còn có một vài vết máu chảy ra ở chỗ da bị xước.
Lúc này, đã trôi qua cảm giác đau nhức, Thù Đồng cúi đầu, nhìn vết thương thảm hại ở trên đầu gối của cô, chỉ cảm thấy dường như vết thương này không phải ở trên người cô vậy. Vào giờ phút này, trong đầu cô toàn là cảnh tượng cô bị ngã xuống bậc cầu thang.
Không hình dung ra được đó là cảm giác gì, cô chỉ biết mình bị ngã ở trước mặt Trì Tư Việt, Tùng Thù Đình và nhiều người đi ngang qua như vậy.
Sau khi phản ứng lại, theo bản năng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này như lúc trước.
Nhưng mà thực tế không cho phép cô làm như vậy, ngay cả tự mình cử động cô còn không làm được.
Có một học sinh thể dục cầm lấy thuốc phun sương phụ trợ trong lúc huấn luyện bị trật xương khớp tới, cậu ấy nhìn vết thương, nói vết thương này không thể chỉ dùng thuốc xịt để giải quyết được.
Trần Gia Minh móc một cái khăn giấy từ trong túi ra, muốn lau máu ở chỗ vết thương cho cô một chút, nhưng do dự nửa ngày vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu ấy sợ chạm vào lại khiến cô bị đau.
Đúng lúc này, cậu ấy chợt nhớ đến việc phải đỡ người đưa đi đến phòng cấp cứu. Khi cậu ấy giơ tay lên, chuẩn bị nắm lấy cổ tay của Thù Đồng để đỡ cô dậy thì có một cánh tay khác duỗi tới, cản trở hành động của cậu ấy.
“Tránh ra.” Giọng điệu của Trì Tư Việt lạnh lùng, mang theo cảm giác nóng giận nữa.
Tất nhiên, Thù Đồng nhận ra chủ nhân của cánh tay này, cô ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn đang trào trực ở trong hốc mắt xoay chuyển, chóp mũi xinh xắn cũng hơi ửng đỏ. Giây phút nhìn thấy anh, nước mắt mặn bắt đầu lã chã rơi xuống.