Chua Ngọt FULL

Lúc Hứa Mễ Nhạc gõ cửa, trên mặt đã hưng phấn đến nỗi muốn bung hết ra ngoài.
 
Những người thảo luận trên diễn đàn không liên tưởng đến Trì Tư Việt và bạn nữ trong ảnh, thế nhưng Hứa Mễ Nhạc thì khác, cô ấy là người duy nhất tận mắt nhìn thấy Trì Tư Việt ở nhà của Thù Đồng. Ngay khi cửa vừa được mở ra, Hứa Mễ Nhạc đã liên tục nói.
 
"Bạn học Thù Đồng! Cậu mau nói thật với tớ cậu và Trì Tư Việt đã hẹn hò bao lâu rồi!" Hứa Mễ Nhạc làm bộ làm tịch mà nhéo má Thù Đồng, trên mặt mang theo điệu cười xấu xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thù Đồng nhíu mày, biết rằng mình không tránh được mấy câu hỏi của Hứa Mễ Nhạc nhưng vẫn chỉ có thể dùng câu nói không có sự thuyết phục là cả hai không hề hẹn hò với nhau để giải thích.
 
Hứa Mễ Nhạc đương nhiên là không tin, sau khi tự động bác bỏ sự phủ nhận của Thù Đồng thì cười hì hì nói tiếp: "Vậy còn nắm tay thì sao? Hai cậu tiến triển đến bước nào rồi, chạm môi nhau chưa?"
 
Nhìn thấy hai má Thù Đồng bị mình chọc đến mức đỏ lên thì Hứa Mễ Nhạc mới dừng lại, không truy hỏi cô nữa.
 
"Bé Đồng, cậu cứ yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không nói linh tinh đâu, tớ kín miệng lắm."
 
"Nhưng mà bé Đồng này, cậu cũng đừng lo lắng chuyện Tùng Thù Đình có cơ hội, tớ thấy cậu ta hết làm trò được nữa rồi." Hứa Mễ Nhạc lấy điện thoại trong túi ra, phóng to hình ảnh đưa cho Thù Đồng xem.

 
"Nói thật, nếu không phải do trên diễn đàn có người nói thì tớ cũng chẳng phát hiện ra trong ảnh có mặt Tùng Thù Đình đâu, nhưng cậu nhìn kỹ vẻ mặt của cậu ta đi, cứ giống như là tức giận đến không nhịn được mà còn giả bộ bình tĩnh ấy, buồn cười chết đi được!"
 
Thù Đồng im lặng nhìn ảnh chụp trên điện thoại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Mễ Nhạc hiểu rõ tính tình của Thù Đồng, thấy cô im lặng thì nghiêm túc nắm tay cô cổ vũ: "Bé Đồng, cậu yên tâm, Tùng Thù Đình không làm trò được nữa đâu, chuyện cậu ta theo đuổi Trì Tư Việt ai cũng biết hết rồi. Còn nữa, lúc cậu bị thương Trì Tư Việt không quan tâm tới cậu ta mà chỉ đưa cậu tới bệnh viện. Hôm qua lúc tan học không phải tớ có tới lớp 11/10 tìm Kiều Dương sao, lúc ấy Tùng Thù Đình còn hỏi mấy bạn lớp 11/10 có quan hệ tốt với Trì Tư Việt xem cậu ấy trở về chưa."
 
Hứa Mễ Nhạc nói đến đây thì híp mắt, dùng vẻ mặt hiểu rõ hết tất cả đưa ra kết luận: "Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tình yêu nhiều năm của tớ, đối với kiểu kịch bản của cậu và Trì Tư Việt, Tùng Thù Đình căn bản không uy hiếp được gì hết, cậu ta nhiều nhất chỉ có một phân cảnh nữ phụ độc ác thôi, cho nên cậu đừng lo lắng như thế nữa, cậu là nữ chính mà!"
 
Vẻ mặt của Hứa Mễ Nhạc nghiêm túc, dáng vẻ giả vờ đây là chuyện nghiêm trọng, nhưng Thù Đồng trong lòng lại dần dần nghĩ lung tung.
 
Thật ra biểu cảm trên gương mặt của Tùng Thù Đình ở trên ảnh cũng không rõ ràng lắm, ngày hôm qua lúc ngã xuống cầu thang cô cũng không rảnh chú ý đến phản ứng của những người khác, nhưng nhắc tới Tùng Thù Đình thì trong đầu cô ngoại trừ bộ dạng tự tin hào phóng trên sân khấu của cô ta ra thì chẳng còn gì nữa cả.
 
Thù Đồng biết rõ Tiểu Mễ đang cổ vũ cho mình, nhưng cô cũng hiểu là Trì Tư Việt ở cùng với Tùng Thù Đình mới trở nên tỏa sáng, còn bản thân cô chỉ là nhân vật phụ không có cảm giác tồn tại.

 
Từ trước đến nay Hứa Mễ Nhạc đều là kiểu người có tư duy không giống ai cho lắm, cô ấy kể chuyện ở trên diễn đàn với Thù Đồng xong thì lại tiếp tục nói thêm bảy tám chuyện khác, sau đó mới nhớ ra mục đích chính của mình.
 
Tuy Hứa Mễ Nhạc luôn miệng nói buổi chiều tan học sẽ tới tra hỏi Thù Đồng, thế nhưng chủ yếu vẫn chỉ là đem bài tập và một ít sách đến.
 
Cô ấy là kiểu người tràn đầy tinh lực, dù cho có quấn lấy Thù Đồng nói chuyện mấy tiếng liền cũng chẳng sao cả, nhưng Thù Đồng lại không thế, cô bị thương ở đùi nên phải dùng nhiều thời gian nghỉ ngơi, bồi dưỡng thêm tinh thần.
 
"Bé Đồng, sách này là học sinh giỏi nhờ tớ mang đến cho cậu, còn đây là bài thi hôm nay và báo tiếng Anh." Hứa Mễ Nhạc lấy đồ trong cặp sách ra đặt bên cạnh Thù Đồng.
 
Thù Đồng thấy Hứa Mễ Nhạc lấy một chồng sách nhỏ ra thì hơi bất ngờ.
 
Hứa Mễ Nhạc chậc một tiếng: "Bé Đồng, tớ phát hiện tên học sinh giỏi này cũng khá tốt bụng, buổi chiều cậu ấy biết tớ phải mang bài tập sang cho cậu nên mới đưa cho tớ mấy quyển sách này, bảo là lúc ôn tập sẽ dùng đến, tớ xem qua thì thấy đây là sách của học kỳ I, không biết cậu ấy muốn đưa cho cậu làm gì nữa, tớ mang tất cả đến đây luôn."
 
Cô ấy nói xong thì thở ra một hơi, cảm giác như vừa hoàn thành được một sứ mệnh vinh quang vậy.

 
Thù Đồng cầm sách lên quan sát, thật sự là sách giáo khoa của học kỳ I, đúng là cô cũng có nhưng có vài quyển bị dính phải coca cola nên chữ viết trên đó không còn rõ ràng nữa.
 
Không ngờ Trần Gia Minh lại cẩn thận thế này.
 
Nhưng mà… Cậu ấy đưa sách giáo khoa cho cô, vậy cậu ấy học thế nào?
 
Hứa Mễ Nhạc kéo khoá xong, lại đeo cặp sách lên lưng thêm lần nữa: "Lúc học sinh giỏi đưa sách cho tớ là tớ đã thấy bất ngờ rồi, tớ cứ nghĩ là do cậu ấy ôn tập xong rồi nên chẳng cần đến sách nữa, ai ngờ lúc sau mới biết cậu ấy có hai bộ. Cậu cũng biết lúc trước cậu ấy có nghỉ bệnh mà, nên mới mua thêm một bộ để ở nhà." Nói ra câu này, Hứa Mễ Nhạc mới muộn màng phản ứng lại: "Ủa? Nhưng mà bé Đồng này, không lẽ cậu làm mất hết sách rồi sao?"
 
Thù Đồng nghe vậy thì im lặng, nghiêng đầu nhìn quyển sách đã mở sẵn ở trên bàn, trang sách đã nhăn nhúm còn kèm thêm vết bẩn tối màu: "Ấy, là sách của tớ… Lần trước không cẩn thận bị coca cola đổ trúng."
 
Hứa Mễ Nhạc nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức bừng tỉnh: "Á! Tớ xin lỗi cậu nha bé Đồng! Là do lần trước bị coca cola của tớ làm dơ đúng không…"
 
"Hu hu… Tớ sai rồi."
 
Cả một tuần Thù Đồng đều không đi học, cô yên lặng ở nhà dưỡng thương.
 

Vết thương trên đùi cô đã hồi phục gần như bình thường rồi, chỉ cần đi đứng nhẹ nhàng một chút thì sẽ không liên lụy tới miệng vết thương. Nhưng nói cho cùng, vẫn là xuất phát từ tâm lý muốn trốn tránh của cô.
 
Bài viết trên diễn đàn đã được xoá đi rồi, sau đó cũng có nhiều bài viết bổ sung, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến mối quan hệ không rõ ràng giữa mình và Trì Tư Việt, Thù Đồng luôn lo lắng người khác sẽ nhìn ra nỗi lo của mình. Một lòng nghĩ rằng nếu mình càng lâu không quay trở lại trường, ấn tượng của mọi người đối với bài đăng trên diễn đàn sẽ ngày càng nhạt đi.
 
Trong khoảng thời gian này, Trì Tư Việt cũng không hề nuốt lời, mỗi ngày Thù Đồng đều nhận được vở ghi của anh.
 
Nét chữ của Trì Tư Việt cũng giống như con người anh, nội dung được sửa sang lại rất rõ ràng dễ hiểu, mỗi khi Thù Đồng chép xong vẫn luôn xem kĩ lại một lần nữa, quan sát những thói quen đặc thù của anh khi ghi chép.
 
Tất thảy những hình ảnh này đều tồn tại trong một thư mục riêng biệt của cô.
 
Ở trong bóng đêm sâu hút, trong căn phòng yên lặng của cô chỉ đọng lại tiếng kim đồng hồ kêu tí tách.
 
Thù Đồng gục xuống bàn, ngón tay lướt lung tung xem ảnh trong thư mục.
 
Trong lòng có một chút cảm giác bức bối không nhịn được muốn gặp anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận