Trong văn phòng không có ai cả, hàng ghế ở cửa phòng cũng trống không, xem ra, các thầy cô của bộ môn vật lý cũng không có ở đây.
Thù Đồng thử gọi cô Phương, cô đi về phía bàn làm việc ở phía sau tủ sách.
Cây trầu bà leo xanh mơn mởn vẫn được đặt im ở góc bàn, khẽ lay động theo cơn gió mát thổi vào từ khe cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chủ nhiệm Phương Lâm cũng không có ở đây.
Bóng của Thù Đồng được phản chiếu rõ ràng trên chiếc màn hình tối đen đặt trên mặt bàn, cô nhìn chấm nhỏ màu vàng cam nhấp nháy ở góc dưới bên phải của máy chiếu rồi đi về phía cửa.
Nhưng khi cô vừa đến cửa, do dự có nên đóng cửa lại hay không thì có tiếng hỏi phát ra từ phía hành lang.
“Thù Đồng à? Trong căn phòng có ai không? Các thầy cô đã họp xong rồi à?”
Cán sự môn vật lý là Trương Tuệ Như chạy tới, giọng nói hổn hển.
Thù Đồng hơi sững sờ, vô thức nắm chặt USB trong tay, sau đó lắc đầu: “Trong văn phòng không có ai, các thầy cô đều không có ở đó.”
“Ò, tôi đã bảo mà, sao có thể họp nhanh thế được. Với sự cằn nhằn của lão La, chủ nhiệm giáo dục, thì ít nhất phải đợi tiết sau bắt đầu được một nửa thì mới tha cho các thầy cô.” Trương Tuệ Như bĩu môi, giọng điệu chắc nịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe đối phương nói vậy, Thù Đồng không do dự gì nữa, cô kéo tay nắm cửa, cạch một cái, cửa đã đóng lại.
Nếu các thầy cô không về ngay được thì đóng cửa lại vẫn hơn.
Tiếng chuông báo hiệu ở hành lang đã vang lên rồi, Thù Đồng bảo Trương Tuệ Như về lớp, rồi bước đi nhanh hơn, cô muốn về lớp thật nhanh.
Trương Tuệ Như ở phía sau đuổi theo, bịt tai chịu đựng tiếng chuông khiến người ta inh tai nhức óc, rồi nắm lấy cánh tay của Thù Đồng: “Thù Đồng, cậu đi nhanh vậy làm gì, dù sao các thầy cô cũng đi họp hết rồi, không cần vội vậy đâu.”
Trước giờ Thù Đồng không thích đến muộn, cho dù giáo viên có xuất hiện ở trong lớp đúng giờ hay không, thì là học sinh, cô vẫn luôn tuân thủ mọi quy định của trường học. Bước chân của cô vẫn không dừng lại. Khi cô quay đầu lại định nói gì đó, thì Trương Tuệ Như lại nói tiếp: “Ấy? Thù Đồng? Lúc nãy cậu đến văn phòng giáo viên làm gì thế?”
“Tôi… tôi đến gặp cô Phương.” Nghĩ đến cuộc thi tiếng Anh cạnh tranh khốc liệt, Thù Đồng cũng không nói nhiều.
Dù sao, nếu kết quả cuộc thi không như ý thì càng ít người biết càng tốt.
Cô sợ mọi người biết chuyện minh tham gia cuộc thi tiếng Anh thì sẽ đặt quá nhiều kì vọng vào cô, một khi thi đấu không tốt, những kì vọng này sẽ tan biến hết.
Trương Tuệ Như nghe vậy, không kìm được mà nhướng mày, sau đó không nhìn bàn tay đang nắm chặt USB của cô nữa, bình thản đáp một chữ “ồ”.
Thời gian buổi chiều trôi đi rất nhanh. Trong tiết tự học cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm Phương Lâm bước vào lớp, thông báo một tin mà mọi người không muốn nghe trước ánh mắt tràn đầy hi vọng của mọi người.
Thi học kì xong sẽ đi học thêm ba ngày nữa. Đến lúc đó, giáo viên của các bộ môn sẽ phải thức đêm để chấm thi, rồi tiến hành chữa bài vào mấy ngày tiếp theo, đề phòng mọi người vẫn ham vui, quên sạch nội dung kiến thức sau kì nghỉ hè.
Trong tiếng than thở ai oán, Thù Đồng nhận được tin nhắn của Trì Tư Việt.
“Tối nay em muốn ăn gì? Lát tan học anh tới tìm em.”
Nhìn dòng tin nhắn mà lâu lắm rồi mới nhận được từ anh, trong lòng Thù Đồng rạo rực hẳn lên.
Hơn một tuần không gặp, hầu như đêm nào trước khi đi ngủ, Thù Đồng cũng ngây ngốc nhìn khung chat giữa hai người, tối hôm qua cũng không kiềm được, lấy lí do hỏi bài môn vật lý để nhắn tin cho anh nhưng anh lại không trả lời.
Mãi đến sáng nay khi thức dậy, cô mới để ý bài giải mà anh gửi cho cô lúc sáng sớm. Nhưng lúc đó, cô lại không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Xem ra, hình như anh thật sự rất bận.
Thù Đồng muốn gặp anh, không chỉ là muốn cùng anh ăn một bữa cơm, nhưng… cô vừa nhớ ra Lãnh Minh Khiết có gọi điện thoại đến nói sẽ đón cô sau khi tan học, khoé miệng vừa cong lên đã lại hạ xuống ngay.
Không thể để mẹ phát hiện ra được.
Cuối cùng thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, Thù Đồng đã thu dọn xong sách vở với tâm trạng phức tạp, suy sụp, cô áp má vào sách bài tập đầy nét bút mà đợi anh.
Học sinh lớp 11/9 đã về hết rồi, Trì Tư Việt vừa từ cửa lớp đi vào thì thấy ánh chiều tà của hoàng hôn đang chiếu vào Thù Đồng, làm cho mái tóc dày của cô trở nên lấp lánh.
Thù Đồng hướng mặt ra ngoài cửa sổ, đếm số con chim bay thỉnh thoảng bay qua bầu trời lúc mặt trời lặn một cách lơ đãng.
“Đợi đến buồn ngủ rồi à?” Trì Tư Việt tiện tay kéo cái ghế gần đó tới ngồi bên cạnh cô.
Trong đầu Thù Đồng đang nghĩ làm thế nào để giải thích với anh, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh như vậy khiến cô giật mình, vô thức đứng dậy chỉnh lại đồng phục.
Ánh mắt của Trì Tư Việt cũng ngước lên theo động tác đứng dậy của cô, từ nhìn thẳng chuyển sang ngẩng đầu lên nhìn.
Mấy ngày không gặp, tóc của anh đã được cắt ngắn đi một chút, mái tóc đen dày buông xuống trước trán, khuôn mặt vẫn đẹp trai rạng ngời như trước.
Thù Đồng nhìn tia sáng chiếu lên gương mặt của anh, chiếu thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của anh.
Trì Tư Việt nắm lấy bàn tay đang buông thõng phía trước của cô, kéo cô vào lòng rồi mỉm cười nhìn cô: “Tối hôm qua, em muốn hỏi bài tập hay là nhớ anh rồi?”
Bị anh đoán trúng tim đen, Thù Đồng mím môi, đỏ mặt.
Cánh tay đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh cô được thu lại, Trì Tư Việt dùng lòng bàn tay xoa vùng da thịt mềm mại ở đó một cách mờ ám và nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
Hơi thở của Thù Đồng dần trở nên nặng nề, cô đặt tay lên vai anh, sau đó thành thật trả lời: “Cả hai…”
Trì Tư Việt cười, đưa tay ra vén váy đồng phục của cô lên, cúi đầu hôn lên vùng thịt mềm ở trên eo của cô.
Eo của cô mềm đến mức khiến người ta mê mẩn, nó còn có mùi hương dễ chịu, phía trên cái rốn dài mảnh như lá liễu.
Thù Đồng bị nụ hôn của anh làm cho ngứa ngáy, cơ thể không kiềm chế được mà bắt đầu dựa ra phía sau, được anh đỡ lại ở eo.
Hai tai cô nóng lên, cô nhẹ nhàng giải thích: “Em hơi ngứa…”
Nói xong, lại sợ anh sẽ hiểu lầm rồi hỏi ngược lại như trước đây, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Là chỗ anh hôn, chỗ anh hôn hơi ngứa…”
Trong đáy mắt của Trì Tư Việt xuất hiện ý cười, anh hôn cô một lần nữa rồi giữ lấy eo của cô, ôm cô ngồi lên chân mình: “Còn biết giải thích cơ đấy? Anh hôn vào chỗ nào em cũng có phản ứng mà không phải sao?”
Thù Đồng cắn môi, trong lòng cảm thấy không phục: “Em không có…”
“Vậy sao?” Trì Tư Việt kéo tay cô, thăm dò vào khu vực giữa hai chân của cô.
Đoán được ý đồ của anh, Thù Đồng khép chặt hai chân lại, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh.
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười của anh, Thù Đồng nắm chặt góc áo của Trì Tư Việt, vùi mặt vào ngực anh,
Trì Tư Việt ôm cô một lúc, rồi cúi đầu tìm đôi môi của cô.
Hình như vị trí nào trên người cô cũng mềm cả, hơn nữa, khi hôn cảm giác rất thích.
Dây dưa với môi của cô một lát, anh mới ngồi thẳng dậy, nghe tiếng thở hổn hển rõ ràng của cô, anh hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Cuối cùng thì Thù Đồng cũng nhớ ra chuyện quan trọng rồi.
“Em… mẹ em sắp đến đón em rồi, mẹ nói sẽ đưa em đi ăn.”
Trì Tư Việt nhìn biểu cảm khó xử của cô là hiểu ngay.
“Muốn đi ăn với anh sao?”
Thù Đồng gật đầu.