Sáng hôm sau, bên trong tòa nhà đá nhỏ.
Trên lầu hai, trong căn phòng ngủ đón ánh mặt trời, Đường Kỳ chậm rãi thức dậy trong lúc đang ngồi trên một tấm thảm mềm mại thêu họa tiết hình mặt trăng.
Trước khi mở mắt, những gì mà Đường Kỳ nhìn thấy chính là khoảng không xám xịt trong tâm trí bản thân.
Tại không gian hư vô mờ mịt đó, những ánh kim mang hình dạng như từng hạt bụi vàng kia trông cứ như vừa được tăng lên chút ít về mặt số lượng vậy - và đây chính là thành quả rèn luyện cả đêm của Đường Kỳ.
Kể cũng lạ, dù hắn ngồi xếp bằng cả đêm, thế nhưng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.
Khi tỉnh dậy, hắn lại còn có cảm giác phấn khích hơn nữa.
Đồng thời, Đường Kỳ cũng đã thử nghiệm ra giới hạn về thời gian tu luyện [Phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim].
Ngoại trừ trạng thái đặc biệt trong lần đầu tiên, mấy lần sau sẽ chỉ có thể kéo dài được khoảng một tiếng đồng hồ.
Đến khi cảm thấy bộ não đau nhói, vậy phải lập tức dừng lại.
Nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, thế là sẽ có thể tiếp tục rèn luyện thêm được 1 tiếng nữa.
Vòng đi vòng lại, đã xong một đêm.
Tất nhiên, Đường Kỳ vẫn đang mò mẫm về việc nên sắp xếp một lịch trình tu luyện như thế nào để đạt được kết quả hoàn hảo nhất.
Nhưng điều khiến Đường Kỳ thực sự đau đầu chính là: Hắn vẫn chưa tìm ra cách sử dụng phần sức mạnh tinh thần mà bản thân thu hoạch được từ quá trình thiền định này.
Tuy nhiên, việc tìm ra cách tu luyện những kỹ năng mang tính chất phi phàm thế này rõ ràng là một vấn đề không hề dễ dàng.
Đối với một người vẫn đang ở trong “giai đoạn thích nghi” thế giới mới như Đường Kỳ, hắn vẫn phải cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Những gì Đường Kỳ bắt buộc phải làm bây giờ là sắm vai một học sinh chính quy thật hoàn hảo.
Dù đã khóa kín căn biệt thự sang trọng kia, sống tự túc một mình tại môi trường trung học, không cần ai chăm sóc và trông đã khác hẳn với nguyên chủ ban đầu, Đường Kỳ vẫn cảm thấy mình nên nỗ lực một chút trong vai trò học sinh như hiện nay.
Vì nhân tiện, hắn cần sử dụng danh tính này để bổ túc thêm một số thường thức của thế giới mới.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Kỳ lập tức đứng dậy.
Sau khi tự tay nấu bữa sáng, hắn bèn cầm lấy sách vở và thời khóa biểu vừa nhận được vào ngày hôm qua trước khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Vừa bước tới cửa, tựa như nhớ ra điều gì đó, hắn xoay người đi vào kho chứa đồ bên cạnh phòng ngủ.
Đường Kỳ với tay lôi ra một chiếc hộp gỗ từ căn phòng chật hẹp rồi mở nó ra.
Bên trong chính là quyển bút ký ghi chép về Vu thuật của lão Morgan, một vài chế phẩm Vu thuật và cán cân hoán hồn.
Tối hôm qua, Đường Kỳ đã ném những thứ này vào đây.
Lý do mà hắn không ngó ngàng gì đến bản bút ký giảng giải về Vu Thuật Đen và cán cân hoán hồn, đương nhiên không phải bởi vì bản thân không đủ quyết đoán hay cố chấp về lằn ranh thiện ác.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một lý do, chính là sự thận trọng.
Mặc dù những thứ này có thể mang lại một sức mạnh đặc biệt cho một người bình thường, nhưng sử dụng những loại bùa phép Vu Thuật Đen này sẽ bao hàm thêm một loại rủi ro - chính là dính liếu sâu xa hơn với gia tộc của mụ Vu bà kia.
Đối với Đường Kỳ ở thời điểm hiện tại, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Đặc biệt là sau khi Đường Kỳ có được phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim, những thứ này càng thêm vô vị.
Lúc này, Đường Kỳ lại trông thấy chúng.
Tuy rằng mới qua một đêm, không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Kỳ luôn cảm thấy hơi thở tà ác trên những vật này dường như càng lúc càng suy yếu đi.
“Chẳng lẽ, thực sự hữu dụng sao?”
Đường Kỳ lẩm bẩm, sau đó tập trung nhìn chằm vào cái cân dưới đáy chiếc rương gỗ.
Ngay lập tức, một gợn sóng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của hắn - một giao diện đặc biệt lại hiện ra.
Trong số những vật này, dường như chỉ có cán cân hoán hồn và phương pháp thiền chưa được hoàn nguyên kia là đủ điều kiện để kích hoạt khả năng “Thông hiểu Vạn vật” của Đường Kỳ, hay còn gọi là ngón tay vàng của hắn.
Vật phẩm thần kỳ: Cán cân Hoán hồn
Mảnh ghép thông tin 1: Đây là một tạo vật tà ác có thể hoán đổi linh hồn.
Mảnh ghép thông tin 2: Do môi trường đặc biệt, vật này đang bị sức mạnh ánh sáng áp chế và tiếp tục suy yếu dần.
Nếu khởi động nghi thức, tỷ lệ thất bại rất cao.
“Đúng là hữu ích!”
Nội dung bên trong quyển nhật ký đã chính xác, trong trường trung học St.
Thorns quả thật có sức mạnh ánh sáng đủ khả năng áp chết Vu Thuật Đen.
Cho dù không phải là người, mà chỉ là một tạo tác tà ác, vậy cũng sẽ bị áp chế trong một phạm vi nhất định.
Sau khi xác minh được điều này, một tảng đá lớn treo mãi trong lòng Đường Kỳ cũng đã lập tức rơi xuống.
Khóa kín những thứ này lại, Đường Kỳ đã có thể cảm thấy thoải mái hơn.
Xoay người đi ra mở cửa, hắn bước xuống bậc thềm bằng đá, lần theo trí nhớ ngày hôm qua mà đi dọc theo đại lộ, tiến đến khuôn viên trường.
Mặt tiền của trường trung học St.
Thorns là quảng trường được lát gạch trắng và giáo đường Thánh Thorns có bề dày hàng trăm năm tuổi.
Nhưng đó chỉ là mặt tiền, phía sau mới là một khuôn viên vô cùng rộng lớn.
Vào sâu trong khuôn viên nhà trường, thậm chí còn có cả một công viên to tướng nữa.
Mà những khu vực chính, chẳng hạn như khu giảng đường, là một dãy kiến trúc hoành tráng thật sự.
Nơi đây được chia thành 4 hoặc 5 tòa nhà cao tầng rất nguy nga; bên trái và bên phải là các tòa nhà dùng làm văn phòng làm việc cho các giảng viên hay ký túc xá dành cho học sinh.
Vị trí mà Đường Kỳ muốn đi đến nằm ở một góc hẻo lánh bên tay trái.
Vừa tiến bước về phía khu giảng đường chính, hắn vừa lơ đãng liếc nhìn khu vực tháp chuông nằm khá gần với ngôi nhà nhỏ của mình.
Nói cách khác, mục sư Benny Hinn từng nói, nhược điểm duy nhất của ngôi nhà nhỏ hẻo lánh này chính nằm quá gần với “câu lạc bộ Hội Khổ Tu”; hắn sẽ thường xuyên thấy một số cảnh tượng kỳ lạ, đặc biệt là vào sáng sớm.
Tuy nhiên, lần này Đường Kỳ chẳng trông thấy gì cả.
“Chẳng lẽ mình dậy muộn à?”
Lắc đầu, hắn lẩm bẩm một câu.
Đường Kỳ lấy một cuốn sách từ trong ngực áo rồi lật nó ra trong lúc chậm rãi đi bộ đến khuôn viên chính.
Vì khoảng cách khá xa, thế nên cũng đủ để Đường Kỳ điểm lại một vài thường thức, đặc biệt là phương diện lịch sử.
Ví dụ, trang sách mà Đường Kỳ tình cờ lật ra ở thời điểm hiện tại có nội dung kể về lịch sử thành lập Đế quốc Condor.
Trước khi đọc đến những dòng chữ bên dưới, thông tin đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một hình ảnh nổi bật, mô tả một đô thị ven biển cùng một bức tượng khổng lồ gần như chạm hẳn vào những áng mây.
Đô thị đó, Đường Kỳ biết, chính là đô thị lớn thứ hai trong Liên bang Condor - thành phố Carthage.
Mà tác phẩm điêu khắc này thực ra chính là bức tượng của một vị thần.
Vị thần này mặc một chiếc áo choàng lớn, đội một chiếc mão có từng mũi gai bắn ra bốn phía cứ như hào quang tỏa sáng trên đầu.
Ngài cầm một cuốn sách nào đó, tay còn lại nắm giữ một thanh kiếm dài cổ xưa lạnh lẽo.
Và tại bệ đá cao lớn ở dưới chân, có vô số bức phù điêu tạc hình vô số yêu ma, quỷ quái bị nghiền nát.
Nếu chỉ bằng mắt thường, chúng ta khó có thể ước lượng bức tượng cao bao nhiêu, và tất nhiên cũng không thể biết nhiều chi tiết hơn được nữa.
Tuy nhiên, ở cuối trang này lại có phần giới thiệu về bức tượng này.
Chúa tể Thorns: Sau trận Đại Tai biến, đây là lễ vật được trao tặng đến Liên bang Condor nhân ngày thành lập.
Vương miện trên đầu tượng trưng cho sự rực rỡ bất tận do Chúa tể Ánh sáng ban tặng.
Quyển sách trên tay là Pháp điển của Thorns, đại diện cho sự nghiêm minh và pháp luật công chính.
Thanh trường kiếm trên tay và bức phù điêu dưới chân tượng trưng cho sức mạnh vĩ đại đánh bại vô số yêu ma trong quá trình thành lập Liên bang Condor.
Có tin đồn rằng, trong số các món lễ vật gửi tặng đến Liên bang còn có một Đôi cánh Tự do, đính kèm chung bộ với bức tượng Chúa tể Thorns.
Thật không may, tạc tác ấy đã bị đánh cắp một cách thần bí trong quá trình vận chuyển và vẫn chưa được tìm trở về sau mấy trăm năm qua.
Vụ án ấy đã trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất trong suốt quãng lịch sử lâu đời của Liên bang Condor.
“Tại sao không phải là Tượng Nữ thần Tự do nhỉ?”
Đường Kỳ không khỏi thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc từ trong trí nhớ của chính mình.
Mặc dù tất cả đều khác nhau, nhưng ở một số chi tiết, khung cảnh được miêu tả trên trang sách lịch sử này quả thực rất giống với Tượng Nữ thần Tự do tại Trái đất ở kiếp trước.
Nhưng lịch sử tương quan lại khác hoàn toàn.
Cần lưu ý rằng, quyển sách lịch sử này có nội dung hoàn toàn là sự kiện thực tế.
Sự hiện hữu của Chúa tể Thorns và quyển pháp điển cũng có thể lý giải, nhưng việc khắc họa ra sự kiện tiêu diệt yêu ma quỷ quái thế này lại khiến Đường Kỳ khó hiểu vô cùng.
Điều mà hắn nghi ngờ không phải là sự tồn tại của ma quỷ.
Vì tốt cuộc, trải nghiệm của Đường Kỳ vào ngày tái sinh khiến hắn không thể phủ nhận sự tồn tại của sức mạnh phi phàm.
Nếu đã có sự xuất hiện của cán cân hoán hồn, Vu Thuật Đen, thì sự xuất hiện của yêu ma quỷ quái là điều đương nhiên.
Vấn đề thực sự khiến Đường Kỳ không thể hiểu nổi chính là: Trên phương diện đại chúng, sự tồn tại của sức mạnh phi phàm đã bị phủ nhận rõ rệt.
Thế giới này cũng giống như Trái đất trước đây, đã phát triển thành một nền văn minh hiện đại.
Mặc dù vẫn còn rất nhiều truyền thuyết kỳ quái và phóng đại được kể lại trong nhiều quyển sách, tác phẩm điện ảnh và truyền hình hoặc theo cách truyền miệng, nhưng nếu so với Trái đất, các mẩu truyền thuyết của thế giới này dường như nhiều hơn, và một số chi tiết cũng vô cùng chân thực.
Ví dụ như ký ức ấn tượng nhất trong tâm trí của nguyên chủ chính là, đã có một trận Đại Tai biến ở thế giới này cách đây hàng nghìn năm.
Cũng không rõ đó là do chiến tranh hay thiên tai nữa, nhưng lại liên quan đến một số danh từ như Thần linh, Yêu ma, Tận thế...!dẫn đến kết quả là một sự thanh trừng nào đó trên quy mô toàn cầu.
Mà ở thời điểm hiện tại, liên bang Condor chính là một trong những đoàn thể chính trị quyền lực nhất, một thế lực được thành lập sau khi trận Đại Tai biến kia kết thúc.
Đáng lý ra, một sự kiện lớn như vậy cần được lưu truyền lại thông qua các bản tư liệu xác đáng, tường tận.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ cơ thể này, có vẻ như chân tướng của sự kiện quan trọng đó đã bị các đế quốc lớn cùng ăn ý che giấu đi.
Tuy nhiên, có một số việc không thể được che giấu trọn vẹn.
Thế là, những vị lãnh đạo tối cao đã dùng nhiều thông tin khác nhau để gây nhiễu nhận thức, thành công khiến cả thế giới bước vào một bầu không khí hài hòa của nền văn minh hiện đại, thậm chí còn tốt hơn Trái đất ở kiếp trước.
Nhưng nếu những sức mạnh phi phàm đó, dù là yêu ma hay thần linh, có thể xuất hiện ngoài đời thật, dù các đoàn thể chính trị đứng đầu kia có cùng nhau che giấu đi thì cũng không thể bịt miệng tất cả mọi người.
Mà lý do tại sao hình thành nên phạm vi này, Đường Kỳ đã tìm thấy câu trả lời ở trang tiếp theo.
Hay đúng hơn là, một đáp án được thừa nhận.
Vốn dĩ vào 100 năm trước, một ngôi sao chổi thần kỳ xẹt ngang Hành tinh xanh Khởi Nguyên này.
Chỉ qua một đêm sau đó, tất cả các hiện tượng phi phàm đều biến mất.
Thay vào đó, nền khoa học kỹ thuật phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ trong 100 năm, toàn bộ Hành tinh xanh Khởi Nguyên đã đạt được những thành tựu rực rỡ hơn cả hàng nghìn năm qua.
Ngoại trừ một số khu vực và Lục địa Saha thỉnh thoảng có chiến tranh xảy ra, các nơi còn lại đều có một nền kinh tế và xã hội vô cùng thịnh vượng.
Theo xu hướng này, nhiều đoàn thể hoặc chủng tộc đã sử dụng một bộ lịch mới sau sự kiện ngôi sao chổi băng ngang ấy, và Liên bang Condor là một trong số đó.
Vì vậy, Đường Kỳ mới nhìn thấy con số ghi “năm thứ 102 Lịch Condor” trên giấy báo nhập học của mình.
Lịch Condor ở đây thực chất là bộ lịch mới của Condor.
Nếu quy ra lịch cũ, số năm đó sẽ phải cộng thêm ít nhất là hàng nghìn.
Quá trình lịch sử rời rạc và kỳ diệu thế này của Hành tinh xanh Khởi Nguyên khiến Đường Kỳ có chút u mê, thế nên không để ý rằng bản thân đã bước chân vào khuôn viên chính của trường.
Ở xung quanh, bắt đầu có những tiếng ồn ã và từng bóng người nhộn nhịp lui tới.
Lúc này, Đường Kỳ đột nhiên cảm thấy trán mình đau nhói, thân thể chao đảo, suýt nữa phải ngã oạch xuống đất.
Cuối cùng, vất vã lắm thì hắn mới có thể đứng vững được.
Vội vàng liếc mắt nhìn xem, đột ngột nhận ra người vừa va vào mình sắp sửa phải ngã nhào xuống nền đất, Đường Kỳ vô thức thò tay ra, kéo lấy phần eo của người nọ.
“A!”
Khi tiếng kêu thanh thúy, dễ nghe kia vọng vào tai, Đường Kỳ cũng lập tức cảm nhận được cảm giác da thịt mềm mại trong lòng bàn tay mình.
“Là con gái?”
Hắn thầm đoán vậy.