Chúa Tể Chi Vương

Trong tiểu đội năm người, chỉ có một mình Triệu Phong là hiểu về trận pháp, thấm chí còn có danh tiếng “thiên tài trận pháp” trong Tông Vụ Đường.

Lúc này, đối mặt với “truyền thừa tà đạo được trận pháp kia yểm hộ, ánh mắt của bốn người đều tha thiết nhìn về phía hắn.

Mặc dù Hoàng Vân là lĩnh đội, nhưng lúc trước thường chèn ép lừa gạt Triệu Phong, tình cảnh ngươi chết ta sống, bây giờ lại đổi thành một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười.

- Nếu như cầu viện Tông môn, vậy thì sẽ không chiếm được chỗ tốt trong “thuyền thừa tà đạo”.

Trong lòng Hoàng Vân cũng có tính toán của riêng mình.

Bây giờ chỉ có cách lợi dụng Triệu Phong để phá trận, sau đó tiến vào khu vực truyền thừa tà đạo, thứ nhất là có thể hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là sẽ có cơ hội lấy được chỗ tốt trong truyền thừa.

Về phần lợi ích mà vừa rồi đã hứa, Hoàng Vân chỉ âm thầm cười lạnh, lần này hắn lĩnh đội chấp hành nhiệm vụ, mục đích thực sự chính là dồn Triệu Phong và chỗ chết. Nếu như trong khi xâm nhập “truyền thừa”, có thể thuận tiện giết chết Triệu Phong, vậy thì đó quá thật là một tiễn trúng ba con chim.

Triệu Phong đứng trên dốc núi, nheo mắt lại, cũng không lên tiếng.

- Triệu sư đệ, nghe nói ngươi là thiên tài trận pháp ở trong Tông Vụ Đường, không biết có thể phá vỡ trận pháp này không?

Hoàng Vân nở nụ cười tươi rói, trong lời nói tràn ngập sự lấy lòng.

Mấy người Từ Chấp đều nhìn về phía Triệu Phong với ánh mắt mong chờ.

- Đừng có lôi kéo làm quen với ta!

Thanh âm của Triệu Phong hết sức lạnh lùng, giống như đang cảnh tỉnh, khiến cho sắc mặt Hoàng Vân biến đổi, lúc xanh lúc đỏ.

Thế nhưng dưới kỳ ngộ và lợi ích trước mắt, hắn cũng không thể phát tác.

- Hoàng sư huynh, Triệu sư đệ đang phá trận, chúng ta đừng quấy rầy hắn.

Từ Chấp nhìn vẻ mặt chuyên chú của Triệu Phong liền kéo Hoàng Vân qua một bên.

Trọng lòng Hoàng Vân có chút phiền muộn, lửa giận mơ hồ thiêu đốt, đành phải theo lời Từ Chấp mà “xuống thang”.

Triệu Phong đứng trước mặt sườn núi, trên mặt hiện lên một tia trào phúng căn bản không để trong lòng lợi ích mà Hoàng Vân đem ra dụ dỗ.

Nhìn trận pháp đang được che giấu trước mắt, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một đường cong.

Tại phương diện tạo nghệ trận pháp, Triệu Phong hiển nhiên cao minh hơn học đồ bình thường rất nhiều, thế nhưng vẫn có sự chênh lệch nhất định với Trận Pháp Sư có uy tín lâu năm.

Nếu như muốn Triệu Phong bố trí vài cái trận pháp, cho dù thúc ngựa thì hắn cũng không đuổi kịp những lão Trận Pháp Sư khác.

Thế nhưng...

Nếu chỉ xét ở phương diện “phá trận”, vậy thì Triệu Phong lại có lòng tin rất lớn.

Nhờ vào mắt trái thần bí, ngay cả một vài trận pháp thâm ảo khổng lồ trong Tông môn cũng bị hắn nhìn qua một lượt là có thể thấy hết.

Ví dụ như “Quy Nguyên trận” của đầm Thiên Diệp, Triệu Phong vẫn có thể tìm ra một vài sơ hở trong đó.

Ngay cả trận pháp cường đại bố trí bên trong “Lũ Không Lâu”, truyền thừa đã lâu, vẫn bị Triệu Phong tìm ra lỗ hổng, sau đó thu được một vài môn công pháp Phàm phẩm thượng cấp.

Chẳng qua, bây giờ Triệu Phong cũng không thể biểu hiện quá dễ dàng được.

- Ảo trận ở đây, chỉ e đã có từ rất lâu rồi, quá thật bất thường.

Triệu Phong ra vẻ trầm ngâm, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt “chuyên tâm”, chú ý nhìn về phía trước.

Mấy người Hoàng Vân ở sau lưng hấn cũng không dám thở mạnh một cái, sợ rằng sẽ quấy rẩy hắn.

Thật lâu sau.

Triệu Phong kéo bịt mắt xuống, chỉ để lộ một kẽ hở nhỏ, sau đó lấy ra “Kim Lũ Cung”, cách không bắn ra mấy mũi tên.

Kim tiễn phát ra âm thanh sắc nhọn, kèm theo chân lực cường đại, đâm về phía huyễn trận trước mặt.

Thế nhưng, sau khi mũi tên biến mất, ảo trận ở trước mặt lại không hề biến hóa.

- Triệu sư đệ, rốt cuộc có làm được không?

Hoàng Vân có chút lo lắng.

Triệu Phong không để ý đến hắn, lạnh lùng đứng yên tại chỗ.

Đợi một lát sau, chỗ sườn núi phía trước đột nhiên xuất hiện một trận lắc lư quỷ dị.

Oành...

Giữa không trung, vòng ánh sáng bảo vệ màu xích huyết ở sườn núi trước mắt, đột nhiên biến mất trong hư không.

Trong bụi bặm cuồn cuộn, xuất hiện một cái miệng quật.

Đất đá bên trong động quật có màu đỏ hết sức quỷ dị, khí tức âm trầm, khiến người khác cảm thấy tâm thần bất an.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa động quật, sắc mặt hưng phấn, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

- Phá trận thành công rồi!

Triệu Phong khẽ thở ra một hơi, sau đó đột nhiên nói:

- Hoàng sư huynh! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ lại muốn sư đệ Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh này thay ngươi xông trận?

Khuôn mặt Hoàng Vân khẽ đỏ lên, có chút do dự nói:

- Không biết trong động quật còn có trận pháp cơ quan nào không?

- Ha ha, tên Hình trang chủ kia vốn chỉ là Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vô tình lọt vào lỗ hổng của trận pháp cho nên mới có thể bình yên tiến vào động quật, nhận được kỳ ngộ truyền thừa, chẳng lẽ sư huynh không có lòng tin với bản thân?

Triệu Phong nhẹ nhàng cười.

Hoàng Vân này xảo trá âm tàn, thế nhưng lại nhát như chuột.

- Nếu sư huynh đã không dám, vậy thì để ta lên trước đi.

Vẻ mặt Từ Chấp tràn ngập mong đợi, bộ dạng rục rịch muốn thử.

- Chậm đã! Để ta đi!

Hoàng Vân mỉm cười tự tin, sau đó dẫn đầu xông trận, xâm nhập vào trong động quật.

- Đám người Tiêu Vẫn đều kinh ngạc, không ngờ Hoàng Vân này lại trở mặt nhanh như

Vậy.

Triệu Phong cười thầm, Hoàng Vân này rõ ràng là lo lắng kỳ ngộ sẽ bị đám người Từ Chấp nhanh chân giành trước.

Bởi vì tu vi của Từ Chấp cũng tiếp cận với hắn.

Đồng thời, Hoàng Vân cũng không xem nhẹ Triệu Phong, tên thiếu niên Nhất trọng thiên này có lẽ càng đáng sợ hơn. Dù sao thì người tu luyện “Phong Lôi Chưởng” đều không có ai là người bình thường.

Đoạn phía trước của động quật hơi hẹp, chỉ có thể dung nạp một người đi vào.

Đi được hơn mười trượng thì con đường phía trước đã dần rộng hơn.

Triệu Phong cũng chú ý tới một vài chi tiết, động quật này rõ ràng có dấu vết con người mở ra.

Càng xâm nhập vào sâu trong động quật, một luồng khí tức huyết tinh âm lãnh càng phát ra rõ ràng hơn.

Luồng khí tức kia khiến trái tim của Hoàng Vân đập nhanh hơn, âm thầm mừng rỡ.

Phỏng đoán không sai, quả nhiên trong động quật có truyền thừa tà đạo.

Chỉ có Triệu Phong là nhíu mày, mắt trái của hắn đột nhiên nhảy lên nhanh hơn, tâm thần hơi có chút bất an.

Dựa theo phân tích của hắn, xác xuất trong động quật có truyền thừa tà đạo là rất lớn, thế nhưng cũng có một loại khả năng khác...

Sau khi xâm nhập hơn trăm trượng, vách đá bên trong động quật đã gần như biến thành màu xích huyết.

Từ Chấp nhìn về phía trước, đột nhiên kinh hô một tiếng.

Phía trước động quật đột nhiên rộng mở sáng sủa, hiện ra một quảng trường do đá tảng màu xích huyết cấu tạo thành.

Trên quảng trường có một tòa thạch điêu huyết sắc cao tới mười trượng, phát ra khí tức năm tháng xa xưa.

Tòa thạch điêu huyết sắc này khắc hình một Chư Thiên ma đầu lạnh lùng bễ nghễ, đầu tóc đỏ rực, giữa mi tâm có một vòng xích nguyệt, hai con ngươi cũng lập lòe ánh sáng màu đỏ, thân thể cao lớn như Ma Thần.

Sau lưng ma đầu này có một đôi huyết dực rộng đến vài chục trường, có khí thế che khuất bầu trời.

Đối mặt với pho tượng “Xích Nguyệt ma đầu”, tâm thần Triệu Phong khẽ động.

Nghĩ đến mái tóc xanh và đồng tử màu xanh của mình, không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác “cộng minh”.

Lúc năm người đối mặt với tòa thạch điêu huyết sắc, trong tâm linh đột nhiên sinh ra rung động mãnh liệt, thậm chí còn có cảm giác muốn phủ phục triều bái.

- Chẳng lẽ đây là...

Tiêu Vẫn nhìn chằm chằm vào Xích Nguyệt ma đầu, sắc mặt hoảng sợ, vô cùng kinh hãi.

Triệu Phong rõ ràng nhìn thấy lỗ chân lông khắp toàn thân Tiêu Vẫn đang đổ mồ hôi lạnh ào ào.

- Xích Nguyệt Ma Giáo!

Hoàng Vân thốt ra một chữ, thanh âm run rẩy, cũng không biết là đang sợ hãi hay hưng phấn.

Xích Nguyệt Ma Giáo!

Trong lòng Triệu Phong chấn động, bỗng nhiên nhớ lại một vài tin tức liên quan ở trong đầu.

Mấy trăm năm trước, trên Đại lục Thanh Hoa, từng xuất hiện một thế lực siêu cấp khổng lồ, gọi là “Xích Nguyệt Ma Giáo”.

Giáo chủ của “Xích Nguyệt Ma Giáo” vốn là một bí ẩn, nghe nói hắn đã từng đạt được một truyền thừa nào đó của Viễn cổ, chiếm được kỳ ngộ, tu thành ma công cái thế, một thân đại năng thần thông bao trùm vô số cường giả trên đại lục.

Xích Nguyệt giáo chủ sáng lập Ma giáo, nhất thời trở nên huy hoàng, tại thời điểm đó, trên đại lục gần như không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản. Đừng nói là Tông môn như Hiểu Nguyệt Tông, cho dù là hàng loạt Tông môn siêu cấp của Bắc đại lục ở trước mặt đại quân Ma giáo cũng không hề có sức phản kháng.

Lúc Ma giáo đạt tới đỉnh điểm cường thịnh đã gần như quét ngang đại lục.

Khi đó, toàn bộ thế lực Tông môn trên đại lục đều gặp phải nguy cơ rất lớn, sau đó mười Đại Tông môn liên thủ lại, tạo thành một “liên minh”, thống lĩnh thế lực của toàn bộ đại lục mới có thể miễn cưỡng tiêu diệt Xích Nguyệt Ma Giáo.

Về phần Xích Nguyệt giáo chủ, cuối cùng còn sống hay đã chết thì vẫn là một bí ẩn.

Có người nói rằng, Xích Nguyệt giáo chủ đã vẫn lạc, nhưng vẫn có người nói hắn bị phong ấn ở một nơi cấm kỵ nào đó, còn có người nói hắn đã đoạt xá trọng sinh, chờ đợi cơ hội trong tương lai có thể Đông Sơn tái khởi.

Tóm lại, Xích Nguyệt Ma Giáo là một cấm kỵ của đại lục này, là công địch của tất cả Tông môn và toàn thể nhân loại.

Chỉ thiếu chút nữa thì nó đã chính thức thống nhất đại lục. Đây chính là chuyện mà vạn năm qua chưa từng phát sinh.

Lúc này, đột nhiên biết được bí quật này có liên hệ với Xích Nguyệt Ma Giáo, mấy người ở đây liền cảm thấy không rét mà run, giống như bước vào quỷ môn quan.

- Đây có lẽ là một cứ điểm nhỏ mà ngày xưa “Xích Nguyệt Ma Giáo” đã lưu lại. Ma giáo bị diệt sạch, ở đây có lẽ đã không còn dư nghiệt Ma giáo nữa, bằng không thì Hình trang chủ cũng khó mà toàn thân trở ra.

Hoàng Vân hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.

Năm người thoáng thương nghị một chút, sau đó quyết định xâm nhập vào trong.

Dù sao thì Hình trang chủ vẫn có thể toàn thân trở ra khỏi cứ điểm này, lại còn chiếm được kỳ ngộ, có thể thấy được trong bí quật này có lẽ không còn gì uy hiếp nữa.

Nói cách khác, nếu như nơi này có dư nghiệt của Ma giáo, cho dù là một tiểu lâu la thì mấy người ở đây cũng không thể chống đỡ được.

Bước vào quảng trường, phía trước đột nhiên xuất hiện ba con đường màu máu.

Trong ba huyết đạo này, đường chính giữa là lớn nhất.

- Huyệt đạo ở giữa có dấu chân, có lẽ Hình trang chủ đã vào đó. Chúng ta mau nghĩ cách giết hắn để hoàn thành nhiệm vụ, đừng lo nghĩ những chuyện khác nữa.

Từ Chấp vừa đề nghị liền nhận được sự tán thành của mọi người.

Năm người trực tiếp đi thẳng vào trong huyết đạo ở giữa.

Càng xâm nhập vào sâu bên trong, mùi huyết tinh bên trong càng lúc càng rõ ràng.

Đám người Hoàng Vân liền cảm thấy căng thẳng, cảnh giác dò xét khắp bốn phía.

Cuối cùng cũng đi tới điểm cuối của huyết đạo.

Phía trước xuất hiện một vách đá huyết sắc, bên dưới có một cái huyết trì gần như khô cạn.

Bên trong huyết tri, có một “thi thể huyết sắc”, đang lặng lẽ nắm yên bên trong, toàn thân “bộ thi thể” hiện động những đường vân màu bạc, xung quanh còn có rất nhiều thứ lộn xộn.

- Đại nhân... Không ngờ bọn hắn đã xông vào rồi, điều này làm sao có thể?

Hình trang chủ ngồi bên cạnh huyết trì, hoảng sợ thất sắc nhìn qua tiểu đội năm người.

Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng tiểu đội năm người kia lại có thể thông qua trận pháp, xâm nhập vào cứ điểm tạm thời mà Xích Nguyệt Ma Giáo lưu lại.

Đại nhân?

Chẳng lẽ ở đây còn có người thứ hai?

Trái tim của năm người Triệu Phong đột nhiên đập “thình thịch” một cái.

Nếu như trong động quật này thực sự có dư nghiệt của Xích Nguyệt Ma Giáo, bọn hắn quả thật không có sức phản kháng.

Theo ánh mắt của Hình trang chủ, lực chú ý của tiều đội năm người cũng dừng lại trên “huyết thi ngân văn” kia.

Ồ ồ...

Một ít huyết dịch, hoặc có thể nói là máu tươi còn sót lại bên trong huyết trì, phát ra từng trận rung động nhỏ.

Tâm thần Triệu Phong đột nhiên nhảy dựng.

Trong khoảnh khắc tiếp đó, một luồng khí tức huyết tinh khủng bổ nhiếp hồn và áp bách tinh thần vô hình tràn ra, gần như khiến người khác phải thổ huyết.

Bịch bịch...

Tiêu Vẫn và Lâm Phàm đều không chịu được loại áp bách này, liền trực tiếp nửa quy trên mặt đất.

Huyết dịch màu xanh trong cơ thể Triệu Phong cũng có chút rung động, kháng cự lại luồng áp bách huyết mạch linh hồn này.

- Tiểu bối vô tri, xâm nhập vào di chỉ của Ma giáo, quấy rầy bổn tọa tĩnh tu, hôm nay vừa vặn đem các ngươi huyết tế, khôi phục thương thế ngày xưa...

Thanh âm sâm lãnh vô cùng kinh dị, vang vọng khắp thạch quật.

“Huyết thi ngân văn” bên trong huyết tri, chậm rãi đứng lên, trong hai tròng mắt lộ ra một luồng Xích Nguyệt Huyết Quang kinh hồn.

Không thể nào tưởng tượng được, một bộ huyết thi đã chết từ lâu vẫn có thể “còn sống” mà đứng lên.

Đám người Hoàng Vân ở trong áp bách sợ hãi vô tận, toàn thân không ngừng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui