Chúa Tể Chi Vương

Ngay khoảnh khắc khi Triệu Phong thức tỉnh lại, xung quanh kho củi, tám gã cường giả Bích gia phụ trách canh gác kia, liền cảm thấy một cỗ hàn ý thần bí xuyên thấu tận tâm hồn.

Khoảnh khắc này, bọn họ phảng phất cảm thấy tư duy và ý thức đều hoàn toàn bị ngưng kết lại, suy nghĩ trì độn, nhất thời rùng mình một cái.

Triệu Phong thoáng cử động thân thể một chút, phát hiện xương cốt toàn thân hết sức yếu ớt.

Dù sao thì trong vòng một tháng này, Triệu Phong căn bản không hề có ăn uống gì cả, hoàn toàn nằm trong trạng thái ngủ đông.

- Cảnh giới tinh thần, đã viễn siêu tu vi thân thể, hoàn toàn có thể so sánh được với cường giả Chân Linh Cảnh!

Triệu Phong kiểm tra lại phương diện tinh thần, lại càng hoảng sợ hơn.

Không gian tối đen bên trong mắt trái, cái tiểu hàn đàm đường kính cỡ chừng một thước kia, đã là một mảnh đóng băng, hàn ý tĩnh mịch, phát ra một tầng quang huy lam nhạt.

Lúc này tinh thần nguyên của Triệu Phong dị thường cường đại, lại ẩn chứa một loại thuộc tính hàn băng cực kỳ đáng sợ.

Cái loại hàn ý này, thậm chí còn có thể thẩm thấu vào tận phương diện linh hồn!

Bắt đầu từ bây giờ, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong đã hoàn toàn thành công lột xác một lần nữa!

- Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu nhảy nhót vui vẻ, khoa tay múa chân một hồi. Triệu Phong rất nhanh liền minh bạch, bản thân đã ngủ say tận một tháng mười hai ngày rồi.

- Kẻ kia tỉnh rồi!

Đám cường giả Bích gia ngoài cửa như lâm đại địch, lập tức vây quanh căn phòng củi lại.

Triệu Phong vẫn nằm nguyên tại cỗ, bất động thanh sắc, thu liễm lại khí tức Thần Linh Nhãn, đồng thời đeo lên cái đồ bịt mắt mới mà Thiết Kiền đại sư đã tặng cho mình.

Cái đồ bịt mắt này màu bạc, mỏng như cánh ve, sắc bén nhưng lại không mất đi sự ưu nhã.

Ngay khoảnh khắc đeo lên đồ bịt mắt, khí tức huyết mạch đồng tử của Triệu Phong đã được che đậy lại ở mức độ cao nhất.

Rầm!

Lúc này, cánh cửa phòng củi đột nhiên bị người ta đá văng ra.

Hai gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của Bích gia chặn ở trước cửa, ánh mắt sắc bén.

Triệu Phong lúc này đã đeo lên đồ bịt mắt, cái hình tượng độc nhãn long kia lại khiến cho đám người ngoài cửa biến sắc, địch ý lại gia tăng lên nhiều.

- Tiểu tử này, quả nhiên là thủy tặc!

- Ở khu vực Hoành Thủy Vịnh này, đạo phỉ độc nhãn long tổng cộng có mười tên, không một tên nào thuộc loại lương thiện cả, toàn bộ đều là đầu lĩnh một phương!

Mấy vị cường giả Bích gia như lâm đại địch, vẻ mặt đề phòng.

- Thủy tặc?

Một màn này khiến cho Triệu Phong nhất thời kinh ngạc. Bản thân mình từ lúc nào đã biến thành thủy tặc vậy?

Triệu Phong vừa mới thức tỉnh, căn bản không biết là mình đang ở nơi nào.

Toàn bộ vùng Hoành Thủy Vịnh này, thủy tặc vô số, trong đó những tên thủ lĩnh thủy tặc có đồ bịt mắt, số lượng cũng không ít.

Thậm chí có vài tên thủy tặc, vì để tăng thêm hình tượng sát khí, cho dù không phải là độc nhãn long, cũng cố tình đeo một cái đồ bịt mắt nữa.

- Haizzz…

Triệu Phong nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực.

Trong thời gian hơn một tháng qua, tu vi của hắn mặc dù vững bước tinh tiến, nhưng mà thân thể một mực không có ăn uống gì cả, cũng không có hoạt động, căn bản là vô lực.

Nếu như hiện tại thật bảo hắn phải cùng với những người này đánh nhau, vậy thì quả thật có chút miễn cưỡng rồi.

- Đi! Chúng ta đói bụng rồi, tìm cái gì ăn một chút đi!

Triệu Phong có chút cố gắng hết sức mới đứng lên khỏi mặt đất, mặc kệ đám cường giả Bích gia xung quanh, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Kỳ quái chính là, bảy tám gã cường giả Bích gia, vây quanh kho củi, không ngừng nhìn chằm chằm vào trong, giống như căn bản không nhìn thấy được Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu rời khỏi vậy.

Sau khi Thần Linh Nhãn lột xác gia tăng, tinh thần huyễn thuật của Triệu Phong gần như không hề có dấu hiệu đã phát động thành công.

Bảy tám gã cường giả Bích gia kia, hiện tại đã lâm vào trong mê cung ảo giác, đứng nguyên tại chỗ không ngừng đảo loạn xung quanh.

o0o

Sau một lát, trong phòng ăn lớn của Bích gia…

- Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu cầm lên một con cá chưng tương hương thơm ngào ngạt, ăn uống như hổ đói vồ mồi.

Sắc mặt Triệu Phong lạnh lùng, chậm rãi nhấm nuốt từng chút một thức ăn, ánh mắt thì dò xét hoàn cảnh chung quanh.

Lúc mới bắt đầu, hắn còn cố tình thi triển ra tinh thần huyễn thuật, che giấu một chút tung tích, về sau người càng ngày càng nhiều, hắn liền không thèm để ý đến gì nữa, bắt đầu ăn uống khôi phục lại sức lực. Lúc đầu hắn còn ăn chậm rãi nhẹ nhàng, về sau thì ăn uống như rồng cuốn hổ vồ.

- Người đâu! Mau tới đây!

- Thủy tặc không ngờ lại xông vào phòng ăn ăn vụng!

Trong phòng ăn Bích gia lập tức đại loạn.

Một người một mèo ngồi ở một cái bàn chính giữa phòng ăn, điên cuồng ăn lấy ăn để.

Đặc biệt là Tiểu Tặc Miêu, còn cầm lấy một cái bầu rượu thể tích lớn hơn cả chính nó, uống say đến mức mắt mũi lờ mờ mông lung.

Những người vây xem ở bốn phía càng lúc càng nhiều hơn.

Không bao lâu sau, bảy tám gã cường giả Bích gia kia cũng nghe tin mà chạy tới.

Nhưng mà, bọn hắn vừa mới tiếp cận Triệu Phong, liền đứng nguyên tại chỗ không ngừng đảo quanh, hoàn toàn mất đi liên hệ với ngoại giới.

Phàm là những người mang theo địch ý tiếp cận, thì tinh thần huyễn thuật của Triệu Phong sẽ lập tức khiến cho hắn lâm vào trong một mê cung huyễn cảnh.

Thời gian càng dài, người hội tụ trong phòng ăn Bích gia cũng càng lúc càng nhiều.

Chuyện này rất nhanh kinh động đến Gia chủ Bích gia.

- Tiểu tặc phương nào, lại dám đến nháo sự Bích gia ta?

Một cỗ uy áp vô hình như cuồng phong bạo vũ đánh úp lại, khiến cho những người trong phòng ăn cũng đều hô hấp khó khăn.

Người tới là một nam tử trung niên mặc trường bào trắng, trên người chấn động khí tức Nửa bước Chân Linh Cảnh, hình thành nên uy thế cường đại, khiến cho toàn bộ phòng ăn liền lâm vào áp lực tĩnh mịch.

Triệu Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang. Xem ra là một tiểu Gia tộc, có chút tương tự với Liễu gia Lâm Lam Quận.

Hiện tại, Thần Linh Nhãn của hắn đã tấn thăng đến một cấp độ hoàn toàn mới, cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh đích thân tới, cũng không cần sợ hãi.

- Chư vị bớt giận! Tại hạ ngẫu nhiên đi qua quý địa phương, do tu luyện lâm vào ngủ say, nhận được sự cứu trợ của các vị, lại thịnh tình khoản đãi, Triệu mỗ cảm kích vô cùng!

Triệu Phong vừa vặn cũng đã ăn no rồi, liền đứng dậy ôm quyền nói.

Bất kể nói thế nào, Bích gia cũng đã vớt hắn lên, lại ở chỗ này ăn chùa uống chùa một bữa, nếu như vỗ vỗ mông rời đi, thật sự có chút không được hay cho lắm.

- Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi!

Một nàng thiếu nữ tóc đuôi ngựa, mỉm cười dịu dàng từ trong đám người đi ra, cùng Tiểu Tặc Miêu quấn lấy đùa giỡn một trận.

Ngược lại, Gia chủ Bích gia vẫn còn có chút hồ nghi cùng đề phòng.

Gã thiếu niên này, quả thật vô cùng quỷ dị, mấy gã cường giả Bích gia có ý đồ công kích hắn, toàn bộ đều đảo quanh tại chỗ, không thể di chuyển ra chỗ khác được.

Mà ngay cả Gia chủ Bích gia cũng đều không nhìn thấu gã thiếu niên này.

- Nhanh đi bẩm báo Bích lão gia!

Gia chủ âm thầm phân phó người xung quanh.

Việc cấp bách, hắn quyết định trước ổn định gã thiếu niên này đã.

- Trong khoảng thời gian gần đây, đám Thủy tặc đoàn Tàn Huyết ở phụ cận Hoành Thủy trại xuất quỷ nhập thần, hành tung hỗn loạn, làm tổn thương không ít người vô tội! Những tên hạ nhân này lầm tưởng tiểu huynh đệ là thủy tặc, mong được tha thứ!

Vẻ mặt trung niên trường sam vui vẻ, khách khí chiêu đãi Triệu Phong.

Chương 281: Bảo tàng Thủy Nguyệt (2)

Trải qua một phen đàm luận, Triệu Phong cũng đã cơ bản hiểu rõ thế cục khu vực Hoành Thủy Vịnh này.

Hoành Thủy Vịnh này cũng chỉ có hai cỗ thế lực chiếm cứ, một cỗ là thủy tặc, một cỗ khác là Hoành Thủy Trại, do các Gia tộc, thương nhân, ngư dân liên hợp lại tạo thành.

Nói đơn giản, chính là hai đạo hắc bạch mà thôi.

- Hoành Thủy Trại chính là khu vực trung tâm của phiến thủy vịnh này, đám thủy tặc không dám tiếp cận quá gần, nhiều nhất chỉ là chặn cướp một vài thương đội qua lại mà thôi. Bất quá trong khoảng thời gian gần đây, Thủy tặc đoàn Tàn Huyết đại danh đỉnh đỉnh không biết vì lý do gì, lại lẻn vào trong khu vực trung tâm thủy vực, không biết là có động cơ gì…

Gia chủ Bích gia vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của Triệu Phong.

Sắc mặt Triệu Phong lạnh lùng, không hề có bất cứ tình cảm ba động nào.

Lần này sau khi Thần Linh Nhãn dị biến lột xác gia tăng, thần sắc cùng khí chất Triệu Phong càng trở nên lãnh khốc hơn một bậc.

Nhưng mà cái này cũng không đại biểu là trong nội tâm của Triệu Phong cũng không biết suy nghĩ.

- Hoành Thủy Trại, dù sao cũng là khu vực trung tâm thủy vịnh, tập kết phần đông thế lực, trọng binh lớp lớp dễ thủ khó công. Thủy tặc đoàn Tàn Huyết cho dù có cường thịnh đến đâu đi nữa, cũng chỉ là một đám cường đạo, binh lực có hạn…

Triệu Phong phân tích. Hắn đưa ra một cái kết luận, Thủy tặc đoàn Tàn Huyết khẳng định là không phải muốn tập kích Hoành Thủy Trại, có lẽ là có mục đích gì đó.

Gia chủ Bích gia bất động thanh sắc ngăn cản Triệu Phong, chờ đợi Bích lão gia tới.

Bích lão gia tại khu vực Hoành Thủy Vịnh này, đức cao vọng trọng, bối phận tại Bích gia cực cao.

Nghe nói, vị Bích lão gia này đã có tuổi thọ gần hai trăm năm rồi.

Không phải nghi ngờ, chỉ có cường giả Chân Linh Cảnh mới có thể kéo dài tuổi thọ như vậy.

Nhưng mà, Gia chủ Bích gia đợi suốt nửa canh giờ sau, vẫn là không một chút tăm hơi nào.

Ánh mắt Tiểu Tặc Miêu thoáng có chút lập lòe, miêu trảo vung lên, hai đồng tiền cổ bay lên không trung, phát ra thanh âm leng keng.

- Là điềm xấu?

Triệu Phong liếc mắt nhìn về phía Tiểu Tặc Miêu.

Tiểu Tặc Miêu khẽ gật đầu một cái. Nhưng mà cái điềm xấu này, cũng không phải là chỉ Triệu Phong, mà là chỉ Bích lão gia kia.

- Bẩm Gia chủ! Sáng hôm nay, Bích lão gia đã không thấy bóng dáng nữa rồi. Có người nói, vào buổi tối khuya hôm qua, đã nhìn thấy ngài rời khỏi Bích gia rồi!

Một gã người hầu bẩm báo lại. Triệu Phong thoáng nhíu mày, Tiểu Tặc Miêu dù sao cũng có chút đạo hạnh, dự đoán hung cát trước giờ vẫn rất chuẩn.

- Bẩm Gia chủ, chuyện lớn không xong!

- Thủy tặc đoàn Tàn Huyết dẫn theo mười tám cỗ Thủy tặc đoàn khác, ngăn chặn tại khu vực ngã ba chỗ hiểm ra vào thủy vịnh rồi!

Một tin tức kinh người truyền đến các nơi trong thủy trại.

Thủy tặc đoàn Tàn Huyết trước giờ vẫn luôn nổi tiếng huyết tinh hung tàn. Thủ lĩnh Tàn Huyết Ngốc Ưng của bọn chúng, nghe nói cũng có được tu vi Chân Linh Cảnh.

Nếu là dưới tình huống bình thường, Hoành Thủy Trại người đông thế mạnh, căn bản là không sợ các lộ thủy tặc vây công, thậm chí còn có được ưu thế tuyệt đối nữa!

- Truyền lệnh xuống, phong tỏa thủy trại, bất luận kẻ nào cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩa!

Gia chủ Bích gia hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng.

Tại thời khắc mấu chốt như thế này, Bích lão gia, người có tu vi cao nhất Hoành Thủy Trại, lại mất tích thần bí. Bích gia cùng với rất nhiều các thế lực khác, cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Triệu Phong không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ đám Thủy tặc đoàn kia thật sự sắp sửa đột kích Hoành Thủy Trại sao?

Lui lại một bước mà nói, nếu như đám thủy tặc này thật sự là muốn huyết tẩy Hoành Thủy Trại, tổn thất của bọn chúng chắc chắn là sẽ thảm thiết tới cực điểm, cuối cùng sẽ còn được bao nhiêu người sống sót?

- Mặc dù không có cường giả Chân Linh Cảnh tọa trấn, nhưng mà Hoành Thủy Trại cường giả như mây, số lượng nhiều hơn thủy tặc rất nhiều lần, dễ thủ khó công, căn bản không sợ bị khiêu chiến!

Vẻ mặt Gia chủ Bích gia trấn định, tiến về phía cửa ra vào của Hoành Thủy Trại, hạ một đạo mệnh lệnh phân phó xuống.

Bởi vì Hoành Thủy Trại hiện tại đã bị phong tỏa, Triệu Phong đành phải tạm thời ở lại Hoành Thủy Trại.

Bên trong Hoành Thủy Trại, rất nhiều cư dân bản thổ cũng đều khủng hoảng.

Loại tình huống thủy tặc tập kết nhằm vào Hoành Thủy Trại như thế này, trăm năm khó gặp qua một lần.

So sánh với người của Hoành Thủy Trại, Triệu Phong lại thập phần nhàn nhã.

- Rời khỏi phiến thủy vịnh vắng vẻ ngăn cách với bên ngoài này, lại trải qua ba Quận lớn tương đương với Hồng Hồ Quận, liền có thể tới được Quốc đô Thiên Bồng. Như vậy xem ra, bên trong dòng nước phiêu lưu, cũng đã đi được một quãng đường khá xa rồi!

Triệu Phong nghiên cứu cẩn thận bản đồ. Trước mắt mà nói, mục đích đưa tin của hắn, cũng không tính là quá mức xa xôi nữa. Chỉ cần đám Thủy tặc đoàn kia rút lui, như vậy Triệu Phong có thể xuất phát, đi tới Quốc đô.

Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi như là Triệu Phong tưởng tượng. Những đám thủy tặc tập kết kia, ngăn chặn tại khu vực hiểm yếu nhất của Hoành Thủy Trại, không có ý tứ gì là sẽ ly khai cả.

Trên không trung và đường thủy đều nằm trong sự khống chế của thủy tặc.

- Đám thủy tặc cũng không công kích sơn trại! Bọn hắn làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?

Trong lòng Triệu Phong có chút khó hiểu.

Đến lúc Triệu Phong có chút không kềm nén được, chuẩn bị một mình tiềm ẩn rời khỏi Hoành Thủy Trại, thì lại có tin tức mới truyền đến.

- Bích lão gia trở lại rồi!

Một tràng thanh âm kinh hô từ bên ngoài cửa Hoành Thủy Trại truyền đến.

Triệu Phong ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một vị lão giả tóc bạc trắng, tay cầm quải trượng bằng gỗ thủy tùng, toàn thân máu chảy đầm đìa, bay vào trong Hoành Thủy Trại.

Sắc mặt Bích lão gia trắng bệch, một cái chân không nguyên vẹn, vết máu loang lỗ, thoạt nhìn cực kỳ thảm thiết.

- Bích lão gia!

Bọn người Gia chủ Bích và Bích Xảo Ngọc đều kinh hô một trận.

- Tối hôm qua, trải qua sự dò xét của ta, đã phát hiện ra được mục đích chân chính của Thủy tặc đoàn Tàn Huyết! Bọn chúng cũng không phải muốn tấn công Hoành Thủy Trại, mà là Bảo tàng Thủy Nguyệt trong truyền thuyết!

Lời nói của Bích lão gia tối nghĩa, sau đó vội vàng ngồi xuống đả tọa chữa thương.

- Bảo tàng Thủy Nguyệt?

- Làm sao có thể? Bảo tàng Thủy Nguyệt ở tại Hoành Thủy Vịnh này, chỉ là một truyền thuyết mà thôi!

- Mà cho dù Bảo tàng Thủy Nguyệt chính thức tồn tại, ngay cả người bản địa chúng ta cũng không biết, đám Thủy tặc đoàn Tàn Huyết kia làm sao lại biết được địa điểm chứ?

Cao tầng bên trong Hoành Thủy Trại nhất thời khiếp sợ thất sắc.

Nghe đến đây, Triệu Phong không khỏi giật mình một cái. Những bí ẩn trong lòng cũng theo đó mà được cởi bỏ.

Cho dù đám thủy tặc kia có hung hăng càn quấy đến đâu, cũng sẽ không dám chính diện đối kháng với thành trấn có trọng binh canh gác được.

Mục tiêu chính thức của bọn hắn, chính là Bảo tàng Thủy Nguyệt!

Nhưng mà, địa điểm bảo tàng lại ở khu vực phụ cận thủy vịnh. Muốn mở ra Bảo tàng Thủy Nguyệt, khẳng định là sẽ có động tĩnh không nhỏ, không có khả năng không khiến người địa phương chú ý.

Cho nên, Thủy tặc đoàn Tàn Huyết dứt khoát phong bế luôn thủy lộ, khiến cho Hoành Thủy Trại ném chuột sợ vỡ bình, không dám hành động gì thiếu suy nghĩ.

Chỉ có như vậy, Thủy tặc đoàn mới có thể đạt được mục đích độc chiếm bảo tàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui