Chúa tể những chiếc nhẫn

Chương IV
Đường tắt qua xứ Nấm
Vào buổi sáng Frodo thức dậy hoàn toàn khỏe khoắn. Ông nằm trên một cái nhà lùm được làm từ những cây sống với những cành được buộc lại và kéo xuống mặt đất; giường của ông là bằng dương xỉ và cỏ, sâu, êm và thơm lạ lùng. Mặt trời đang rọi sáng qua những chiếc lá đang ve vẩy, vẫn còn xanh thắm trên những ngọn cây. Ông nhảy lên và đi ra.
Sam đang ngồi trên cỏ, gần bên bờ rừng. Pippin đang đứng nhìn trời và thời tiết. Không còn dấu vết gì của những người Elves.
"Họ để lại trái cây, nước uống và bánh mì," Pippin nói. "Hãy đến và ăn bữa sáng của anh đi . Bánh mì ngon như thể nó vừa được làm đêm qua. Tôi không muốn để lại cho anh chút gì, nhưng Sam nhất định không chịu."
Frodo ngồi xuống cạnh Sam và bắt đầu ăn. "Kế hoạch hôm nay thế nào?" Pippin hỏi.
"Đi đến Bucklebury càng nhanh càng tốt," Frodo trả lời, và tập trung sự chú ý của mình vào thức ăn.
"Thế anh có nghĩ là chúng ta sẽ lại thấy những tay Kỵ Sĩ Đen ấy không?" Pippin hỏi với vẻ hào hứng. Dưới ánh mặt trời buổi sáng thì viễn cảnh thấy cả một đoàn kỵ sĩ như vậy có vẻ như cũng không làm cho ông lo lắm.
"Ừ, có thể," Frodo nói, ông không thích nhắc lại việc này. "Nhưng tôi hi vọng là chúng ta sẽ băng qua sông mà không bị họ phát hiện."
"Thế Gildor có nói cho anh biết chút gì về họ không?"
"Không nhiều lắm - toàn là những chỉ dẫn và đánh đố," Frodo trả lời với vẻ lảng tránh.
"Thế anh có hỏi gì về việc đánh hơi không?"
"Chúng tôi không thảo luận về việc này," Frodo nói với một miệng đầy thức ăn.
"Anh nên làm thế mới phải. Tôi tin chắc là việc này rất quan trọng."
"Trong trường hợp ấy thì tôi tin chắc là Gildor sẽ từ chối giải thích nó," Frodo trả lời ngắn gọn. "Còn bây giờ thì để cho tôi yên một chút nào! Tôi không muốn trả lời hàng chuỗi câu hỏi trong khi tôi đang ăn. Tôi muốn suy nghĩ!"
"Lạy chúa!" Pippin nói. "Về bữa sáng à?" ông bước về phía bờ cỏ xanh.
Trong tâm trí Frodo thì buổi sáng rực rỡ này - đặc biệt sáng, ông nghĩ thế - đã làm tan biến nỗi sợ bị theo đuổi; và ông đang suy nghĩ về lời của Gildor. Giọng nói vui vẻ của Pippin vọng đến chỗ ông. Ông ta đang chạy trên một lớp cỏ xanh và ca hát.
"Không! Tôi không thể!" ông nói với chính mình. "Đó là một chuyện đã mang những bạn của tôi đi khắp Quận với tôi, cho đến khi chúng tôi đói và mệt lả, thức ăn và giường chiếu thì ẩm ướt. Để biến họ thành những kẻ tha hương, nơi cái đói và cái mệt có thể không có gì bù đắp được, đó là điều khác - thậm chí nếu họ sẵn lòng làm như vậy. Chỉ có mình tôi là được thừa kế mà thôi. Tôi không nghĩ là tôi thậm chí nên mang Sam theo." Ông nhìn về phía Sam Gamgee, và phát hiện ra Sam đang nhìn mình.
"Nào, Sam!" ông nói. "Có chuyện gì thế? Tôi đã rời Quận sớm nhất mà mình có thể - thật sự là tôi đã suy nghĩ để thậm chí không đợi một ngày ở Crickhollow, nếu như có thể làm được điều này."
"Tốt lắm, thưa ngài!"
"Anh vẫn muốn đi với tôi chứ?"
"Tôi vẫn muốn."
"Chuyện này sẽ rất nguy hiểm đấy, Sam ạ.Nó đã nguy hiểm rồi. Có thể không ai trong chúng ta có thể quay lui được nữa."
"Nếu như ngài không quay lui, thưa ngài, thì tôi cũng không, chắc chắn là vậy." Sam nói.
"Anh đừng bỏ rơi ông ta! họ nói với tôi. Bỏ rơi ông ấy à! Tôi nói. Tôi không bao giờ làm thế. Tôi sẽ đi với ông ấy, nếu như ông ấy leo lên Mặt trăng, và nếu có bất kỳ Kỵ Sĩ Đen nào tìm cách ngăn ông ấy lại, thì họ sẽ phải giải quyết với Sam Gamgee, tôi nói. Họ cười phá lên."
"Họ là ai, và anh đang nói về chuyện quái quỷ gì thế?"
"Về những người Elves, thưa ngài. Chúng tôi đã nói chuyện vào tối hôm qua; và có vẻ như họ đã biết rằng ngài sẽ đi, và tôi không thấy việc ngăn chặn chuyện này lại có ích gì cả. Những con người tuyệt vời, người Elves ấy, thưa ngài! Tuyệt vời!"
"Đúng vậy," Frodo nói. "Anh vẫn còn thích họ à, sau khi đã tiếp cận họ?"
"Tôi vừa có phần thích họ vừa có phần không thích họ, thế đấy," Sam chậm chạp trả lời. "Có vẻ như chuyện tôi nghĩ gì về họ không thành vấn đề. Họ khá khác với những gì tôi chờ đợi - vừa quá già vừa quá trẻ, vừa quá vui vừa quá buồn."
Frodo nhìn Sam với vẻ giật mình, nửa như chờ đợi để thấy một dấu hiệu bên ngoài của một sự thay đổi lạ lùng nào đó vừa xảy đến với anh ta. Nó không giống như giọng của Sam Gamgee cũ mà ông nghĩ là ông đã biết. Nó giống như một một Sam Gamgee cũ đang ngồi đấy, ngoại trừ việc khuôn mặt của anh có vẻ trầm tư một cách bất thường.
"Anh có cảm thấy cần phải rời Quận ngay không - khi mà bây giờ ước muốn được thấy mặt họ của anh đã trở thành hiện thực?" ông hỏi.
"Vâng, thưa ngài. Tôi biết phải nói sao, nhưng sau đêm qua thì tôi cảm thấy rất khác. Tôi cảm thấy như thấy trước, theo cách này. Tôi biết là chúng ta sẽ đi một đoạn đường rất dài, đi vào bóng tối; nhưng tôi biết là tôi không thể quay lại được. Lúc này thì tôi không phải muốn thấy được những người Elves, hay những con rồng, hay những ngọn núi nữa - tôi không thật sự biết là tôi muốn gì: nhưng tôi phải làm điều gì đó để trước khi kết thúc, và nó đang nằm ở phía trước, chứ không phải ở trong Quận này. Tôi phải thấy được nó, ngài ạ, nếu như ngài hiểu tôi."
"Tôi không hiểu hiểu lắm. NHưng tôi hiểu rằng Gandalf đã chọn tôi làm bạn đồng hành. Tôi rất vui. Chúng ta sẽ đi cùng nhau."
Frodo ngừng bữa sáng của mình lại trong im lặng. Rồi ông đứng dậy mà nhìn qua vùng đất phía trước, rồi gọi Pippin.
"Sẵn sàng khởi hành rồi chứ?" ông nói khi Pippin đứng dậy. "Chúng ta phải đi ngay. Chúng ta đã ngủ trễ quá; và còn nhiều dặm phải đi."
"Anh ngủ trễ, anh muốn nói thế chứ gì," Pippin nói. "Tôi đã thức dậy khá lâu; và chúng tôi chỉ việc đợi anh ăn và nghĩ xong nữa thôi."
"Tôi sẽ làm xong hai việc ấy ngay. Và tôi sẽ đến Bến Phà Bucklebury càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ không ra khỏi đường, mà sẽ trở lại con đường mà chúng ta đã rời khỏi và đêm qua: tôi muốn cắt ngang quận từ chỗ này."
"Và rồi anh sẽ bay," Pippin nói. "Anh sẽ không đặt chân cắt ngang lên bất kỳ chỗ nào ở cái quận này."
"Dù sao thì chúng ta có thể cắt ngang quận trực tiếp hơn con đường," Frodo trả lời. "Bến Phà nằm ở phía đông của Woodhall; nhưng con đường lại vòng về phía bên trái - anh có thể nhìn thấy một ngã vòng ở phía bắc từ chỗ này. Nó vẽ vòng về phía bắc của Marish để đi thẳng đến khu đường đắp từ Cầu phía trên Stock. Nhưng đường này đi xa hàng dặm. Chúng ta có thể tiết kiệm được một phần tư quãng đường nếu chúng ta đi một đường thẳng đến bến Phà từ chỗ mà chúng ta đang đứng."
"Đường tắt sẽ làm bị trễ lâu hơn," Pippin cãi lại. "Quanh quận này rất hiểm trở, có những bãi lầy và những khó khăn đại loại như thế ở phía dưới Marish - tôi biết vùng này. Và nếu như mà anh lo về các Kỵ Sĩ Đen, thì tôi thấy việc gặp họ giữa đường chẳng có gì tệ hơn là gặp họ trong rừng hay trên cánh đồng."
"Và việc tìm thấy người nào đó ở trong rừng hay trên đồng cũng không dễ hơn," Frodo trả lời. "Và nếu như anh muốn đi trên đường, thì anh sẽ có cơ hội bị bắt gặp trên đường, còn nếu anh rời khỏi nó thì không."
"Được rồi!" Pippin nói. "Tôi sẽ theo anh qua từng cái đầm lầy và mương rãnh. Nhưng nó rất khó đi! Tôi đã đếm khi đi đến Chuồng Vàng ở Stock trước khi mặt trời lặn. Bia ngon nhất thì ở Eastfarthing, hoặc là đã từng như thế: đã khá lâu rồi từ khi tôi được nếm nó."
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Frodo nói. "Đường tắt sẽ làm bị trễ lâu hơn, nhưng những quán rượu thì lại càng khiến cho trễ lâu hơn nữa. Bằng bất kỳ giá nào chúng ta cũng phải giữ cho anh tránh xa khỏi quán Chuồng Vàng. Chúng ta muốn đến Bucklebury trước khi trời tối. Anh nói gì không, Sam?"
"Tôi sẽ đi với ngài, thưa ngài Frodo," Sam nói (bất chấp nỗi lo sợ cá nhân và việc vô cùng tiếc rẻ là để lỡ mất món bia ngon nhất ở Easfarthing).
"Vậy thì nếu chúng ta phải lê xác qua đầm lầy và thạch nam, thì đi nào!" Pippin nói.
Lúc này cũng nóng gần như ngày trước; nhưng những đám mây bắt đầu tụ lên về hướng Tây. Có vẻ như trời sắp mưa. Các hobbit trườn xuống dưới một bờ dốc đứng xanh và dấn bước vào một vùng cây xanh phía dưới. Họ đã chọn rời Woodhall về phía trái, và băng xiên qua cánh rừng bị phân chia ra dọc theo bờ đông ngọn đồi, cho đến họ đến được vùng đất bằng bên dưới. Rồi họ có thể đi thẳng đến Bến Phà qua khắp cả khu làng đang trải rộng, bất chấp vài mương rãnh và hàng rào. Frodo cho rằng họ còn mười tám dặm để đi theo đường thẳng. Ông nhanh chóng thấy rằng các bụi cây càng lúc càng gần lại và càng đan vào nhau hơn là trước đây. Không có đường ngầm dưới đấy, và họ không thể tiến đi quá nhanh. Khi họ vật lộn ở dưới đáy bờ, thì họ tìm thấy một dòng suối chạy dọc xuống những ngọn đồi phía sau với nền đáy sâu trơn trợt đầy bụi gai. Phần hiểm trở nhất của nó cắt ngang con đường thẳng mà họ đã chọn. Họ không thể nhảy qua nó, hoặc thật sự không thể băng qua nó mà không thể bị ướt, trầy xước và vấy bùn. Họ ngừng lại, tự hỏi phải làm gì. "Trước tiên là phải kiểm tra đã!" Pippin nói, mỉm cười dứt khoát.
Sam Gamgee nhìn lại. Qua một khe hở giữa các thân cây anh thoáng thấy một đỉnh của một bờ xanh từ phía mà họ vừa leo xuống. "Nhìn kìa!" anh nói, tóm lấy tay Frodo. Bọn họ nhìn cả lại, và thấy ở bờ cao phía trên, tương phải với bầu trời xanh, một con ngựa đang đứng. Bên cạnh nó là một bóng đen.
Ngay lập tức họ bỏ ngay mọi ý định quay lui. Frodo dẫn đường, và vội vã lao vội vào một bụi rậm dày bên cạnh dòng suối. "Whew!" ông nói với Pippin. "Cả hai chúng ta đều đúng! Con đường ngắn đã thật sự trở nên khúc khủyu; nhưng chúng ta đã lẩn trốn vừa kịp lúc. Anh có đôi tai thính, Sam ạ: anh có thể nghe thấy xem có cái gì đó đang tới không?"
Họ vẫn đứng đó, gần như nín thở khi lắng nghe; nhưng chẳng có một âm thanh của một sự truy đuổi nào cả. "Tôi sẽ không lấy làm lạ nếu hắn thử mang con ngựa của hắn xuống bờ ấy," Sam nói. "Nhưng tôi đoán rằng hắn đã biết chúng ta đã xuống đó. Tốt hơn chúng ta nên đi thôi."
Đi tiếp là một chuyện không dễ dàng. Họ phải gánh theo hành lí, còn những bụi rậm và bụi mâm xôi thì từ chối không chịu cho họ xuyên qua. Họ bị luồng gió từ cái đỉnh ngay phía sau thổi đến, và không khí lúc ấy rất tĩnh lặng và ngột ngạt. Khi họ cuối cùng cũng mò được đến vùng đất rộng, thì họ đã phát ngốt lên, mệt lử và bị trầy xước khắp người, họ cũng không còn chắc chắn về phương hướng mà họ sẽ đi nữa. Con đường bên bờ hồ đầy cát khi nó hướng đến những bờ cao và trở nên rộng và nông hơn, bẳng khỏi Marish và Dòng Sông.
"Sao chứ, đây là suối Stock này!" Pippin nói. "Nếu chúng ta thử quay trở lại đường cũ, thì chúng phải băng qua nó ngay và rẽ phải."
Họ lội qua suối, và vội vã đi về phía vùng không gian mở rộng, lộn xộn và không có cây cối về phía xa hơn. Họ tiến vào một vành đai cây ngay sau đó: phần lớn là những cây sồi cao, đây đó là một cây đu hoặc một cây tần bì. Vùng đất ở đây khá bằng phẳng, và hơi chìm xuống nhưng những cây cối mọc san sát nhau nên họ không thể nhìn xa được. Gió đột ngột lay các cành lá, và những giọt mưa đang bắt đầu rơi xuống trên bầu trời u ám. Rồi gió lặng đi và mưa bắt đầu tuôn xuống. Họ cố lê bước càng xa càng tốt, băng qua những dãy cỏ, xuyên qua những đám lá cũ dày; và mưa chảy nhỏ giọt tí tách xuống cả bọn họ. Họ không nói chuyện, nhưng cứ nhìn lại sau luôn, và luôn nhìn sang hai bên.
Sau một giờ thì Pippin nói: "Tôi hi vọng là chúng ta đã không quay lại quá nhiều về hướng nam, và không phải đi bộ suốt chiều dài cánh rừng này! Đây không phải là một vành đai quá rộng - tôi nghĩ rằng nó không quá một dặm ở chỗ dày nhất - và bây giờ chúng ta nên đi xuyên qua nó."
"Nếu chúng ta bắt đầu đi zig zag thì không tốt chút nào," Frodo nói. "Nó sẽ không giải quyết được vấn đề. Chúng ta hãy cứ đi như đã định! Tôi không chắc là lúc này tôi muốn ra một chỗ đất quang."
Họ đi tiếp thêm khoảng vài dặm nữa. Rồi mặt trời chiếc sáng xua đi những đám mây và mưa tạnh dần. Lúc này là khoảng giữa ngày, và họ cảm thấy đã đến lúc phải ăn trưa. Họ ngừng lại dưới một cây đu: lá của nó rụng dù đã ngã vàng nhưng vẫn còn rất dày, và chỗ đất dưới bóng của nó khá khô ráo và được che bóng mát. Khi họ đến để dùng bữa, thì họ thấy rằng những người Elves đã đổ đầy một thứ nước trong vào những cái chai của họ, có màu vàng nhạt: nó có hương của một loài mật được làm từ nhiều loại hoa, và có tác dụng phục hồi sức lực rất tốt. Họ lại cười phá lên liền đó, tỏ vẻ khinh thường cơn mưa, và khinh thường cả các Kỵ Sĩ Đen. Họ cảm thấy vài dặm cuối sẽ được vượt qua dễ dàng thôi.
Frodo ngã lưng vào một thân cây, và nhắm mắt lại. Sam và Pippin ngồi cạnh đó, họ bắt đầu ậm ừ rồi hát khe khẽ
Ho! Ho! Ho! Với những cái chai tôi tu
Để chữa lành tim tôi và làm chân tôi run
Mưa có thể rơi mà gió có thể tru,
Và còn nhiều dặm nữa phải đi
Nhưng rồi tôi sẽ nằm dưới một cây cao
Và để cho những đám mây băng một khi
Ho! Ho! Ho!
Và họ lại bắt đầu cười lớn lên. Rồi họ đột ngột dừng lại liền sau đó. Frodo nhảy dựng lên. Một tiếng rền rĩ vang vọng từ trong gió, giống như tiếng gào khóc của một con vật ma quái và cô đơn. Nó vẳng lên rồi chìm xuống, và kết thúc bằng một tiếng kêu hãi hùng lanh lảnh. Họ đang ngồi hay đứng đều sững cả lại, như thể bị đóng băng đột ngột, rồi nó được trả lời bởi một tiếng gào khác, yếu hơn và xa hơn, nhưng không kém phần kinh dị. Rồi một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió đùa trên lá.
"Và các anh nghĩ đó là cái gì?" cuối cùng Pippin hỏi, cố để nói thật khẽ, nhưng run lẩy bẩy. "Nếu đó là một con chim, thì tôi chưa bao giờ nghe loại chim này trước đây."
"Nó không phải là chim hay thú," Frodo nói. "Đó là một tiếng gọi, hoặc là một dấu hiệu -cái tiếng gào đó có ý nghĩa, cho dù tôi chưa hiểu được chúng. Nhưng không có một hobbit nào nói như thế cả,"
Không ai nói gì thêm. Tất cả bọn họ đều nghĩ đến các Kỵ Sĩ Đen, nhưng không ai nói đến họ. Họ bây giờ đều không muốn ở lại hay đi tiếp, nhưng rồi sớm hay muộn họ cũng phải băng qua vùng làng quê trống trải để đến Bến Phà, và tốt nhất là nên đi sớm hơn vào ban ngày. Một lúc sau họ bắt đầu khoác hành lí lên vai và bước đi.
Ngay sau đó thì khu rừng đột ngột kết thúc. Những vùng đồng cỏ rộng trải dài trước mặt họ. Bây giờ họ thấy rằng họ đã thật sự rẽ đi quá nhiều về hướng nam. Họ có thể nhìn thấy trên những vùng đất phẳng ngọn đồi thấp ở Bucklebury băng qua Sông, nhưng bây giờ nó lại ở phía bên trái họ. Họ trườn cẩn thận ra khỏi lề những rặng cây, và bắt đầu tiến càng nhanh càng tốt qua vùng đất trống.
Đầu tiên họ cảm thấy sợ, khi ra khỏi vùng đất được cây cối che chắn. Từ xa phía sau họ là vùng đất à họ đã ăn sáng. Frodo nửa chờ đợi trông thấy một bóng kỵ sĩ nhỏ từ phía xa trên nền trời; nhưng không có dấu hiệu của ai cả. Mặt trời thoát khỏi những đám mây rải rác, khi nó đang chìm xuống những ngọn đồi mà họ vừa rời khỏi, và bây giờ thì nó lại chiếu sáng. Nỗi sợ hãi rời khỏi họ, cho dù họ vẫn cảm thấy bất an. Nhưng vùng đất trở nên trong lành và ngăn nắp hơn nhiều. Họ nhanh chóng đi vào những cánh đồng và bãi cỏ được chăm sóc tốt: có những hàng rào, cổng và những đường hào thoát nước. Mọi thứ có vẻ yên tĩnh và thanh bình, chỉ như một góc bình thường của Quận. Tinh thần họ lại dâng lên với mỗi bước chân. Đường ranh dòng Sông trở nên gần hơn; và các Kỵ Sĩ Đen bắt đầu có vẻ như những bóng ma của cánh rừng bây giờ đã ở xa đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui