Chương VI
Khu Rừng Già
Frodo thình lình tỉnh dậy. Trong phòng vẫn còn tối om om. Merry đang đứng đấy với một tay cầm nến, còn tay kia thì đập cửa.
"Được rồi! Chuyện gì thế?" Frodo nói, ông vẫn còn run và hoảng. "Cái gì à!" Merry la lên. "Đến giờ thức dậy rồi. Đã bốn giờ rưỡi rồi và vẫn còn đầy sương. Đi nào! Sam đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Thậm chí cả Pippin cũng đã dậy rồi kìa. Tôi đã thắng yên bọn ngựa, và mang về một con để chở hành lí. Đánh thức cái lão Béo lười nhác ấy dậy! Ít ra thì ông ta phải thức dậy và xem chúng ta khởi hành chứ."
Ngay sau sáu giờ thì cả năm hobbit đã sẵn sàng khởi hành. Ông Bolger Béo vẫn còn ngáp. Họ đứng lặng lẽ ngoài nhà. Merry đi trước dẫn theo một con ngựa lùn chở nặng trĩu đồ, và băng qua nhiều cánh đồng. Lá cây lấp lánh, và nước nhỏ giọt tí tách; cỏ xám đi vì sương lạnh. Mọi vật đều lặng lẽ, và những tiếng động đằng xa có vẻ như gần và rõ ràng: chim chóc ríu rít trong một yard quanh đó, có ai đó đang đóng cánh cửa của một ngôi nhà phía xa.
Họ thấy bọn ngựa lùn trong nhà kho; bọn thú khỏe mạnh này rất được các hobbit ưa thích, chúng không nhanh nhưng rất thích hợp để làm việc dài ngày. Họ lên ngựa, và nhanh chóng phóng vào màn sương, có vẻ như đang mở ra một cách bất đắc dĩ trước mặt họ và đóng lại một cách ghê gớm sau lưng họ. Sau khi phóng ngựa đi khoảng một giờ, chậm chạp và không nói chuyện gì, họ thấy Hàng rào chợt hiện ra lờ mờ phía trước. Họ cao và trộn lẫn với những lưới bạc. "Làm sao mà các anh qua được nó?" Fredegar nói. "Theo tôi!" Merry nói, "rồi anh sẽ thấy." Ông rẽ trái dọc theo Hàng rào, và họ nhanh chóng đến một điểm và nó rẽ vào trong, chạy dọc theo bờ một cái hố rỗng. Một đường cắt được tạo ra, cách Hàng rào một quãng và chạy dọc thoai thoải xuống nền đất. Bên nó là những bức tường bằng gạch được dựng lên rất vững chắc, rồi thình lình chúng uốn xuống và tạo thành một đường ống chìm sâu dưới Hàng rào và dẫn ra một lỗ trống ở đầu kia.
Đến đây thì ông Bolger Béo dừng lại. "Tạm biệt, Frodo!" ông nói. "Tôi ước gì anh không đi vào Rừng. Tôi chỉ hi vọng là anh sẽ không cần phải được giải cứu trước khi ngày trôi qua. Chúc anh may mắn - hôm nay và mãi mãi!"
"Nếu như không có gì tệ hại hơn Khu Rừng Già, thì tôi sẽ may mắn thôi," Frodo nói. "Nói với ông Gandalf mau chóng đi dọc theo Đường Đông: chúng tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ đấy và đi nhanh hết sức mình." "Tạm biệt!" họ kêu lên, và phóng ngựa xuống đường dốc và biến mất khỏi tầm nhìn của Fredegar trong đường ống.
Lúc này khá tối và ẩm thấp. Ở đầu phía xa là một cánh cửa đóng với những thanh chắn thép. Merry đi xuống và mở khoá cánh cửa, rồi tất cả họ băng qua thì ông lại đẩy nó lại. Nó đóng sập lại kêu một tiếng vang, và tiếng khoá vang lên lách cách. Tiếng động vang lên thật ghê rợn.
"Thế đấy!" Merry nói. "Các anh đã rời khỏi Quận, và đã ra bên ngoài, và đang ở bên lề của Khu Rừng Già."
"Những câu chuyện về nó đúng chứ?" Pippin hỏi.
"Tôi không biết là cậu đang nói đến những câu chuyện gì," Merry nói. "Nếu cậu muốn nói đến những câu chuyện về những ông ba bị cũ rích mà các nhũ mẫu của ông Béo đã kể với ông ta, về bọn yêu tinh và sói và những thứ đại loại như thế, thì tôi nói là chúng sai bét. Dù bất kỳ giá nào tôi cũng chả tin vào chúng. Nhưng Khu Rừng rất là lạ. Mọi thứ trong nó đều có vẻ rất sống động, mọi thứ có vẻ thức tỉnh hơn, khi chúng ta nói đến, những thứ ở trong Quận. Và cậy cối không thích người lạ đâu. Chúng quan sát cậu. Chúng chỉ đơn giản là quan sát cậu khi vẫn còn ánh sáng ban ngày, và không làm gì nhiều. Thỉnh thoảng thì những cây không thân thiện nhất có thể thả xuống một cái cậy, hoặc nhấc một cái rễ lên, hoặc tóm lấy cậy với một sợi dây leo dài. Nhưng vào ban đêm thì phải thật cảnh giác, hoặc là tôi được dặn thế. Tôi chỉ mới ở đây một hoặc hai lần sau khi trời tối, và chỉ đến gần hàng rào thôi. Tôi nghĩ là tất cả cây cối đang thì thầm với nhau, truyền báo tin tức cho nhau và bàn bạc với nhau bằng một thứ ngôn ngữ không thể hiểu được; và những cái cành của chúng có thể đu đưa lúc lắc mà không cần có chút gió nào. Họ nói rằng cây cối đang thực sự chuyện động, chúng có thể bao quanh những người lạ và quây họ lại. Thật sự trước đây khá lâu chúng đã tấn công Hàng Rào: chúng đến và tự trồng ngay bên nó, rồi trườn quá nó. Những các hobbit đã đến và hạ hàng trăm cây xuống, rồi họ tạo nên một trận lửa khủng khiếp trong Rừng, đốt sạch mọi thứ ở vùng dài phía đông của Hàng Rào. Sau đó thì cây cối không tấn công nữa, nhưng chúng vẫn tỏ ra rất không thân thiện. Vẫn còn một khoảng rộng không xa bên trong đó, nơi trận lửa đã được tạo nên."
"Chỉ có cây cối là nguy hiểm thôi à?" Pippin hỏi.
"Có những con vật kỳ lạ khác nhau sống trong Rừng, và ở bên phía xa kia." Merry nói, "hay ít nhất là tôi đã được nghe thấy thế; nhưng tôi chưa bao giờ trông thấy con nào trong số chúng. Nhưng có cái gì đó đã tạo ra những con đường. Bất kỳ khi nào khi có ai đi vào trong đó thì họ đều thấy những lối đi mở; nhưng những lối đi này luân chuyển và thay đổi khắp mọi lúc theo một cách rất kỳ dị. Chúng ở không xa đường ống này, hoặc đã từng ở đó một thời gian dài là nơi bắt đầu của một con đường rộng dẫn đến Trảng Lửa, nó nằm trên đường của chúng ta, khoảng ở phía đông hơi chếch lên hướng bắc. Đó là con đường tôi sẽ cố tìm."
Lúc này thì các hobbit rời khỏi cổng đường hầm và phóng ngựa băng qua một lỗ trống rộng. Ở phía xa là một con đường lờ mờ dẫn lên cửa Rừng, cách đó khoảng một trăm yard và nằm phía sau Hàng Rào; nhưng nó biến mất ngay khi nó mang họ đến dưới những hàng cây. Khi nhìn lại phía sau họ có thể nhìn thấy Hàng Rào nằm thành một hàng đen qua những thân cây đang mọc dày quanh họ. Nhìn về phía trước họ chỉ có thể thấy những thân cây đủ kích cỡ và hình dạng: thẳng hoặc cong, quấn vào nhau, trườn ra, dày và mảnh, trơn nhẵn hoặc xương xẩu hoặc đầy cành lá; và tất cả các thân cây màu lục hoặc xám đầy rêu nhầy nhụa mọc lộn xộn.
Merry là người duy nhất có đầy phấn khởi. "Tốt hơn là cậu nên đi tới và tìm con đường ấy," Frodo nói với bạn. "Đừng để cho bọn tôi bị lạc, hoặc quên mất con đường Hàng Rào!"
Họ đi theo một con đường dọc giữa thân cây, và những con ngựa lùn của họ nặng nề bước theo, cẩn thận tránh nhiều gốc cây bên xoắn vào nhau. Không có những cây tầm thấp. Nền đất được nâng lên rõ rệt, và khi họ đi đến thì có vẻ như cây cối trở nên cao hơn, tối hơn và dày hơn. Không có âm thanh, ngoại trừ thỉnh thoảng lại có những giọt nước rơi xuống từ những chiếc lá tĩnh lặng. Trong một thoáng không có tiếng thì thầm hay di chuyển nào giữa những cành cây; nhưng tất cả họ đều có một cảm giác bất an rằng họ đang bị theo dõi mà không hề biết, chìm sâu trong sự khó chịu và thậm chí là thù hằn. Cảm giác này càng lúc càng rõ rệt, cho đến khi họ thấy mình đang nhìn lên ra nhanh, hoặc ngoáy nhìn liếc về sau, như thể họ đang chờ đợi một cái gì đó thình lình bùng lên.
Chẳng hề có dấu hiệu nào của một con đường, và cây cối có vẻ như thường xuyên ngáng đường họ. Pippin thình lình cảm thấy rằng ông không thể chịu đựng lâu hơn nữa, và ông la lên mà không hề cảnh báo gì trước. "Ôi! Ôi!" ông la lên. "Tôi sẽ không làm gì cả. Xin hãy để cho tôi qua đi mà!"
Những người khác dừng lại đột ngột; nhưng tiếng kêu bị nghẹn lại như thể nó bị chặn một tấm màn dày. Hoàn toàn không có tiếng vang hay tiếng trả lời qua rừng cây có vẻ như đang dày hơn và đề phòng hơn cả trước đây.
"Nếu tôi là cậu thì tôi không có gào lên như thế đâu," Merry nói. "Nó có hại nhiều hơn là có lợi."
Frodo bắt đầu lo rằng không thể tìm thấy một con đường xuyên qua, và ông liệu có đúng không khi dẫn mọi người vào khu rừng kinh tởm này. Merry nhìn từ bên này sang bên kia, và có vẻ đã không còn chắc chắn phải đi đường nào. Pippin thấy điều này. "Anh không cần quá lâu để làm chúng ta bị lạc," ông nói. Nhưng vào lúc này ấy Merry kêu lên một tiếng nhẹ nhõm và chỉ về phía trước.
"Vâng, vâng!" ông nói. "Đám cây này đã di chuyển. Trảng Lửa đang nằm phía trước chúng ta kìa (hoặc là tôi hi vọng thế), nhưng con đường có vẻ như đã di chuyển đi chỗ khác!"
Ánh sáng trở nên rõ hơn khi họ đi tới trước, Thình lình họ đi ra khỏi rừng cây và thấy mình đang ở một vòng rộng lớn. Bầu trời ở phía trên họ, xanh thẳm và trong vắt khiến cho họ ngạc nhiên bởi vì khi ở dưới cái trần của Khu Rừng họ không thể thấy được là trời đã sáng và sương đã tan. Tuy nhiên mặt trời không đủ cao để chiếu xuống khoảng trống, cho dù ánh sáng của nó vẫn rọi qua các đỉnh cây. Tất cả lá trở nên dày hơn xanh hơn quanh rìa trảng đất, bọc nó lại một bức tường dày chắc. Không có cây mọc ở đó, mà chỉ có cỏ dày và nhiều cây cao: những cây độc cần thon dài và héo tàn, những cây mùi tây rừng, cỏ dại mọc thành những mảng lớn, cây tầm ma và cây kế mọc um tùm. Thật là một nơi đáng yêu: có vẻ như nó là một khu vườn hấp dẫn và vui vẻ hơn khu Rừng khép kín.
Các hobbit cảm thấy vững dạ hơn, và nhìn đầy hi vọng lên ánh sáng đang tỏa rộng trên bầu trời. Rừng cây bị đứt đoạn ở phía xa của trảng đất, và đằng sau nó là một con đường trống trải. Họ có thể nhìn thấy nó chạy vào trong rừng, mở rộng trong những vùng đất và mở lên trên, cho dù thỉnh thoảng cây cối lại chen vào và phủ bóng lên nó với những thân cây tối tăm. Họ phóng ngựa lên con đường này. Họ vẫn đi lên một cách nhẹ nhàng, nhưng bây giờ họ đã đi nhanh hơn nhiều, và với tâm trạng tốt hơn; vì có vẻ như là Khu Rừng đã bớt gay gắt hơn, và cuối cùng họ đã có thể đi mà không bị cản trở gì.
Nhưng sau một lúc thì không khí bắt đầu nóng bức và ngột ngạt. Cây cối mọc gần lại ở phía bên kia, và họ không thể nhìn thấy được ở xa phía trước. Bây giờ họ cảm thấy rõ rệt ý muốn của rừng cây đè nặng lên họ. Tiếng ngựa lùn của họ vỗ móng thật im lặng, dận bước trên những lớp lá chết và thỉnh thoảng lại vấp vào những cái rễ ẩn bên dưới, có vẻ như đang nện thình thịch trong tai họ. Frodo hát một bài hát để khuyến khích họ, nhưng giọng của ông chìm thành một tiếng thì thầm.
Nào, những lữ khách trên miền đất tối tăm
Đừng sợ hãi, cho dù họ phải đứng trong bóng đêm lặng câm
Rồi thì rừng cây này cũng đến lúc tận cùng
Và mặt trời rẽ rọi khắp muôn trùng
Mặt trời lặn, rồi mặt trời lại mọc,
Ngày sẽ hết rồi ngày sẽ trở lại
Từ đông sang tây, rồi khu rừng sẽ phải thất bại.
Thất bại - thậm chí khi ông nói đến từ này thì giọng ông chìm luôn vào câm lặng. Không khí có vẻ như rất nặng nề và tạo nên những tiếng rền rĩ. Chỉ ngay phía sau họ, một cành cây lớn rơi xuống mặt đường từ một thân cây già nhô ra tạo thành một tiếng răng rắc lớn. Cây cối có vẻ như đang dừng lại trước mặt họ.
"Chúng hoàn toàn không thích về việc tận cùng và thất bại," Merry nói. "Tôi không nên hát bất kỳ lời gì vào lúc này. Hãy đợi cho đến khi chúng ta ra đến lề rừng, và rồi chúng ta sẽ quay lại và cất cao đoạn điệp khúc với chúng!"
Ông nói có vẻ đầy phấn khởi, và nếu như ông đang cảm thấy vô cùng lo âu, thì ông cũng không hề để lộ nó ra. Những người khác không trả lời. Họ đang mất tinh thần. Một sức nặng đang đè nặng lên tim Frodo, và lúc này thì với mỗi bước chân tiến về phía trước ông thì ông lại hối tiếc vì đã thách thức sự đe dọa của rừng cây. Thật sự ra thì ông đang nghĩ đến việc dừng lại và đề nghị quay lui (nếu như vẫn còn có thể), thì mọi sự lại đến một bước ngoặt mới. Con đường không còn dẫn lên cao nữa, và bắt đầu trở nên gần như bằng phẳng. Những cái cây tối đen dạt ra, và họ có thể thấy ở phía trước con đường đang gần như tiến thẳng. Trước mặt họ, nhưng ở khá xa, là đỉnh một ngọn đồi xanh, không cây cối, và vươn lên giống như một cái đầu trọc giữa khu rừng vây chung quanh. Con đường có vẻ như đang dẫn thẳng đến nó.
Bây giờ thì họ vội vã tiến tới, đầy vui mừng với ý nghĩ leo lên khỏi trần của Khu Rừng một lúc. Con đường chìm xuống, và rôi lại bắt đầu leo lên, cuối cùng dẫn họ đến chân của bờ dốc đứng. Rồi nó rời khỏi rừng cây và biến vào lớp cỏ. Cây mọc quanh ngọn đồi như một lớp tóc dày tận cùng đột ngột trong một vòng đầu nhẵn nhụi.
Các hobbit giục ngựa lên, gió thổi phần phật quanh họ cho đến khi họ lên đến được đỉnh. Họ đứng đấy và nhìn chằm chằm chung quanh. Không khí đang sáng lên với ánh mặt trời, nhưng mù mịt; và họ không thể thấy được phía xa. Gần sát bên họ thì sương mù đã gần như tan hết; cho dù nó vẫn nằm lại đây đó trong những lỗ trên những thân cây, và hướng xuống phía nam của họ, vượt ra khỏi một nếp sâu cắt ngang qua Khu Rừng, sương vẫn dâng lên như hơi nước hay một làn khói trắng.
"Đấy," Merry nói, đưa tay chỉ, "đó là ranh giới của Liễu Rũ. Nó dẫn xuống Cao Nguyên và chạy về hướng tây nam băng qua giữa Khu Rừng nhập vào Rượu Mạnh ở dưới Haysend. Chúng ta sẽ không đi theo đường này! Thung lũng Liễu Rũ được truyền tụng là vùng đất kỳ dị nhất của cả khu rừng này - là nơi trung tâm từ đó những điều kỳ lạ xảy ra."
Những người khác nhìn theo hướng mà Merry, nhưng họ chỉ có thể qua màn sương vùng thung lũng ẩm ướt cắt sâu; và đằng sau nó phân nửa phía nam của Khu Rừng mờ khuất khỏi tầm nhìn.
Mặt trời trên đỉnh đồi bây giờ đã khá nóng. Lúc này hẳn đã khoảng mười một giờ; nhưng màn sương mùa thu vẫn ngăn không cho họ thấy được nhiều từ các hướng khác. Ở phía tây họ không thể thấy được cái hàng Hàng Rào hoặc thung lũng Rượu Mạnh sau nó. Ở phía bắc, nơi họ nhìn hi vọng nhất, họ có không thể thấy gì có thể là Đường Đông vĩ đại, là nơi họ đang muốn đến. Họ đang ở trên một hòn đảo ở giữa một biển cây cối, và đường chân trời hoàn toàn bị che khuất.
Ở phía đông nam thì đất đổ xuống rất dốc, như thể những đường dốc của ngọn đồi vẫn đang tiếp tục dẫn xuống dưới hàng cây, giống như những bờ hồ đảo đang thật sự là những sườn của một ngọn núi đang nhô ra khỏi nước sâu. Họ ngồi trên lề xanh và nhìn qua rừng cây phía dưới, trong khi ăn bữa trưa của mình. Khi mặt trời lên và đã quá ngọ thì họ nhìn thật xa về phía cái đường xanh của Cao Nguyên nằm ở phía đong đằng sau Khu Rừng Già ở phía bên kia. Họ trở nên rất phấn khởi, vì bây giờ họ có thể nhìn thấy mọi thứ ở phía sau đường cây, như thể họ đã không đi theo hướng này, nếu như họ có thể làm được: vùng Cao nguyên Gò đất có tiếng xấu như chính bản thân Khu Rừng.
Cuối cùng họ tập trung tinh thần để lại đi tiếp. Con đường đang mang họ lên đồi lại xuất hiện ở phía bắc; nhưng họ không đi theo không lâu thì nhận ra rằng nó đang rẽ hẳn về phía phải. Nó sớm bắt đầu đổ xuống rất nhanh và họ đoán rằng nó hẳn phải thật sự hướng về phía thung lũng Liễu Rũ: họ hoàn toàn không muốn đi về hướng này chút nào. Sau khi thảo luận một lúc họ quyết định rời khỏi cái hướng mê muội này và đi thẳng về hướng bắc; vì dù họ không thể thấy được từ phía đỉnh đồi, Con Đường hẳn phải nằm trên hướng này, và nó không còn cách xa nữa. Và về hướng bắc, cũng là nằm bên trái con đường, vùng đất có vẻ như khô ráo và rộng mở hơn, nó dẫn lên bờ dốc nơi cây cối mảnh hơn, thông và linh sam thay thế cho sồi, tần bì và những loài cây lạ không tên khác trong khu rừng rậm.
Đầu tiên thì sự lựa chọn của họ có vẻ đúng đắn: họ đi khá nhanh, cho dù mỗi khi họ có được ánh mặt trời trên trảng đất rộng mở thì họ có vẻ như đang xoay chiều về hướng đông một cách rất kỳ lạ. Nhưng sau một lúc thì cây cối lại bắt đầu mọc san sát trở lại, ngay tại nơi mà có vẻ như họ thấy từ đằng xa là cây mọc khá thưa và không quấn vào nhau. Rồi nếp gấp sâu được phát hiện trên nền đất một cách bất ngờ, giống như vết lún của một bánh xe khổng lồ hoặc những đường hào rộng và những con đường chìm lấp bị bỏ hoang từ lâu mọc đầy bụi gai. Chúng thường nằm ngang đường đi của họ, và chỉ có thể băng qua bằng cách bò xuống và leo ra trở lại, điều này gây nhiều khó khăn phiền toái với những con ngựa lùn của họ. Mỗi lần họ leo xuống thì họ lại thấy những lỗ trống lấp đầy những bụi gai và những bụi cây thấp mọc dày, có vẻ như không chịu nhường đường phía bên trái mà chỉ tránh ra khi họ đi về phía phải; và họ phải đi một khoảng xa dọc theo đáy trước khi họ có thể tìm thấy một con đường dẫn lên bờ xa. Mỗi lần họ leo ra, cây cối lại có vẻ như dày và tối hơn; nhưng luôn luôn tụ về bên trái và rất khó tìm được đường đi lên, họ buộc phải rẽ phải và đi xuống.
Sau một hoặc hai giờ thì họ hoàn toàn mất hết mọi cảm giác về phương hướng, cho dù họ biết rõ rằng ho đã dừng lại khá lâu và toàn đi về hướng bắc. Họ đang bị dẫn hướng và chỉ đơn giản đi theo con đường dành sẵn cho họ - hướng đông và hướng nam, dẫn vào trái tim của Rừng và không ra khỏi nó.
Buổi chiều thì lại càng mệt mỏi khi họ cứ lê bước và vấp vào một nếp gấp rộng và sâu hơn bất kỳ cái nào họ đã gặp. Nó sâu và nhô cao lên khiến cho không thể leo ra mà không bỏ lại bọn ngựa lùn và hành lí của họ lại phía sau, dù theo hướng tới hay hướng lùi. Tất cả những gì mà họ có thể làm là đi theo nếp gấp - đi xuống. Mặt đất mềm, và mọi nơi đều lầy lội; mùa xuân đã đến trên bờ đất, và họ nhanh chóng thấy mình đang đi theo một con suối đang chảy rì rào qua một lòng đất đầy cỏ dài. Rồi mặt đất bắt đầu đổ xuống rất nhanh, con suối chảy nhanh hơn và ồn ào hơn, nó dốc băng băng xuống dưới đồi. Họ đang ở dưới một máng dốc to uốn thành vòm bởi cây cối phía trên.
Sau khi khập khà khập khiểng đi dọc con suối một lúc, họ chợt tiến vào một vùng tối lờ mờ một cách khá đột ngột. Như thể là họ đang nhìn thấy ánh mặt trời một cánh cổng trước mặt mình. Tiến vào chỗ hở họ thấy là họ đang đi xuống qua một khe nứa trên một bờ cao, gần như là một vách đá. Dưới chân mình họ thấy một đám cỏ sậy; và họ có thể thấy bờ xa bên kia gần như dốc thẳng. Ánh mặt trời vàng của buổi trưa trễ đang sưởi ấm và tỏa một không khí đờ đẫn xuống vùng đất ẩn bên dưới. Một con sông với nước màu nâu đang chảy giữa nó, dọc theo bờ là những cây liễu cổ dại, uốn vòm bởi những cây liễu, bị chặn lại bởi những cây liễu đổ, và điểm lốm đốm vàng bởi hàng ngàn chiếc lá liễu tàn úa. Không khí dày đặc một màu vàng từ các cành cây; từ đó một luồng gió ấm và nhẹ nhàng được thổi xuống thung lũng, đám sậy xào xạc, và những thân cây liễu kêu răng rắc.
"À, bây giờ thì ít nhất tôi cũng nhận ra được chúng ta đang ở đâu!" Merry nói. "Chúng ta gần như đã đi với một hướng hoàn toàn ngược với hướng mà chúng ta định đi gần như có thể đoán ra điều này. Đây chính là Dòng Sông Liễu Rũ! Tôi sẽ đi và thám hiểm tiếp."