Chúa tể những chiếc nhẫn

"Chúng ta không thể đi xa hơn nữa." Merry nói với Người Sải Bước. "Tôi sợ là như thế là quá nhiều cho Frodo. Tôi lo lắng cho cậu ta đến phát khiếp. Chúng ta làm gì đây? Ông nghĩ là ở Rivendel họ sẽ cứu chữa được cho cậu ta không, nếu chúng ta đến được đấy?"
"Chúng ta sẽ xem," Người Sải Bước trả lời. "Tôi không thể làm gì hơn ở nơi hoang dã này; và chính vì vết thương của ông ta mà tôi rất lo lắng vội vã. Nhưng tôi đồng ý là tối nay chúng ta không thể đi xa hơn nữa."
"Có chuyện gì với chủ tôi thế?" Sam hỏi bằng một giọng thấp, nhìn đầy van lơn về phía Người Sải Bước. "Vết thương của ông ấy nhỏ thôi mà, và nó đã gần như liền da. Chẳng có gì ngoài một vết lạnh trắng trên vai ông ấy."
"Frodo đã bị vũ khí của Kẻ Thù chạm vào," Người Sải Bước nói, "và có một loại chất độc hay phép quỷ nào đó mà vượt tống nó ra vượt ra ngoài khả năng của tôi . Nhưng hãy giữ hi vọng, Sam ạ."
Đêm rất lạnh trên mỏm đất cao này. Họ nhóm một ngọn lửa nhỏ dưới cái gốc đầy mấu của một ngọn thông già, nó rũ xuống một hố cạn: nhìn giống như thể có một hòn đá đã được lấy ra khỏi đấy. Họ ngồi tụm lại bên nhau. Gió thổi giá lạnh theo con đường, và họ nghe thấy những đỉnh cây rũ xuống bên dưới đang rên rỉ và thở dài. Frodo nằm nửa mơ nửa tỉnh, tưởng tượng đến những cái cánh tối tăm không có tận cùng đang vẫy mạnh phía trên ông, và rồi trên những cái cánh đó những kẻ truy đuổi đang tìm kiếm ông ở tất cả mọi hang hố trên những ngọn đồi.
Bình minh của buổi sáng đang đến rạng rỡ và vui tươi; không khí trong lành, ánh sáng hiện ra mờ ảo và rõ ràng trên bầu trời đã tạnh mưa. Tâm hồn họ lại được khuyến khích, nhưng họ chờ mặt trời để sưởi ấm tay chân đã giá lạnh cứng cả lại của mình. ngay khi nó vừa tỏa sáng, Người Sải Bước đã dẫn Merry đi cùng với ông để khảo sát vùng đất ở trên cao phía đông của con đường. Mặt trời đã lên và đang tỏa sáng rực rỡ khi họ trở lại với nhiều tin tức tốt lành hơn. Lúc này thì có vẻ như họ đã đi đúng đường . Nếu tiếp tục đi xuống sườn xa hơn của mỏm đất, họ sẽ đến được Rặng Núi phía bên trái. Ở một số nẻo đường phía trước Người Sải Bước đã lại thấy lại được Nước To, và ông biết rằng, cho dù đang ẩn sau tầm nhìn, Con Đường đến Khúc Cạn đang nằm không xa Dòng Sông và đang nằm ở một bên sườn gần với họ nhất.
"Chúng ta phải trở lại Con Đường," ông nói. "Chúng ta không thể hi vọng tìm thấy một con đường băng qua những ngọn đồi này. Dù ối nguy hiểm nào có thể đang bao vây nó, thì Con Đường vẫn là lối duy nhất của chúng ta để đến được Khúc Cạn."
Ngay khi đã ăn xong thì họ bắt đầu khởi hành trở lại. Họ chậm chạp leo xuống sườn phía nam của mỏm đất; nhưng con đường này hoá ra lại dễ hơn họ tưởng nhiều, vì bờ vách ở phía này đỡ dốc hơn nhiều, và nhanh chóng sau đó Frodo đã có thể cưỡi ngựa trở lại. Con ngựa già tội nghiệp của Bill Đầy Dương Xỉ đã bộc lộ một tài năng bất ngờ trong việc tìm đường, và đã tránh được cho chủ nó tất cả những cái xóc nảy có thể. Tinh thần của cả đội lại lên trở lại. Thậm chí cả Frodo cũng cảm thấy khá hơn trong ánh sáng ban ngày, nhưng chốc chốc thì lại có như có một màn sương phủ trước tầm nhìn của ông, và ông vẫy tay trước mắt mình.
Pippin vượt lên trước những người khác một khảong. Thình lình ông quay lại và gọi với họ. "Có một con đường ở đây!" ông la lên.
Khi họ đến tới chỗ ông, họ thấy rằng ông đã không sai: ở đấy rõ ràng là mở đầu của một con đường, đang leo lên với nhiều khúc lượn dẫn ra khỏi những cánh rừng nằm phía dưới và biến ra khỏi đỉnh đồi phía sau. Trong những vùng đấy này nó mờ nhạt và mọc cao lên, hoặc bị chẹn với những hòn đá rơi và cây cối, nhưng có vẻ như đã có một lúc nó được dùng rất nhiều. Đó là một con đường được tạo ra từ những cánh tay mạnh mẽ và đôi chân rắn chắc. Đó đây là những cái cây già đã bị chặt hoặc đốn ngã, và những hòn đá to đã được chẻ ra hoặc nghiêng về một bên để mở đường. Họ đi theo lối mòn này một lúc, vì nó cho họ lối đi dễ dàng nhất để đi xuống, nhưng họ đi rất cẩn thận, và sự lo lắng của họ càng gia tăng khi họ vào những cánh rừng tối, và con đường trở nên rõ và rộng hơn. Thình lình một dãy cây linh sam hiện ra chạy dốc xuống theo đường vách, rồi đột ngột rẽ về hướng trái của những vách đá của ngọn đồi. Khi họ đến được ngã rẽ, họ nhìn quanh và thấy một con đường dẫn lên một dãy đất phía dưới bề mặt của một vách thấp đầy cây cối. Trên bức tường đá ở đấy là một cái cửa quanh co khép hờ trên một cái bản lề lớn.
Tất cả họ dừng lại bên ngoài cánh cửa. Hẳn là một cái hang hoặc một căn phòng đá đằng say, nhưng trong vùng tối lờ mờ bên trong thì không thể thấy được gì cả. Người Sải Bước, Sam và Merry dùng tất cả sức mạnh của mình để cố đẩy cánh cửa mở rộng hơn, và rồi Người Sải Bước và Merry đi vào. Họ không đi xa, vì trên nền đất đầy những cái xương cũ, và không thể thấy gì khác gần lối vào ngoại trừ một số những cái lọ và bình vỡ to tướng trống rỗng.
"Chắc chắn rằng đây là một cái hang của quỷ khổng lồ, nếu như đã từng có một tên ở đây!" Pippin nói.
"Ra thôi nào, cả hai ông, và chúng ta hãy đi thôi. Bây giờ thì chúng ta đã biết ai là người đã tạo ra con đường này và chúng ta nên đi nhanh thôi."
"Không cần đâu, tôi nghĩ vậy," Người Sải Bước nói, gọi vọng ra. "Chắc hẳn rằng đây là một cái hang của quỷ khổng lồ, nhưng có vẻ như nó đã được bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Tôi không nghĩ là chúng ta cần phải sợ. Nhưng cứ để chúng ta cẩn thận tiếp tục đi xuống đã, và chúng ta sẽ xem."
Con đường lại tiếp tục dẫn lên từ nền đất, và lại rẽ phải băng qua một khoảng đất bằng phẳng đâm vào vách rừng dày bên dưới. Pippin, không thích tỏ ra cho Người Sải Bước thấy là ông đang sợ, tiếp tục đi đầu với Merry. Sam và Người Sải Bước đi sau, mỗi người một bên con ngựa lùn của Frodo, vì con đường bây giờ đã đủ rộng cho bốn hoặc năm hobbit cùng sóng bước. Nhưng họ đi chưa được bao xa thì Pippin quay lại, theo sau là Merry. Cả hai đều có vẻ khiếp đảm."
"Có những tên quỷ khổng lồ!" Pippin hổn hển. "Chúng ở ngay phía dưới trong những cánh rừng cách đây không xa. Chúng tôi đã thoáng thấy chúng qua những thân cây. Chúng rất lớn!"
"Chúng ta sẽ đến và quan sát chúng," Người Sải Bước nói, nhặt một cái gậy lên. Frodo không nói gì, nhưng Sam có vẻ rất sợ.
Mặt trời lúc này đã lên cao, và nó chiếu sáng xuống qua những cành cây đã bị dạt bớt của những ngọn cây, và chiếu sáng rõ con đường bằng những vệt sáng. Họ thình lình ngừng lại bên một lề đường, và nhìn xuyên qua các thân cây, nín thở. Có những tên quỷ khổng lồ đang đứng đó: ba tên lớn. Một tên đang khom mình xuống, và hai tên kia đang đứng nhìn hắn.
Người Sải Bước bước thẳng đến một cách hờ hững. "Đứng thẳng dậy, cục đá già này!" ông nói, và đập cái gậy của mình lên tên khổng lồ đang khom xuống.
Không có gì xảy ra. Các hobbit há hốc mồm kinh hãi, và rồi Frodo bật cười. "À!" ông nói. "Chúng ta đã quên lịch sử gia đình mình rồi! Đây hẳn chính là ba tên đã bị ông Gandalf bắt, đang tranh cãi xem cách nào thích hợp để nấu chín mười ba người lùn và một hobbit."
"Tôi không biết là chúng ta đang ở gần nơi ấy!" Pippin nói. Ông biết rõ chuyện này. Bilbo và Frodo thường hay kể lại nó; nhưng thật sự ra ông chưa bao giờ tin nó.Thậm chí ngay cả lúc này ông cũng đang nhìn những tên quỷ khổng lồ đá với vẻ nghi ngờ, tự hỏi không biết có phép thuật nào có thể thình lình làm chúng sống lại không,
"Ông đã quên không chỉ lịch sử gia đình, và tất cả các ông đã từng biết về bọn quỷ khổng lồ." Người Sải Bước nói. "Lúc này ánh sáng ban ngày đang tràn ngập bởi mặt trời rạng rỡ, thế mà các vị lại tìm cách làm tôi sợ về câu chuyện của những tên quỷ không lồ sống đang đợi chúng ta trên trảng đất này! Và dù sao thì các ông cũng có thể thấy là một tên trong số chúng có một cái tổ chim cũ ngay sau tai hắn. Đó hẳn phải là một món trang sức kỳ quái nhất ột tên quỷ khổng lồ sống!"
Tất cả bọn họ cười phá lên. Frodo cảm thấy tinh thần mình sống trở lại: sự nhắc nhở lại về cuộc phiêu lưu thành công đầu tiên của Bilbo thật có tác dụng cổ vũ. Mặt trời cũng trở nên ấm áp và dễ chịu, và màn sương trước mắt ông có vẻ như đã mất đi khá nhiều. Họ nghĩ ngơi một lúc trong trảng đất, và ăn bữa giữa ngày ngay dưới bóng đen của những cái chân lớn của những tên quỷ khổng lồ.
"Sau không ai đó hát cho chúng ta nghe một chút nhỉ, khi mà mặt trời vẫn còn cao?" Merry nói, khi họ đã ăn xong. "Chúng ta đã không hề hát hay kể chuyện gì suốt mấy ngày rồi."
"Chẳng hề có từ khi rời Weathertop." Frodo nói. Những người khác nhìn ông. "Đừng lo về tôi!" ông thêm vào. "Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể hát. Có thể là Sam sẽ đào được cái gì đó từ trí nhớ của anh ta."
"Nào, Sam!" Merry nói. "Hẳn là còn nhiều thứ được chứa trong đầu anh hơn là anh tưởng."
"Tôi không biết," Sam nói. "Nhưng nó phù hợp với cái gì? Nó không phải là cái mà tôi có thể gọi một cách chính thống là thơ, nếu các ngài hiểu tôi: chỉ là một mớ vô nghĩa. Nhưng những hình ảnh xưa này mang nó trở lại vào tâm hồn tôi." Anh đứng dậy, tay chắp sau lưng, nhưng thể anh đang ở trường học, anh bắt đầu hát bằng một âm điệu cũ.
Tên quỷ khổng lồ ngồi đơn độc trên tảng đá
Nhai trệu trạo tóp tép mẫu xương khô
Đã nhiều năm hắn chỉ tuyền nhai nó
Vì thịt thì ngày càng khó thấy
Làm đi! Nhai đi!
Lần này thì hắn sống đơn độc trên những ngọn đồi
Và thịt thì ngày càng khó thấy
Ở trên đấy Tom mang những cái ủng to
Ông nói với tên quỷ khổng lồ: "Anh đang gặp cái gì vậy, Chúa ơi?
Nó giống như khúc cẳng chân ông Tim của tôi
Đáng lý nó đang yên nghỉ dưới nấm mồ
Nấm mồ! Sàn mồ!
Tim đã đi xa nhiều năm nay
Và tôi nghĩ rằng ông đã nằm dưới mộ sâu
"Cậu nhỏ," Quỷ khổng lồ nói, "tôi đã trộm khúc xương này.
Nhưng những khúc xương nằm dưới cái hố có ý nghĩa gì?
Ông dượng đã chết như một khúc chì,
Và tôi đã tìm thấy khúc xương ống của ông ta ở phía trước,
Xương thiếc! Xương ống!
Ông ta có thể chia xẻ nó với một tên quỷ khổng lồ khốn khổ già nua
Vì ông không cần khúc xương ống ngày xưa."
Tom nói: "Tôi chẳng thấy vì sao loại người như anh
Lại chẳng để cho lá rụng yên nghĩ dưới mồ xanh
Với khúc xương tay hay chân của của người cha tôi gọi là anh
Hãy đưa lại đây khúc xương cũ ấy!
Đưa ngay! Trả ngay!
Cho dù ông đã chết, thì nó vẫn thuộc về ông
Hãy đưa lại khúc xương cũ ấy ngay!"
"Chỉ để mà chơi thôi," Quỷ khổng lồ nói, cười khan,"
"Ta cũng sẽ ăn cả mi, và sẽ nhai xương mi,
Thịt tươi ngọt lịm sẽ thẳng đường mà đi!
Ta sẽ thử thịt mi trên răng ta,
Xem nào! Coi nào!
Ta đã chán nhai xương và da cũ,
Ta muốn chén mi cho bữa chiều nay."
Nhưng ngay khi hắn nghĩ là bữa khuya đã ở trong tay,
Thì hắn thấy tay hắn đã bị nắm chặt.
Trước khi hắn nghĩ gì, Tom đã luồn ra sau
Và cho hắn nếm đôi ủng của mình
Cảnh cáo hắn! Nguyền rủa hắn!
Với một cú ủng vào mông, Tom nghĩ thế,
Sẽ là cách cho hắn biết điều
Nhưng da thịt của tên quỷ khổng lồ còn cứng hơn đá tảng
Khi hắn đã ngồi lì trên những ngọn đồi suốt bao nhiêu năm tháng
Đá hắn cũng như đá vào chân núi
Vì mông của tên quỷ khổng lồ chẳng cảm thấy gì
Bóc đi! Chữa đi!
Tên Quỷ khổng lồ già cười phá, khi hắn nghe tiếng Tom rên,
Và hắn biết ngón chân ông đang đau
Chân Tom đã bị liệt, kể từ khi ông về nhà
Và cái chân không ủng là cái còn khập khiễng sau cùng;
Nhưng tên Quỷ khổng lồ không quan tâm, và hắn vẫn ngồi đấy
Với khúc xương mà hắn đã lấy đi từ chủ nó.
Tên giết người! Tên trộm xương!
Chỗ của tên Quỷ khổng lồ già vẫn thế
Với khúc xương hắn đã lấy đi từ chủ nó!
"Hay, điều này sẽ cảnh cáo tất cả chúng ta!" Merry phá lên cười. "Cũng vì thế mà ông dùng gậy chứ không dùng tay, Người Sải Bước!"
"Anh nghe những điều này ở đâu thế, Sam?" Pippin hỏi. "Tôi chưa bao giờ nghe đến những câu này trước đây."
Sam lầm bầm điều gì đó không thể nghe thấy. "Nó xuất phát từ chính cái đầu của anh ta, tất nhiên," Frodo nói. "Tôi đã biết được nhiều thứ về Sam Gamgee trong cuộc hành trình này. Đầu tiên anh ta là một kẻ âm mưu, bây giờ thì là một người pha trò. Cuối cùng thì anh ta sẽ trở thành một phù thủy - hoặc một chiến sĩ!"
"Tôi hi vọng là sẽ không như vậy," Sam nói. "Và tôi cũng không muốn trở thành như vậy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui