Chương XX
Tạm biệt Lurien
Đêm đó Đội Đồng Hành lại được triệu tập đến căn phòng của Celeborn, và tại đấy Lãnh Chúa và Công Nương chào đón họ thật nồng nhiệt. Cuối cùng Celeborn nói về chuyến khởi hành của họ.
"Bây giờ đã đến thời điểm," ông nói, "mà những ai muốn tiếp tục Câu Đố phải nén lòng để rời khỏi vùng đất này. Những ai không muốn đi nữa có thể ở lại đây một thời gian. Nhưng dù họ ở hay đi thì cũng không thể đảm bảo là sẽ được an bình được. Vì hiện nay chúng ta đang ở ngưỡng cửa của địa ngục. Ở đây là những người có thể muốn đợi đến thời điểm mà những nẻo đường của thế giới lại mở rộng hoặc để chúng tôi triệu tập họ khi mà Lurien cần họ lần cuối cùng. Rồi họ có thể trở lại những vùng đất của họ, hoặc những ai ngã xuống trong trận chiến sẽ lại trở về với ngôi nhà của tổ tiên."
Có một thoáng im lặng. "Tất cả đều kiên quyết tiến bước," Galadriel nhìn vào mắt họ.
"Và với tôi," Boromir nói, "con đường dẫn về nhà nằm ở phía trước chứ không phải phía sau."
"Đúng vậy," Celeborn nói, "nhưng tất cả Đội Đồng Hành này sẽ đi với ông đến Minas Tirith à?"
"Chúng tôi vẫn chưa quyết định đường đi của mình," Aragorn nói. "Tôi không biết là là Gandalf định làm gì sau khi đến Lothlurien. Thậm chí tôi không thật sự nghĩ là ông ta có một mục đích rõ ràng."
"Có thể là không," Celeborn nói, "nhưng khi các ông rời khỏi vùng đất này, thì các ông không thể quên Dòng Sông Vĩ Đại được nữa. Và như một số người trong các ông biết rõ, những người lữ hành với hành lí trên vai không thể băng qua nó từ Lurien đến Gondor, trừ phi dùng thuyền. Đâu phải là tất cả những cây cầu ở Osgiliath đã gãy và tất cả bến đỗ lúc này đều đã bị Kẻ Thù chiếm giữ?"
"Các ông sẽ đi theo đường nào? Con đường đến Minas Tirith nằm trên phía này, ở phía tây; nhưng con đường thẳng theo Nhiệm Vụ nằm ở phía đông Dòng Sông, phía trên những bến bờ tăm tối hơn. Các anh sẽ theo bờ nào?"
"Nếu như lời khuyên của tôi đáng được để ý," Boromir nói, "thì nên đi theo phía tây, và theo con đường đến Minas Tirith," Boromir trả lời. "Nhưng lúc này tôi không phải là chỉ huy của Đội Đồng Hành."
Những người khác không nói gì, và Aragorn có vẻ đầy nghi ngờ và bối rối.
"Tôi thấy là ông vẫn chưa biết là phải làm gì?" Celeborn nói . "Tôi không phải là người lựa chọn cho ông, nhưng tôi sẽ giúp ông những gì tôi có thể. Trong số các ông có một số người có thể điều khiển thuyền được: Legolas, giống người của anh ấy biết rõ Con Sông Vĩ Đại cuồn cuộn, và Boromir vùng Gondor; và người lữ hành Aragorn."
"Và một Hobbit nữa!" Merry kêu lên. "Không phải tất cả chúng tôi đều nhìn những con thuyền như những con ngựa hoang. Người vùng tôi sống bên bờ của dòng Sông Rượu Mạnh."
"Thế thì tốt," Celeborn nói. "Thế thì tôi sẽ cung cấp cho Đội Đồng Hành các ông những con thuyền. Chúng phải nhỏ và nhẹ, vì nếu các ông đi xa khỏi dòng nước, thì có vài nơi các ông bắt buộc phải vác chúng. Các ông sẽ phải đi về phía ghềnh Sarn Gebir, và có thể cuối cùng sẽ đến những ngọn thác vĩ đại Rauros, ở đấy Dòng Sông sẽ đổ ập xuống từ Nen Hithoel; và ở đấy thì không còn nguy hiểm nào khác. Những con thuyền có thể khiến cho cuộc hành trình của các ông đỡ vất vả hơn trong một thời gian. Nhưng chúng sẽ không đưa các ông đến đích: cuối cùng các ông sẽ phải rời khỏi chúng và Dòng Sông, và rẽ về miền tây - hoặc miền đông."
Aragorn cám ơn Celeborn nhiều lần. Món quà là những chiếc thuyền này đã làm ông khuây khỏa nhiều, ít nhất cũng vì nó sẽ khiến cho ông không cần phải quyết định đường đi thêm vài ngày nữa. Những người khác cũng lên tinh thần. Dùng phía trước họ có là những mối nguy hiểm gì đi nữa, thì có vẻ như xuôi theo ngọn thủy triều Anduin để gặp chúng vẫn hơn là sải bước về phía trước với những cái lưng trĩu nặng. Chỉ có Sam là nghi ngờ: lúc nào anh cũng vẫn nghĩ là những con thuyền cũng tệ như những con ngựa hoang, và tất cả những nguy hiểm mà anh đã thoát qua vẫn không làm anh nghĩ tốt hơn về chúng.
"Tất cả sẽ được chuẩn bị cho anh và đợi anh ở tại bến cảng vào trước chính ngọ ngày mai," Celeborn nói. "Tôi sẽ cử người đến gặp các ông vào buổi sáng để giúp các ông chuẩn bị sẳn sàng cho chuyến đi Bây giờ thì chúng tôi chúc các ông một đêm an bình và một giấc ngủ thư thái."
"Tạm biệt, các bạn của tôi!" Galadriel nói. "Hãy ngủ an bình! Đêm nay đừng để tim mình quá xao xuyến vì mãi nghĩ đến đường đi. Có thể những con đường mà từng người các ông sẽ bước đã nằm ngay dưới chân ông, cho dù các ông không thấy chúng. Tạm biệt!"
Đội Đồng Hành rời khỏi đấy và trở lại lều. Legolas đi cùng họ, vì đây là đêm cuối của họ ở Lothlurien, và bất chấp những lời của Galadriel, họ vẫn bàn bạc cùng nhau. Suốt một lúc lâu họ cùng thảo luận xem họ nên làm gì, và làm gì tốt nhất để hoàn thành mục đích của họ với chiếc Nhẫn: nhưng họ không đi đến quyết định nào. Rõ ràng là phần lớn bọn họ đều muốn đi đến Minas Tirith trước, để ít nhất thoát khỏi Kẻ Thù kinh khủng một thời gian. Họ sẵn lòng đi theo một người chỉ huy qua Sông và đi vào vùng bóng tối của Mordor; nhưng Frodo không nói lời nào, và Aragorn vẫn suy nghĩ rất lung.
Kế hoạch riêng của ông, khi mà Gandalf vẫn còn với họ, là đi cùng với Boromir, và giúp đỡ Gondor với thanh gươm của mình. Vì ông tin rằng khi thông điệp từ những giấc mơ là một lời triệu tập, và cuối cùng cũng đã đến giờ phút mà người thừa kế của Elendil nên tiến bước và tấn công Sauron để giành chiến thắng. Nhưng ở Moria gánh nặng của Gandalf đã quàng lên vai ông; và ông biết rằng lúc này ông không thể bỏ rơi chiếc Nhẫn, nếu vào phút cuối Frodo từ chối đi cùng với Boromir. Và ông hay bất kỳ ai trong Đội Đồng Hành có thể giúp được gì cho Frodo, ngoại trừ việc cùng ông đi mò mẫm trong vùng đất tối tăm hắc ám?
"Tôi sẽ đi đến Minas Tirith, nếu cần thì đi một mình, vì đó là trách nhiệm của tôi," Boromir nói; sau khi im lặng một lúc, ông ngồi xuống, mắt dán chặt vào Frodo, như thể ông đang cố đọc ý nghĩa của Halfling. Cuối cùng ông nói trở lại, nhẹ nhàng, như thể ông đang thảo luận với chính mình. "Nếu anh chỉ muốn phá hủy chiếc Nhẫn," ông nói, "thì chiếc tranh và vũ khí không làm được gì nhiều, và Con Người ở Minas Tirith chẳng thể giúp gì nhiều. Nhưng nếu anh muốn phá hủy sức mạnh của Chúa Tể Hắc Ám, thì thật là điên rồ đi vào mà không có lực lượng gì vào vùng đất của hắn; và thật là điên rồ khi ném đi," Ông đột ngột ngừng lời, như thể ông bắt đầu nhận ra rằng ông đang nói to ý nghĩ của mình, "Thật là điên rồ khi ném đi mạng sống của mình, tôi muốn nói thế," ông kết thúc. "Đó là sự lựa chọn giữa việc bảo vệ một vùng đất mạnh mẽ và đi công nhiên vào những lực lượng của thần chết. Ít nhất, đó là những gì tôi thấy."
Frodo bắt gặp một cái gì đó mới lạ trong cái nhìn của Boromir, và ông nhìn kỹ ông ta. Rõ ràng là ý nghĩ của Boromir khác với những lời cuối của ông. Thật là điên rồ khi ném đi cái gì? Chiếc Nhẫn Quyền Lực ư? Ông ta đã nói đến một chuyện giống thế ở Hội Đồng, nhưng rồi ông ta đã chấp nhận sự đúng đắn của Elrond. Frodo nhìn sang Aragorn, nhưng có vẻ như ông đang chìm sâu vào những ý nghĩ của mình và không lộ ra dấu hiệu nào là ông đang theo những lời của Boromir. Và rồi cuộc thảo luận của họ chấm dứt. Merry và Pippin đã ngủ mất, và Sam đang gật gù. Đêm đã khuya lắm rồi.
Vào buổi sáng, khi họ bắt đầu đóng gói những đồ đạc ít ỏi của mình, những người Elves có thể nói được ngôn ngữ của họ đến gặp họ, mang cho họ nhiều món quà gồm thức ăn và quần áo cho cuộc hành trình. Thức ăn phần lớn ở dạng đóng thành bánh mỏng, làm bằng bột được rán sơ bên ngoài, bên trong nó có màu ke. Gimli lấy một cái bánh và nhìn với con mắt nghi ngờ.
"Cram", ông khẽ thì thầm, khi ông bẻ một miếng giòn và nhai thử. Vẻ mặt của ông nhanh chóng thay đổi, và ông ăn hết toàn bộ cái bánh với vẻ thích thú.
"Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa!" những người Elves cười phá lên. "Ông đã ăn đủ ột ngày đường rồi."
"Tôi chỉ nghĩ rằng nó là một loại cram, giống như loại mà những người ở Dale đã làm khi du hành vào hoang dã," Người Lùn nói.
"Là nó đấy," họ trả lời. "Nhưng chúng tôi gọi nó là lembas hay là bánh đi đương, và nó giàu dinh dưỡng hơn bất kỳ loại thực phẩm nào của Con Người, và nó ngon hơn cram nhiều."
"Thật sự là như thế," Gimli nói. "Vì sao mà nó lại ngon hơn cả bánh mật của nhà Beorning thế nhỉ, và đó là một lời đánh giá cực cao đấy, vì nhà Beorning là những người làm bánh giỏi nhất mà tôi biết; nhưng họ không sẵn lòng cung cấp bánh cho những người lữ hành trong những ngày này. Các ông thật là những người chủ nhà tốt bụng!"
"Sao cũng được, chúng tôi muốn các ông phải để dành thức ăn," họ nói. "Hãy ăn ít thôi, và chỉ ăn khi cần. Bởi vì những thứ này dùng để các ông dùng khi tất cả những thứ khác đã kiệt. Những cái bánh này giữ được vị ngọt trong rất nhiều ngày, nếu như chúng không bị bẻ ra và được giữ trong lá gói, như cách chúng tôi mang chúng đi, Chỉ một cái thôi là đủ ột người trong một người đường vất vả, thậm chí khi ông ấy là một trong những Con Người cao ở Minas Tirith."
Tiếp theo những người Elves tháo những lớp vỏ bọc ra và đưa ỗi người trong Đội Đồng Hành quần áo mà họ mang theo. Họ đưa cho từng người một cái áo khoác và mũ trùm, được làm theo hình dáng của họ, làm bằng thứ lụa nhẹ nhưng ấm mà Galadriel đã dệt. Khó mà nói được rằng chúng màu gì: chúng có vẻ như màu xám với sắc chạng vạng dưới những ngọn cây; thế nhưng khi chúng di động, hoặc được đặt trong ánh sáng khá, thì chúng lại xanh nhưng những chiếc lá lúc tối trời, hoặc nâu như bóng của những cánh đồng vào ban đêm, óng ánh sắc bạc như nước dưới những vì sao. Mỗi chiếc áo khoác được thắt quanh cổ bằng một cái ghim giống như một chiếc lá xanh với những đường gân bạc.
"Chúng có phải là những chiếc áo khoác ma thuật không?" Pippin hỏi, nhìn chúng với vẻ ngạc nhiên.
"Tôi không biết là ông định nói gì," người thủ lĩnh của toán người Elves trả lời. "Chúng là những bộ quần áo tuyệt đẹp, làm bằng những loài tơ tuyệt vời, vì chúng được làm ở vùng đất này. Chúng thật sự là những bộ áo khoác của người Elves, nếu như đó là điều mà ông muốn nói. Lá và cành, nước và đá: chúng có tất cả sắc và màu của tất cả mọi vật vào lúc hoàng hôn ở Lurien mà chúng tôi vô cùng yêu mến; bởi vì chúng tôi đem tất cả những gì chúng tôi yêu mến vào những gì mà chúng tôi làm ra. Chúng là y phục, không phải là áo giáp, và chúng không thể ngọn giáo hay lưỡi gươm. Nhưng chúng sẽ rất có ích cho các ông: khi mặc thì chúng rất nhẹ, và chúng luôn đủ ấm hay đủ lạnh khi cần. Và các ông sẽ rằng chúng là một trợ thủ đắc lực để giúp các ông tránh khỏi những đôi mắt không thân thiện, khi mà các ông đi giữa đá hay cây cối. Các ông thật sự nhận được một ân huệ lớn của Công Nương! Bởi vì chính nàng và những trinh nữ của nàng đã dệt lên những thứ này; và trước đây chúng tôi chưa bao giờ cho phép người lạ mặc quần áo của chúng tôi."
Sau khi ăn xong bữa sáng Đội Đồng Hành tạm biệt bãi cỏ tại bồn nước. Tim họ nặng trĩu; bởi vì đó là một vùng đất đẹp, và nó gần như là nhà của họ, cho dù họ chẳng hề đếm những người và những đêm mà họ đã trải qua ở đấy. Khi họ đang đứng lại một lúc để nhìn mặt nước trắng trong ánh nắng mặt trời, Haldir đi về phía họ qua trảng cỏ xanh. Frodo vui mừng đón ông.
"Tôi vừa trở về từ Hàng Rào Phương Bắc," người Elf nói, "và bây giờ lại được cử đến để dẫn đường cho các ông. Thung lũng Dimrill đang phủ đầy hơi nước và những đám mây khói, và những ngọn núi sẽ gây khó khăn cho các ông. Có những tiếng động sâu trong lòng đấy. Nếu như có ai trong số các ông nghĩ đến việc trở về nhà qua phương bắc, các ông sẽ không thể đi theo đường này được. Nhưng đi nào! Con đường của các ông bây giờ hướng về phía nam."
Khi họ băng qua Caras Galadhon thì những con đường xanh đều vắng lặng; nhưng những hàng cây phía trên họ phát ra nhiều tiếng xào xạc. Bản thân họ thì vô cùng im lặng. Cuối cùng Haldir dẫn họ đi xuống những bờ vách phía nam của ngọn đồi, và họ lại bắt đầu đi vào một cái cổng vĩ đại treo đầy những ngọn đèn, và đi về hướng một cây cầu trắng; tại đấy họ đi ra ngoài và rời khỏi thành phố của người Elves. Rồi họ rẽ ra khỏi con đường lát gạch và đi theo một con đường đi khỏi một vùng đầy những cây cẩm quỳ, và rồi băng nó nó, đi khúc khủyu qua những vùng rừng phủ quanh một vùng tối bàng bạc, dẫn họ đi xuống mãi, đi về phía nam và phía đông, hướng về bờ của Con Sông.
Họ đi được khoảng mười dặm thì gần đến giữa trưa và họ đi đến trước một bức tường àu xanh. Băng qua một khoảng rộng, họ thình lình đi ra khỏi rừng cây. Trước mặt họ là một rừng cỏ sáng chảy dài, đầy những bông elanor bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bãi cỏ trải dài đến một vạt đất hẹp nằm giữa các rìa sáng: ở bên phải và phía tây là dòng Mạch Bạc đang chảy lấp lánh; ở bên trái và và phía đông là Dòng Sông Vĩ Đại đang cuộn tuôn dòng nước, sâu và đen. Ở bờ phía xa rừng vẫn chạy dài xuống phái nam xa vượt khỏi tầm mắt, nhưng tất cả vùng bờ đều trống trải hoang sơ. Chẳng có cây cẩm quỳ nào phô những cành cây vàng của chúng đằng sau Vùng đất Lurien. Trên bờ Mạch Bạch, ở phía xa phía trên nơi hội tụ của những dòng sông là một vùng đá và rừng trắng. Bên cạnh nó là nhiều con thuyền và xà lan được buộc sẵn. Một số được sơn màu sáng, tỏa sáng với ánh vàng, bạc và xanh lục, nhưng phần lớn được sơn màu trắng hoặc xám. Có ba chiếc thuyền nhỏ màu xám đã sẵn sàng cho các hành nhân, và những người Elves đang xếp hàng hoá lên chúng. Họ cũng chất thêm những cuộn dây thừng, mỗi chiếc thuyền ba cuộn. Họ có vẻ mảnh khảnh, nhưng khỏe mạnh, mặc áo lụa, ánh lên sắc xám như những chiếc áo khoác của người Elves.
"Những cái này là cái gì thế?" Sam hỏi, cầm lên một cuộn nằm trên bãi cỏ.
"Tất nhiên là dây thừng!" một người Elf trả lời từ trên thuyền. "Đừng bao giờ đi đâu xa mà không có một sợi thừng! Sợi đó dài nhưng rất chắc và nhẹ. Những sợi này cũng thế. Chúng có thể rất hữu dụng trong nhiều trường hợp."
"Chẳng cần phải nói với tôi thế đâu!" Sam nói. "Tôi đã đến đây mà chẳng có sợi nào hết và tôi chẳng hề lo về chuyện ấy. Nhưng tôi không biết là những thứ này làm bằng gì, vì tôi biết một chút về việc làm dây thừng: chúng không giống lắm với những thứ mà ông nói."
"Chúng làm bằng hithlain," một người Elf nói, "nhưng lúc này không có thời gian để chỉ dẫn anh về nghệ thuật chế tạo chúng. Nếu chúng tôi biết nghề này làm cho anh thích, thì chúng tôi có thể dạy được anh nhiều. Nhưng bây giờ thì than ôi, trừ phi anh trở về đây vào một lúc nào đó đó, thì anh phải hài lòng với quà tặng của chúng tôi. Có thể nó sẽ rất hữu dụng cho anh!"
"Đi nào!" Haldir nói. "Tất cả đều rất hữu dụng cho các ông. Lên thuyền nào! Nhưng trước tiên thì tạm biệt nào!"
"Nghe kỹ này!" những người Elves khác nói. "Những chiếc thuyền này được chế tạo rất nhẹ, chúng được làm rất tinh xảo và không giống như thuyền của những giống nòi khác. Chúng không chìm, các ông có thể chất hàng lên chúng thoải mái; nhưng chúng rất ương ngạnh nếu bị ngược đãi. Khôn ngoan nhất là các anh tự làm quen với việc bước vào và ra chúng ở nơi bến đậu trước khi các ông xuôi dòng."
Đội Đồng Hành được sắp xếp thế này: Aragorn, Frodo và Sam lên một thuyền, Boromir, Merry và Pippin lên một thuyền khác, và chiếc thứ ba là Legolas và Gimli, người bây giờ đã trở nên rất thân thiện. Trên chiếc thuyền cuối chất gần phần lớn hàng hoá đã được mang đến. Những con thuyền chuyển động và được lái đi với những mái chèo có tay cầm ngắn có lưỡi rộng hình lá. Khi tất cả đã sẵn sàng Aragorn dẫn họ thử đi ngược lên Mạch Bạc. Dòng nước chảy siết và họ tiến rất chậm chạp. Sam ngồi thấp xuống, thu tay giữ chặt bên sườn và nhìn ngược lại bờ sông với vẻ tiếc nuối. Ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước phản chiếu trong mắt anh. Khi họ băng qua phía sau vùng đất xanh của Vạt đất, những hàng cẩy đổ dần xuống bờ sông. Đây đó những chiếc lá bằng vàng rơi ra và lơ lửng trên dòng nước lăn tăn. Không khí sáng rực và lặng lẽ, và khung cảnh hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng hót chim chiền chiện vẳng về từ phía xa.
Họ rẽ ngang dòng sông, và rồi, hăng hái xuôi xuống dòng nước đang cúon họ, họ thấy một con thiên nga cực lớn. Nước nhỏ giọt ở hai bên vùng ngực trắng dưới cái cổ cong. Cái mỏ của nó sáng lên như vàng bóng, và mắt nó đen huyền lấp lánh trong những hòn đá vàng, đôi cánh khổng lồ màu trắng của nó đang nửa giương lên. Một điệu nhạc vẳng xuống dòng sông khi nó tiến lại gần hơn; rồi thình lình họ nhận ra rằng đấy là một con thuyền, được chế tạo chạm khắc theo nghệ thuật người Elves nhìn giống như một con chim. Có hai người Elves mặc đồ trắng đang chèo thuyền bằng những mái chèo đen. Ở giữa thuyền là Celeborn, và đứng sau ông là Galadriel, cao và trắng, trên tóc nàng là một vòng hoa, và trên tay nàng là một cây đàn hạc, và rồi nàng hát. Giọng nàng buồn bã và ngọt ngào vẳng qua luồng không khí lạnh trong lành:
Tôi hát về những chiếc lá, những chiếc lá vàng, những chiếc lá vàng đã mọc
Tôi hát về cơn gió, một cơn gió thổi đến đây và thổi trên những cành cây
Sau Mặt Trời, sau Mặt Trăng, và biển sủi bọt giữa trời mây
Ilmarin đã đến bên bờ biển, nơi đã từ vàng tạo ra một Ngọn Cây.
Bên dưới những ngôi sao của đêm trước Vĩnh Hằng nó đã sáng soi Eldamar
Tại Eldamar bên cạnh những bức tường Tirion Elven.
Những chiếc lá bằng vàng đã mọc lên lâu lắm rồi trên những cành tháng năm,
Trong khi những giọt lệ Elves rơi xuống sau Biển Phân Cách
Hỡi Lurien! Mùa Đông đến rồi, một Ngày trơ trụi chẳng còn lá nhanh;
Lá đã rơi xuống những dòng sông, và Dòng Sông cuốn chúng trôi nhanh
Hỡi Lurien! Tôi đã ở đây từ lâu trên Bờ Biển Nơi Đây
Và rồi một trên một vòng hoa héo tàn, một hoa elanor đã được quyện thành
Như trên con thuyền tôi hát về nó, con thuyền nào sẽ đến với tôi
Con thuyền nào sẽ lại mang tôi vượt qua Biển rộng xa khơi?