Chúa Tể Vũ Trụ

“Quên đi, sau khi kết thúc đấu giá, ta sẽ hỏi lại tổng bộ bên kia xem thế nào”. Victor bất đắc dĩ nói.

Trở lại buổi đấu giá, Vũ Minh phát hiện, càng về sau nô lệ bị đấu giá càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa cũng có thiên kỳ bách quái năng lực. Làm sao trước kia lại không biết tới những chủng tộc này đây?.

Đến cả tộc người khổng lồ cũng đem ra đấu giá? Tuy nhiên đẹp mắt 1 chút, nhưng là cao tận 7 mét, ngươi mua về làm gì? Ngươi đem thứ kia cắm đi vào không biết người ta có cảm giác hay không mới là vấn đề đây.

“Ngươi thế nào không ra giá? Thật chỉ đến quan sát?”. Fanny hiếu kỳ hỏi. 

Nàng chính là vì hiếu kỳ mới tới.

Vũ Minh lạnh nhạt liếc nàng 1 cái, không nói lời nào.

“Cuối cùng đấu giá phẩm, chúng ta không biết rõ lai lịch. Nhưng 90 phần trăm là thuộc về Thiên Thần nhất tộc. Không sai, nàng là có đôi cánh phía sau lưng, các ngươi phải biết, Thiên Thần nhất tộc là thuộc về quý hiếm chủng tộc. Không cần ta nói các ngươi cũng hiểu được chứ?”.

“Như vậy, giá khởi điểm, 50 triệu đơn vị”. 

Toàn bộ phòng đấu giá nhất thời sôi trào. Vũ Minh hơi kinh ngạc 1 chút, hắn nghe qua về Thiên Thần tộc, họ rất giống nhân loại, khác biệt duy nhất chính là phía sau nàng đôi cánh. 

Nhìn về phía lồng sắt, rất rõ ràng. Ai cũng có thể nghĩ tới Thiên Thần tộc khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Thân hình chuẩn mỹ nữ không nói, đôi cánh càng là trắng như tuyết, vô cùng mỹ lệ. Mà làm người khác xúc động nhất chính là nàng ánh mắt.

Một chút tạp chất cũng không có. Giống như 1 tiểu thiên sứ một dạng. Đơn thuần tới cực hạn.

Chỉ là, hắn không hiểu sao lại cảm thấy, nàng đôi cánh, không đơn giản. Càng nhìn hắn càng cảm thấy không đơn giản. Hắn có thể cảm giác được, nàng đôi cánh ẩn chứa một loại năng lượng lớn vô cùng.

Nhưng là loại này cảm giác chỉ xảy ra trong nháy mắt liền biến mất. Nếu không phải tự tin vào cảm giác của mình, hắn còn cho rắng đó chỉ là ảo giác.

“Không đúng!”. Vũ Minh trong đầu thầm nghĩ, con mắt đều nheo lại thành một đường. 

Nếu hắn đoán không lầm, nàng vốn không phải người của Thiên Thần tộc. Họ thần bí như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị phát hiện? Còn bị bắt làm nô lệ?. 

Nhớ tới 1 người trước kia từng gặp, hắn cho rằng, nàng cũng giống người kia.

“Ngươi còn bao nhiêu tiền?”. Vũ Minh quay qua hỏi Victor.

“Hả? Cái gì? Ngươi hỏi để làm gì?!”. Victor sửng sốt đáp. Bên cạnh Fanny cũng kinh ngạc không thôi.


“Ta muốn tham gia đấu giá”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Tốt! Ta còn khoảng 2 tỷ, ngươi cần đều cho ngươi mượn”. Victor hào phóng nói.

“Nhìn không ra ngươi như thế giàu có. Xem ra nhiều năm như thế ăn hối lộ cũng không ít đi?”. Vũ Minh 

“Biết là được, đừng nói ra”. 

“Hiểu”.

“800 triệu lần thứ nhất!”. 

“800 triệu lần thứ hai!”.

Trên sân khấu, Annie cao giọng nói.

Còn chưa chờ nàng nói tới lần thứ ba, Vũ Minh lập tức lên tiếng.

“Một tỷ!”.

“Ông trời a, một tỷ? Hắn thật là dám bỏ”.

“Người này là ai? Làm sao che mặt rồi?”.

“Có lẽ là quá xấu, không dám gặp người đi”. 

“Các ngươi là muốn chết sao? Hắn cũng dám chọc?”.

“Cái gì? Hắn là ai? Ngươi thế nào lại sợ hãi như thế?”.

“Hắn là Dạ Ảnh, Dạ Ảnh ngươi biết không? Ông trời của ta, hắn vì cái gì đến đây? Hắn không biết cả Hệ Ngân Hà đang tìm kiếm hắn sao?.

“Hắn sao dám đến? Không sợ Thiên Lam quân đoàn tìm tới?”.


“Xin nhờ, ngươi biết đây là nơi nào sao? Đến rồi lại làm cái gì? Dám động thủ?”.

Đám người huyên náo không thôi.

“Một tỷ 100 triệu”. Một giọng nói khác vang lên.

Vũ Minh giật mình phát hiện, người kia lại là nữ nhân mà Victor nói cần bảo vệ. Hắn hơi nheo mắt lại, mở miệng nói.

“1,2 tỷ”.

“1,3 tỷ”.

“1,4 tỷ”.

Vũ Minh cùng người kia không ngừng nâng giá. 

“Ngươi kia người nào? Thân là nữ nhân lại đi mua nô lệ nữ về? Nàng có đặc thù yêu thích?”.

“Nói chuyện nhỏ tiếng 1 chút, ngươi kia thân phận cũng không đơn giản. Coi chừng đắc tội với người ta”.

“2 tỷ”. Vũ Minh lên tiếng.

Nữ nhân kia nghe thế khóe miệng nhếch lên. 

“2,2 tỷ”. 

Vũ Minh khẽ mỉm cười, muốn cho ta đào hố? Ngươi còn non lắm.

“Ngươi thắng”. Vũ Minh cười nói.

Vũ Minh vừa nói xong, ngươi kia nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Nàng thực tế cũng không có nhiều tiền như vậy, nàng tham gia đấu giá chủ yếu là muốn trêu chọc 1 chút Vũ Minh. Tuy nhiên nàng không biết Vũ Minh, nhưng mà nàng cảm thấy những người tại đây không có 1 người nào là người tốt lành.


Mua nữ nô lệ về lại có mục đích gì tốt lành?.

Cho nên nàng mới như thế tăng giá. Vốn cho rằng Vũ Minh bị nàng kích phát lửa giận, hơn nữa vừa rồi mỗi lần báo giá hắn giống như kìm nén tức giận phát ra. Nhưng không nghĩ tới, ngay tại cuối cùng hắn vậy mà lại từ bỏ?.

Bây giờ nàng lên làm cái gì?.

“2,2 tỷ lần thứ nhất!”. Annie kích động nói.

“2,2 tỷ lần thứ hai!”. 

Vũ Minh khóe miệng nhếch lên. Ngươi kia thấy thế, mím môi. Trong lòng tức giận nhưng lại không làm gì được. Thế là chưa chờ Annie nói tới lần thứ ba nàng liền lên tiếng.

“Chậm đã!”.

“Vị này khách quan, có vấn đề gì sao?”. Annie nhíu mày hỏi.

“Ta… ta không có đem nhiều tiền như vậy, ta…”.

“Ngươi là ở báo giá khống?”. Annie lạnh giọng hỏi. 

“Ta… ta chỉ là…”.

“Ngươi tới, đem ngươi này đuổi ra ngoài. Ghi vào sổ đen, về sau vĩnh viên không tiếp đón”. Annie gần như thét lên.

Nàng làm nhiều năm như thế đấu giá sư, chưa một lần có người dám báo giá khống. Nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại có người dám làm như thế. Đủ biết nàng trong lòng tức giận cỡ nào.

Biết mình không thể làm gì khác phải rời đi, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Minh 1 cái, sau đó có chút ủy khuất rời đi khán phòng.

“Người gây rối đã rời đi, như vậy trở lại giá lúc trước. Vị khách nhân số 377 ra giá 1 tỷ đơn vị. Có người muốn ra giá sao? Phải biết đây chính là Thiên Thần tộc nhân”.

Không thể không nói, Annie thật rất chuyên nghiệp. Nàng cũng khống có làm khó Vũ Minh phải giữ giá 2 tỷ. Điều này trực tiếp khiến hình tượng của nàng tăng lên không ít trong lòng đám người.

Không có người lên tiếng, bởi vì con số này đã vượt qua khả năng tiếp nhận của rất nhiều người.

“Một tỷ lần thứ nhất!”.

“Một tỷ lần thứ hai. Không có người sao?”.


“Một tỷ lần thứ ba. Chúc mừng vị khách nhân số 377 thành công có được cuối cùng vật phẩm đấu giá. Mời những người đã thành công đấu giá vào bên trong thanh toán. Như vậy, hi vọng nếu có lần sau, các vị sẽ tới ủng hộ chúng ta đấu giá hội sở”.



“Chúc mừng, ngươi xem như thoát khỏi kiếp độc thân”. Victor thấy Vũ Minh đi ra, đồng thời phía sau cũng dẫn theo nữ nhân tộc Thiên Thần kia, hắn liền tiến tới vỗ vai Vũ Minh cười nói.

“...”. Vũ Minh.

Độc thân con em ngươi. Ta mẹ nó con cũng đã có a.

Hắn trong lòng là nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn giữ im lặng không có lên tiếng. 

“Chậc chậc, thật là 1 mỹ nữ xinh đẹp. Xem ra hôm nay sẽ bị ngươi chà đạp. Như thế đáng yêu, xinh đẹp thiếu nữ ngươi cũng hạ thủ được? Ngươi có còn là nam nhân hay không?”. Fanny không biết lúc nào đi tới, dùng giọng nói châm chọc cùng Vũ Minh nói chuyện.

“Ta là nam nhân! Thích khác phái!”. Vũ Minh tức giận quát lên.

Ta mẹ nó chứ, cái gì mà xinh đẹp thiếu nữ cũng hạ thủ được? Con em ngươi, ngươi không hạ thủ được mới không tính là nam nhân. Hơn nữa ngươi nói câu này là có ý gì? Nghĩ tới giới tính lệch lạc sao?.

Nghĩ như thế cho nên khi Fanny nói xong hắn lập tức phản bác. 

“Hừ, có mới nới cũ!”.

“... Ta cùng ngươi khi nào có quan hệ rồi?”. Vũ Minh nhịn không được hỏi.

“Ha ha!”. Fanny cười lạnh 1 tiếng, quay người rời đi.

“???”. Vũ Minh.

Ha ha là có ý gì? 

“Nàng giống như thích ngươi!”. Victor trầm ngâm 1 chút rồi nói.

“Ngươi cút cho ta, có bao xa liền cút bấy nhiêu cho ta” Vũ Minh tức giận nói.

“Đùa 1 chút, được rồi, không làm phiền ngươi đêm khuya phúc lợi. Ta về trước, sau khi có tin từ bổng bộ ta sẽ tìm ngươi. Đến lúc đó nói sau đi”.

“Được! Vũ Minh gật đầu đáp.

Ngay sau đó, Vũ Minh trên đường về. Có mấy người chặn đường hắn. Hắn không cần nhìn cũng biết đây là có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt hắn hiện lên theo hắn bắt ddaaff.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận