Chúa Tể Vũ Trụ

Hai ngày sau đó.

Giống như lần đầu thất bại, đám sát thủ kia sợ hãi không dám đến như thế. Hai ngày này vô cùng yên bình, một chút phong thanh cũng không có.

Sáng sớm, Vũ Minh đi vòng quanh căn biệt thự kiểm tra lần nữa các thiết bị cảnh báo. Sau khi đi vào thì thấy không biết Lux đã dậy từ bao giờ, trên bàn còn đặt 1 ấm trà.

“Đại thúc, lại uống 1 ly đi, ta mới học pha trà, không biết vị đạo ra sao”. Lux cười nói.

Vũ Minh không có tiến tới, chỉ nhìn xung quanh 1 chút. Ngay lúc này, một tiếng kêu vang lên.

Lux ngay lập tức giật mình đứng dậy, chạy tới cái lò vi sóng gần đó mở ra. Bên trong là một khay bánh nướng. Nàng dùng lót tay cầm ra, bưng tới trước mặt Vũ Minh nói.

“Hy vọng ngươi sẽ thích, ta mới học làm, thử 1 miếng đi?”.

Vũ Minh nhìn nàng một cái, tay đưa ra đang định cầm lấy một chiếc bánh thì Lux đột ngột ngăn lại.

“Cẩn thận”.

Vũ Minh không hiểu nhìn nàng.

“Nóng đó”.

Vũ Minh nghe thế khẽ lắc đầu, cầm lấy một chiếc bánh nhét vào miệng.

“Thế nào?”. Lux ngóng trông hỏi.

“Không tệ lắm”.

Bính bong.

Đột nhiên tiếng chuông cổng vang lên, Vũ Minh đứng dậy, từ cửa sổ nhìn qua, liền thấy Victor đang đứng bên ngoài.

“Hắn đến đây làm gì?”. Lux khó hiểu hỏi.

“Sao ta biết được, ngươi ở trong này đi, ta ra ngoài xem 1 chút”. Vũ Minh nói xong liền đi ra ngoài.


“Dạ Ảnh, mấy ngày hôm nay thế nào?”. Victor thấy Vũ Minh đi ra liền cười nói.

“Vẫn vậy, ngươi tới đây có chuyện gì?”.

“Bánh ở đâu vậy? Tự làm à?”. Victor thấy Vũ Minh còn đang cầm chiếc bánh nướng ăn, hiểu kỳ hỏi.

“Lux làm, vị đạo miễn cưỡng chấp nhận được”.

“Không phải đâu? Tiểu thư tự mình xuống bếp làm cho ngươi? Các ngươi tiến triển như thế thần tốc?”. Victor kinh ngạc nói.

“... Một chiếc bánh mà thôi, còn thật để ngươi phát huy trí tưởng tượng của mình”. Vũ Minh im lặng nói.

“Ta thấy hai người các ngươi cũng rất hợp đấy chứ? Thế nào? Có tiến triển gì sao?”.

“Có thể đừng nói vấn đề này hay không? Ta cùng ai cùng ngươi có quan hệ gì? Làm sao hay thích đem chuyện này ra nói? Lại nói, nàng dù gì cũng chỉ là 1 đứa bé, ngươi nghĩ ta sẽ đối với nàng nảy sinh cái gì tình cảm sao?”. Vũ Minh tức giận lên tiếng.

“Ha ha, chỉ đùa 1 chút, đừng nóng giận”. Victor cười nói.

“Nói đi, ngươi tới đây là có chuyện gì?”.

“Ừm, ta là đến để nói cho ngươi biết 1 chuyện, thời gian tới, ta sẽ không có trợ giúp gì được cho ngươi hết. Cả về vũ khí lẫn nhân lực”. Victor nghiêm túc nói.

“Há, ta sớm cũng đoán được có ngày này. Là trong tổng bộ phe đối địch với gia đình Lux gây ra sao?”.

“Đúng thế, ta hiện tại chỉ có thể duy trì yên tĩnh. Nếu như… không nói ngươi cũng biết”.

“Ha ha, thật nực cười. Chính ngươi ban đầu kéo ta vào cái vòng phân tranh này, hiện tại ngươi lại có thể thảnh thơi làm rùa đen ở bên ngoài? Trên đời nào có chuyện dễ ăn như thế?”. Vũ Minh cười nhạt nói.

“Cho nên, đó cũng chỉ là một trong hai mục đích ta tới đây. Về phần chuyện thứ hai…”.

Nói tới đây, Victor dừng lại, sau đó nhìn xung quanh, từ trong người lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn.

“Thứ gì?”.

“Trong này bao gồm danh sách toàn bộ thành viên tham gia vào vụ ám sát này, từ tên tuổi đến thực lực, cũng không thiếu 1 vài võ gia tham dự. Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi”. Victor nói xong liền vỗ vai Vũ Minh hai cái, sau đó quay người rời đi.


Vũ Minh khóe miệng khẽ nhếch lên. Sau đó quay người đi vào trong.

Victor tuy nhiên không còn giúp hắn, nhưng mà, thứ này lại hữu dụng hơn tất cả những vũ khí mà hắn cung cấp.

“Hắn tới có chuyện gì sao?”. Lux thấy Vũ Minh đi vào liền hỏi.

“Không có gì, mau ăn xong bữa sáng đi, ta cần xem xét 1 số thứ”.

Nói xong cũng không chờ nàng phản ứng, Vũ Minh liền trở về phòng, mở ra chiếc hộp. Bên trong là một cái thẻ nhớ. Cầm trong tay, Vũ Minh liền lấy ra một cái máy tính nhét thẻ nhớ vào.

Bên trong nội dung gồm có 2 phần, một là thông tin về võ giả, hai là sát thủ bình thường.

Sát thủ bình thường hắn không quá chú ý, nhưng võ giả lại làm hắn hiếu kỳ. Rốt cuộc là loại cấp bậc nào sẽ tới đây?.

Hắn mở ra danh sách võ giả xem, chỉ thấy tổng cộng có 5 người, cấp bậc cao nhất không qua Tử Linh cảnh tầng 9, thấp nhất là cùng hắn cấp bậc. Tử Linh cảnh tầng một.

Gương mặt, tên tuổi, giới thiệu đều có hết.

Vũ Minh suy nghĩ một chút, nếu chỉ có 5 người này hẳn là không gây sợ được. Cho nên hắn liền muốn xem 1 chút, xem xem sát thủ bình thường có bao nhiêu người.

Chỉ là sau đó, hắn liền trừng lớn con mắt.

Sát thủ bình thường có tới 2023 người, tên tuổi giới thiệu trước không nói tới, bởi vì hắn bị 1 thứ khác hấp dẫn ánh mắt.

Bên trong có nói, đám người này một bộ phận là từ lính đánh thuê. Cho nên chúng sẽ không như sát thủ, chúng sẽ sử dụng súng năng lượng. Điều này mới làm hắn chú ý.

Phải biết nơi này nhưng là trung tâm thành phố, nơi phồn hoa nhất Thiên Vân tinh cầu. Đám người này sẽ không điên cuồng như thế chứ?.

Lật xem một chút danh sách, Vũ Minh liền tắt đi, đi ra bên ngoài. Chỉ là khi phát hiện, hai tên người máy không thấy, hắn nhíu chặt lông mày lại.

“Lux!”.

“Lux!”.


“Hả? Có chuyện gì?”. đang ngồi ăn sáng, Lux nghe Vũ Minh gọi liền lớn tiếng đáp.

“Hai tên người máy của ngươi đâu?”.

“Không phải ở bên ngoài sao?”.

Vũ Minh nghe thế ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống. Xem ra đám người kia bắt đầu động thủ rồi. Tuy nhiên hai tên người máy kia là do trí năng sinh mệnh khống chế, nhưng đồng thời trí năng sinh mệnh khác cũng có thể quấy rối nhất định. Như vậy…

“Lux, rời khỏi đây ngay”. Vũ Minh lớn tiếng kêu.

“Làm sao vậy?”.

Lux khó hiểu chạy ra, chỉ là ngay lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối đi, Vũ Minh cùng Lux ngẩng lên, thông qua cửa kính họ có thể thấy được một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ đang bay trên đỉnh đầu bọn họ.

“Hiện tại, rời khỏi đây được rồi chứ?”. Vũ Minh nói.

“Ta cũng nghĩ thế”.

Hiển nhiên, Lux cũng biết xảy ra chuyện.

Vũ Minh nhanh chóng kéo nàng chạy về phía sau biệt thự, nơi đó có 1 chiếc xe bay. Hắn hiện tại thật hối hận làm sao không mang theo phi thuyền tới đây. Xe bay muốn chạy khỏi chiến hạm kia là gần như không có khả năng. Chỉ hi vọng đám điên kia còn chút tỉnh táo đi.

“Báo cáo. Mục tiêu đang chạy trốn”.

“Còn chờ cái gì? Cho ta bắn”.

Trong nháy mắt, chiến hạm trên bầu trời bắn ra hai phát đạn năng lượng cỡ lớn về phía ngôi biệt thự. Vũ Minh có thể cảm nhận được hai đạo nóng rực phía sau. Không chút do dự, Vũ Minh lập tức không chút che giấy, thần thể trong nháy mắt mở ra, ôm lấy Lux sau đó lao ra ngoài từ đường cửa sổ.

Ầm!

Cả tòa biệt thự trong chớp mắt bị nổ tan tành.

Vũ Minh cùng Lux bị sóng xung kích bắn ra ngoài hơn trăm mét. Nếu không phải Vũ Minh mở ra thần thể, chỉ sợ bản thân hắn cũng sẽ bị trọng thương.

“Thế nào? Không sao chứ?”. Vũ Minh kéo Lux dậy nhíu mày hỏi.

“Không… không sao. Ngươi… ngươi cơ thể làm sao…”.

“Đừng hỏi nhiều, mau chạy”. Vũ Minh ngay lập tức kéo nàng dậy, hướng về một khu tòa nhà gần đó chạy đi.


Phía trên bầu trời, chiến hạm kia cũng không có đuổi theo.

“Báo cáo, mục tiêu trốn thoát, đã chạy vào khu đông dân”.

“Đáng chết, cho ta khai hỏa, ta không tin chúng có thể sống mà đi ra khỏi đó”.

“Không được. Chúng ta là lính đánh thuê, không phải kẻ giết người. Hơn nữa phía Thiên Lam cũng đã nói, chỉ cho chúng ta một lần cơ hội. Hiện tại đã không thể tiếp tục”.

“Hừ! Đáng ghét. Cho người xuống. Ta muốn Dạ Ảnh đầu lâu, không nghĩ tới hắn lại là võ giả. Hèn gì có thể chưa một lần nhiệm vụ nào thất bại. Giấu còn thật đủ sâu, nhưng lần này ngươi đừng mong trốn thoát. Nữ nhân kia nhớ kĩ phải bắt sống. Nàng nếu chết chúng ta đều sống không được”.



Vũ Minh ôm lấy Lux toàn lực chạy đi. Chỉ trong nháy mắt liền đã thoát đi căn biệt thự vài cây số.

Chạy tới một khu nhà cao tầng, hắn liền kéo Lux vào một ngôi nhà gần đó. Bên trong cũng không có người, có vẻ như ban ngày họ đều đi làm cả rồi.

Đem Lux để xuống, Vũ Minh ngồi dựa vào tường thở hồng hộc. Vừa rồi vụ nổ tuy nhiên không có làm hắn trong thương, nhưng một chút thương là có. Hơn nữa thể lực cũng tiêu hao khá nhiều.

“Đại thúc, ngươi thế nào?”.

“Không sao, chút vết thương ngoài da thôi”. Vũ Minh bình tĩnh nói.

“Cơ thể ngươi làm sao lại trở về bình thường rồi? Sẽ không phải là trang bị loại gì sinh học cơ giáp đi?”.

“Đến lúc nào rồi ngươi còn quan tấm cái này? Đúng, hai tên người máy kia ngươi liên lạc được sao? Chúng đang ở đâu?”.

“Còn không có, ta giống như bị cắt đứt liên lạc như thế. Không làm gì được”.

“Xem ra có người muốn ngươi chết”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Tuy nhiên trước đó có nghi ngờ, nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định. Đây không chỉ đơn giản là lục đục nội bộ, mà là thuộc về đoạt quyền hành vi rồi.

“Nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta phải rời khỏi tinh cầu này ngay”. Vũ Minh nghiêm túc nói.

“Không phải đâu? Nghiêm trọng như thế?”.

“Đừng nói nhảm, ngươi có phi thuyền sao? Ta phi thuyền còn đặt trong nhà, mà phương hướng kia bây giờ là đi không được”.

“Có, nhưng là cách đây rất xa, phải có trên vài vạn cây số”. Lux nói.

“Trước tìm phương tiện di chuyển đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận