Chúa Tể Vũ Trụ

“Để họ nói, ta ngược lại muốn xem họ muốn nói cái gì”. Vũ Minh khoanh tay lạnh nhạt nói.

“Ngươi là không coi sinh mạng ra gì? Đây là cách ngươi trở thành cường giả? Cuối cùng cũng chỉ là một tên bạo quân mà thôi”. Vũ Ân Tĩnh cười lạnh nói.

“Ngươi là?”. Vũ Minh hỏi.

“Đinh Mộc”.

“Kia tốt, Đinh Mộc tiểu thư, xin hỏi, ngươi trải qua chiến tranh sao?”. Vũ Minh nói.

“Không có!”.

“Ngươi trải qua những cuộc chiến giữa phải đối mặt với sống chết?”.

“Không có”.

“Ngươi phải đứng ra bảo vệ người khác, dùng tất cả sinh mệnh của mình đi bảo vệ người thân của ngươi? Hoặc là thuộc hạ của ngươi?”.

“Không… không có”.

“Vậy ngươi có tư cách gì nói câu này?”. Vũ Minh trào phúng nói.

“Ta không có trải qua những chuyện này, nhưng là ta biết sinh mệnh ý nghĩa, biết trân quý sinh mệnh. Không như ngươi, chỉ dựa vào lạm sát, dựa vào hung uy để kiềm chế người khác. Thủ đoạn thấp cấp như thế ai sẽ dùng?”. Vũ Ân Tĩnh tức giận đáp.

“Ha ha, thật là vĩ đại lý do. Tuổi không lớn lắm nhưng miệng đầy đạo lý a. Sinh mệnh ý nghĩa? Ngươi hiểu cái cọng lông. Năm đó ta cùng nhân loại cùng ma thú tử chiến, ngươi ở đâu? Ta giúp nhân loại cải thiện phương thức tu luyện, ngươi lại làm cái gì? Ta giúp cho nhân loại tránh được tình trạng diệt vong bởi chính thứ họ tạo ra. Xin hỏi, ngươi lại làm cái gì?”.


“Ngươi có tư cách gì cùng ta tranh luận sinh mệnh ý nghĩa? Nha đầu, thế giới này so với ngươi tưởng tượng còn tàn khốc hơn nhiều. Ngươi giết qua người sao? Ngươi lý niệm từng tồn tại cần thủ hộ người sao? Ngươi tu luyện vì cái gì? Ngươi chẳng có mục đích gì cả! Đúng chứ? Vậy ngươi dựa vào cái gì bất mãn chuyện ta làm? Ngươi hiểu rất rõ ta? Hoặc là hiểu rất rõ đám người kia?”.

“Ngươi không xứng!”. Vũ Minh lạnh giọng nói.

Hắn không thích cùng người khác giải thích, nhưng là không hiểu sao, đối mặt với Vũ Ân Tĩnh, hắn lại đi tranh cãi việc mình làm là đúng hay sai.

Vũ Ân Tĩnh bị Vũ Minh nói nhất thời nói không lên lời.

“Vũ Minh tiên sinh, bắt nạt nữ hài tử cũng không phải là điều một cường giả nên làm”. Vũ Vân lạnh lùng nói.

“Ta động qua nàng? Vẫn là ta dùng thân phận ép nàng?”. Vũ Minh cười lạnh nói.

“...”. Vũ Vân.

Hắn không biết phản bác thế nào, bởi vì Vũ Minh là cùng Vũ Ân Tĩnh tranh luận, chỉ là hắn nhìn thấy muội muội mình bị ủy khuất nên mới nhịn không được lên tiếng.

“Các ngươi lớn lên trong thời đại không có chút lo lắng, không có uy hiếp. Các ngươi cái gì cũng không hiểu, cho nên, mời các ngươi câm miệng. Còn xen miệng vào việc của ta, hậu quả tự chịu”. Vũ Minh cảnh cáo nói.

“Vũ Minh tiên sinh, thật xin lỗi, họ còn nhỏ, không hiểu lắm mấy điều này, ngài đừng cùng 2 người họ chấp nhặt”. Một tên phi hành đoàn lớn tuổi vội lên khuyên can.

“Các ngươi tốt nhân nên cảm thấy may mắn vì là người trái đất. Nếu không… hừ! Người tới, đem họ đi trồng vào ngôn ngữ vũ trụ, sau đó cho người cảnh giữ cẩn thận cho ta. Dám giở trò, giết tại chỗ!”. Vũ Minh hừ lạnh một tiếng. Không cần nói hết những người khác cũng hiểu hắn có ý gì.

Mấy người Vũ Vân bị binh lính áp giải đi, đầu tiên bị trồng vào ngôn ngữ vũ trụ, ban đầu họ còn cho rằng Vũ Minh là muốn tẩy não họ đây. Sau đó mới cảm thán kỹ thuật vũ trụ thật quá đáng sợ.


Có thể trồng vào ký ức, như vậy nếu sử dụng kỹ thuật này trên trái đất, như vậy đồng nghĩa với việc ai ai cũng có thể trở thành một kỹ sư, giáo sư hay những công việc cần vận dụng đến ký ức. Cái này có nhiều đáng sợ? Nếu như vận dụng trong chiến tranh. Đem ký ức người kia thanh lọc, sau đó trồng vào ký ức mới, tuyệt đối trung thành cái loại kia. Như vậy liền đáng sợ vô cùng.

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thiển cận mà thôi.

Nếu thật làm như vậy, không quá 200 năm, trái đất tuyệt đối sẽ lâm vào tri trệ. Sau 500 năm, con người liền sẽ bị ma thú giết sạch. Máy móc chỉ là máy móc, mà nhân loại có thể vô hạn làm ra những thứ chỉ có trong tưởng tượng.

Biến thứ không thể thành có thể.

Đây cũng là lý do mà Bạch Tử không có giao cho nhân loại trên trái đất kỹ thuật này.

Phát triển là dựa vào bản thân, dựa vào người khác, sớm muộn cũng sẽ tự hủy diệt.

Sau khi làm xong trồng vào ký ức, đám người liền phát hiện họ bị giam lỏng.

“Đáng chết, đều là các ngươi hại, nếu không phải hai người các ngươi, chúng ta cũng không có bị giam giữ như này”. Một tên phi hành đoàn nhìn Vũ Vân và Vũ Ân Tĩnh tức giận nói.

“Giam liền giam, làm như hắn có thể giết chúng ta không bằng?”. Vũ Ân Tĩnh bĩu môi nói.

“Ngươi cho ngươi là ai? Hắn vì cái gì không dám giết ngươi? Biết khi còn ở trái đất, hắn giết qua bao nhiêu người sao? Đến cả chính tộc nhân Vũ gia hắn còn từng giết qua, ngươi thật cho rằng bản thân còn có thể sánh bằng tộc nhân Vũ gia? Tỉnh a”. Một tên khác châm chọc nói.

“Đúng thế, hơn nữa, chiến tranh, giết tù binh thế nào rồi? Biết cái thời đại kia, chúng ta cùng ma thú chiến đấu chết qua bao nhiêu người sao? Sớm biết như này ta không nên để hai người các ngươi lên tàu”.


“Đó không phải là vài người, vài trăm người hay vài vạn người. Đó là hơn trăm triệu người!”. Vũ Vân quát lên.

“Các ngươi tốt nhất nên thu lại cái ý nghĩ đó. Đây là vũ trụ, không phải trái đất. Chúng ta không một ai biết vũ trụ tình hình như thế nào. Cho nên, trước nên làm nén lại nộ hỏa của Vũ Minh, sau đó thông qua hắn tìm hiểu tình hình vũ trụ, truyền về trái đất. Đây mới là nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta”.

“Không sai, ta cũng có ý nghĩ này”.

“Đồng ý, hai người các ngươi đều còn trẻ, đừng vì háo thắng nhất thời mà đắc tội Vũ Minh. Hắn thực lực khi còn ở trái đất đã có thể treo lên đánh toàn bộ chúng ta, hiện tại càng đừng nói. Vì chính các ngươi, cũng là vì chúng ta, các ngươi tốt nhất nên chú ý thái độ của mình. Chúng ta rời đi với 100 người, hiện tại chỉ còn lại 5 người, ta không muốn mất thêm bất kỳ ai. Hiểu chứ?”. Người lớn tuổi nhất nói.

“Chúng ta hiểu được, thật xin lỗi”. Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh nhìn nhau 1 cái rồi nói.

Thời gian trôi qua không sai biệt lắm có một tuần, tù binh lúc này cũng không còn ai dám cùng Vũ Minh chống lại. Tối thiểu là mặt ngoài là vậy, dù sao Jack tẩy não kỹ năng cũng không phải bày cho đẹp. Loại kia có thể sử dụng ngôn ngữ lắc lư người khác so với tẩy não hữu dụng hơn nhiều. Lại không lo lắng có tai họa ngầm, thật đúng là giúp Vũ Minh tiết kiệm không ít tâm tư.

“Ha ha, Vũ Minh, ngươi cuối cùng cũng tới”. Jack thấy Vũ Minh liền cười ha hả nói.

Hiện tại họ đang ở trên một tinh cầu, nơi này là một trong những cứ điểm của họ.

“Làm sao gọi ta tới gấp như vậy? Không thể thông qua kênh liên lạc để nói?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.

“Không được. Có tin tức quan trọng cần trực tiếp cùng ngươi bàn bạc, đi theo ta đi”. Jack lắc đầu đáp.

“Trước chờ 1 chút, cứ điểm này an toàn chứ?”.

“Rất an toàn, làm sao vậy? Ngươi sợ bị đánh lén?”.

“Không phải, chỉ là có một vài người từ tinh cầu của ta tiến vào vũ trụ, cho nên muốn để họ dạo chơi một chút, tăng thêm kiến thức”. Vũ Minh nói.

“Hiểu được”. Jack đáp.


Hắn biết, Vũ Minh là đến từ tinh cầu chưa bước vào vũ trụ thời đại. Hắn không có hỏi qua Vũ Minh, nhưng là dựa vào những tin tức có được, cho nên hắn có thể suy đoán ra được.

Để cho binh lính sắp xếp một chút mấy người Vũ Vân, Vũ Minh liền theo Jack tới căn cứ.



“Các ngươi mang chúng ta tới nơi này làm gì?”. Vũ Vân khó hiểu hỏi.

Đám binh lính đem họ lên phi thuyền, sau đó đưa họ tới trung tâm thành thị tại đây, điều này làm họ khá khó hiểu. Dù sao họ còn đang bị giam lỏng a. Một tuần qua, nhiều lần muốn cùng Vũ Minh gặp mặt đều không được, làm sao đột nhiên lại mang họ tới nơi này? Hơn nữa chỉ có hai tên binh lính đi cùng?.

“Tiên sinh muốn để các ngươi dạo chơi xung quanh, cũng cảnh cáo các ngươi, đừng tự tiện rời khỏi tinh cầu này”.

“Hắn lúc nào như thế có hảo tâm? Một tên ma đầu mà thôi”. Vũ Ân Tĩnh lẩm bẩm nói. Nhưng là lời nàng nói hai tên binh lính kia lại nghe được đặc biệt rõ ràng, hơn nữa lại cảm thấy vô cùng chói tai.

“Ngươi dám nói xấu tiên sinh, tin hay không ta cho ngươi ăn đạn?”. Tên binh lính rút súng chỉ vào đầu Vũ Ân Tĩnh quát lên, gương mặt tràn đầy sát khí.

“Thật xin lỗi, nàng đầu óc không quá tỉnh táo, nói năng không suy nghĩa, các vị đừng để ý”. Vũ Vân vội đem Vũ Ân Tĩnh kéo về phía sau rồi cùng hai tên binh lính nói.

“Hừ! Tốt nhất là như thế, nếu không đừng dù cho các ngươi là gia thuộc của tiên sinh, ta cũng giết chết các ngươi”.

“Ngươi… dựa vào cái gì? Hắn như thế lạm sát người vô tội, các ngươi làm sao còn duy trì hắn?”. Vũ Ân Tĩnh tức giận nói.

“Ân… Đinh Mộc, đừng nói”. Vũ Vân gấp gáp đem nàng miệng che lại.

“Không! Ta chết cũng muốn nói, dựa vào cái gì? Các ngươi trong mắt đều coi thường sinh mệnh sao? Các ngươi không có cha sinh mẹ dưỡng sao? Làm sao lại như thế tàn nhẫn”. Vũ Ân Tĩnh quát lên.

Nàng chỉ muốn biết, dựa vào cái gì???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận