Ta tên Hạ Nam Nhứ, được lấy trong câu “Phố Nam xanh rừng xuân mềm mại”.
Cái tên này cũng được lưu danh sách sử ngàn đời sau.
Ta thuận lợi an ổn ngồi lên vị trí thái tử phi rồi trèo lên ngôi vị hoàng hậu, sau cùng trở thành thái hậu nương nương.
Mặc dù cả đời bị buộc chân trong cung cấm, nhưng hoàng đế rất hiếu thuận, người ngoài nhìn vào cũng không thể đoán ra đứa nhỏ này không phải là con ruột của ta.
Cả đời này ta sống yên ổn an bình, thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù không được như sở nguyện, nhưng có duyên gặp gỡ cũng đã là phúc phần của ta.
Nếu nói đến khuyết điểm của kiếp này, cũng chỉ có chuyện năm đó mà thôi.
Khoảnh khắc ta chết đi, cả sảnh đường vang vọng tiếng khóc than, ta lại hoảng hốt nhìn về phía tiểu cô nương đang mặc hồng y cưỡi trên lưng hồng mã.
Đúng vậy, là một tiểu cô nương.
Ta đã già cỗi tàn phai, còn nàng vẫn luôn tươi trẻ như lần đầu gặp mặt.
Ngay cả hai con thỏ nàng nuôi cũng không thể vì nàng mà ở lại được bao lâu.
Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc đương triều, mẫu thân là quận chúa Bình Nhạc, ta cũng xem như có xuất thân tôn quý, đi ra từ gia đình danh gia vọng tộc.
Nhưng kể ra ta không nhận được tình thương của cha nhiều, bên trên có huynh trưởng, bên dưới lại có đệ đệ, lại còn ta và các tỷ muội khác nữa.
Chỉ có ngày tết mới được gặp cha vài lần, vừa khách khí lại vừa xa lạ.
Thật ra cũng không phải là xa lạ lắm, thỉnh thoảng cha cũng sẽ ghé qua hỏi thăm chúng ta, lại chỉ ghé qua nhiều chỗ mấy muội muội con của các di nương, còn nhìn thấy ta ông chỉ gật đầu, hoặc nói đúng một câu lạnh nhạt: “Nam Nhứ, con là trưởng nữ, phải chăm sóc các muội muội thật tốt.”
Mẫu thân của ta là đại phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng phụ mẫu rất ít khi hòa hợp, địa vị của di nương trong nhà có khi còn hơn bà vài phần.
Trước ta có bốn ca ca, sau khi mẫu thân sinh ta xong sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, không thể sinh tiếp nữa.
Sau này mẹ đẻ của Tam ca qua đời, huynh ấy liền được đưa đến chỗ mẫu thân, Hạ gia mới coi huynh ấy như con trai trưởng.
Quan hệ giữa ta và Tam ca cũng tự nhiên vì vậy mà thân thiết hơn so với các ca ca muội muội khác trong nhà.
Binh sĩ Hạ phủ đều phải theo cha ra Bắc Cương, chỉ được ở trong phủ vài năm khi còn thơ bé.
Tuy rằng Tam ca biết mẫu thân không phải mẫu thân của huynh ấy, nhưng vẫn một lòng hiếu thuận, xưa nay vẫn luôn xem ta là muội muội ruột thịt mà chăm sóc, yêu thương.
Nhưng mẫu thân lại không nghĩ như vậy.
Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Ta nhận thức được mọi chuyện từ rất sớm, còn nhớ như in lúc còn nhỏ, bà chán ghét nhìn ta hung ác trách mắng.
Ta không phải là nam nhi, sau này không thể làm gì để bà nở mày nở mặt.
Ngày ấy ta còn thấy bà có chút đáng sợ.
Lúc ta có thể viết chữ đọc sách, bà đã bắt ta phải học này học kia, chỉ cần là học thì phải ưu tú nhất, phải là giỏi nhất.
Trước đây có lần ham chơi quậy phá một trận đã đời bị bà đánh đến nỗi không xuống nổi giường, từ đó trở đi ta liền học cách ngoan ngoãn vâng lời.
Bà luôn miệng nhắc nhở cũng như răn dạy ta, muốn sau này ta phải ngồi lên vị trí tối cao nhất, làm một nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ để vạn người ngước nhìn, như vậy mới xem như cho bà mặt mũi.
Cũng may hồi ta còn nhỏ trí tuệ khác với người thường, học cái gì cũng hiểu ngay lập tức, không cần phải vất vả nặng nhọc gì nhiều.
Ta cũng không chơi đùa cùng các muội muội trong sân, mẫu thân không cho phép.
Dù sao đi nữa đây cũng là phủ Tướng quân, các muội muội tùy tiện chơi đùa binh khí một chút, ta cũng vô cùng thèm muốn, nhưng mẫu thân không phép.
Bà muốn ta phải dịu dàng đoan trang, thông thạo cầm kì thi họa, rất nhiều thứ không được làm rất nhiều điều phải chú ý, ta cứ như vậy mà lớn lên.
Nhị muội nuôi một con mèo, muội ấy yêu thích đến nỗi cả ngày quấn quít không nỡ buông tay, đi đâu cũng ôm theo, còn thường xuyên khoe ra cho chúng ta nhìn.
Một ngày nọ, muội muội đột nhiên đến tìm ta nói chuyện.
Ta cho mèo con kia ăn, cũng chẳng biết có phải đút cho nó ăn đồ gì không thích hợp, hay do mèo con vốn có sức đề kháng yếu, cho nó ăn xong, ta và nhị muội chưa hàn huyên với nhau được mấy câu nó đã làm dáng vẻ hết sức khó chịu, chưa đến nửa ngày sau đã vội đi đời nhà ma.
Mấy muội nghe được tin này đều vây quanh mèo con khóc mãi không thôi, ta đứng một bên nhìn đầy khó hiểu, rốt cuộc các nàng khóc cái gì?
Nhị muội tức giận nói chính ta đã giết chết mèo của nàng.
Ta thổi thổi lọn tóc mai lơ đãng nghe nàng chất vấn.
Tội gì ta phải động thủ với một con súc sinh? Lúc ta cho nó ăn, Nhị muội cũng tận mắt chứng kiến cơ mà.
Nàng nói một thôi một hồi rồi lại giận dỗi ngồi khóc, còn nói rằng ta máu lạnh vô tình, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Ta không hiểu nổi muội ấy nghĩ gì, nhân gian sống chết là chuyện thường tình, chưa nói đến một con mèo nhỏ bé, dù cho có là một con người bằng xương bằng thịt, cũng cần gì phải khóc thương tâm đến thế?
Mẫu thân phạt ta quỳ một canh giờ nhằm che mắt người ngoài, thực ra bà khen ta suy nghĩ thấu đáo, còn sai thợ kim hoàn rèn cho ta một chiếc vòng tay xem như là phần thưởng.
Sau này ta học thơ, đọc được rất nhiều ngâm khúc tình ca của thế gian.
Lúc nhận thức được liền chạy đi hỏi học cữu, những loại tình cảm trong thơ ca rốt cuộc từ đâu mà có.
Học cữu nói, mỗi người sẽ có một cách lý giải khác nhau.
Có người nói nó như mãnh thú hay dòng thác lũ, có người lại nói nó như mật ngọt đường si.
Ta gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, dân gian có câu “Tình thâm chẳng dài lâu, trí tuệ ắt suy tổn”.
Ta đã hiểu được nửa vế sau, còn nửa vế đầu vẫn mơ hồ không rõ.
Tuy mẫu thân bỏ hết tâm sức ra dạy dỗ ta, lại là người sinh ra của ta, nhưng ta không làm sao học nổi.
Có lẽ là vì một câu “máu lạnh vô tình” của Nhị muội, hay cũng có thể là do bà không coi ta như cốt nhục tình thân.
Ta cuối cùng cũng hiểu, ta chỉ là công cụ của bà, là công cụ để chứng minh năng lực của bà mà thôi.
Dần dần ta bắt đầu không để vào tai những lời bà nói, dù trên mặt vẫn là vẻ cam chịu nghe theo, nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét.
Sau đó, ta gặp được Tần An Bắc.
Một thân giáp đỏ oai hùng, đôi mắt sáng rỡ tựa ban mai, lại giống như ngọn lửa sáng rực trong đêm tối, thật làm người khác nôn nao đến hít thở không thông.
Nàng không giống bất kì nữ tử nào ta từng gặp.
Trước khi gặp nàng, ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình có duyên gặp gỡ một người con gái hào sảng tùy hứng đến thế.
Ta vô cùng thích dáng vẻ tùy hứng của nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ một tiểu cô nương không nên như vậy.
Có lẽ không thể lý giải nổi lòng mình, hoặc có thể do ghen tị, nói tóm lại, trong kinh thàng nàng như một người ngoại tộc cách biệt hoàn toàn với bọn ta.
Có điều những cô nương khác cũng thật đần độn ngu si, cái gì cũng thể hiện ra bên ngoài, xa lánh nàng, làm khó nàng, xem nàng như vật thể lạ.
Ánh mắt của mẫu thân luôn luôn dõi theo ta, nên dù ta có thích nàng đến mấy cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm.
Nhỡ đâu nàng và mẫu thân nàng nhìn thấy ta đi lại chào hỏi, trở về ta nhất định sẽ bị giáo huấn.
Sau này chỉ gặp nhau vài lần, nhưng ta để ý kĩ lắm, hình bóng của nàng dường như đã khắc sâu vào lòng không phai.
Lần đầu gặp nàng đã liên tưởng ngay đến ánh mặt trời chói chang, thật ra nói như vậy không sai chút nào.
Nàng là mặt trời trên cao, nhưng lại là ánh mặt trời núp sau tầng tầng mây gió, như ẩn như hiện làm người ta thấy vừa mịt mờ lại vừa chói mắt.
Thật sự rất để tâm, nhưng dường như bị một sức mạnh vô hình tàn nhẫn kéo lại, không dám nhẹ nhàng gọi ra tên nàng.
Hai năm sau, nàng được phong làm thái tử phi.
Mẹ tức đến nỗi nằm liệt giường ba ngày ba đêm, trách mắng ta là đồ vô dụng.
Còn trong lòng ta chỉ thấy lo lắng bất an, tính tình nàng như vậy, nếu vào đông cung e rằng sẽ phải chịu khổ.
Sau này ta cũng không nôn nóng nữa, nàng cao ngạo đến thế, có điều gì trói chân được con ngựa ham muốn được tự do? Chốn đông cung cũng chẳng thể ngăn nổi ngạo nghễ của nàng.
Mà người như nàng, nếu giẫm nát niềm kiêu hãnh của nàng, nhất định nàng sẽ vỡ nát theo.
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng sau, thế sự thay đổi.
Cả nhà Tần gia gặp chuyện, khi người nọ báo cho ta và mẹ, mẹ vui mừng khôn xiết.
Ta cảm giác chuyện này không hề đơn giản, cũng biết trong đó chắc chắn có âm mưu.
Xảy ra chuyện như vậy, Hạ gia của ta được lợi nhiều nhất, khó tránh khỏi dùng mánh lới âm ngoan.
Thế nhưng chuyện này lại trôi qua theo đúng quy trình, triều đình không có nổi một động tĩnh nào.
Ngày ta nhập đông cung, Tam ca đã đến tìm ta, vẻ mặt huynh ấy lộ ra vẻ mỏi mệt, chỉ dặn dò ta: “Dù sự thật có như thế nào, đây chính là món nợ Hạ gia nợ nàng ấy.
Về sau muội hãy quan tâm chăm sóc nàng, tuyệt đối không được làm hại nàng hay làm nàng tổn thương.”
Lòng ta hiểu rõ tấm lòng của Tam ca với nàng, cộng thêm chuyện ta đã thích nàng từ trước nên không chần chừ mà đồng ý ngay.
Ngày ta và thái tử đại hôn, dân chúng khắp nơi đồng lòng hướng về chúc phúc.
Ta mặc trên mình bộ hỉ phục tôn quý nhất thế gian, nhưng chỉ biết nói thầm với chính mình, bộ hỉ phục này không dành cho ta.
Tần An Bắc rất xinh đẹp, cũng uyển chuyển khéo léo, nhưng phần anh khí của nàng còn biểu lộ rõ hơn bất cứ điều gì.
Quanh năm rèn luyện nơi Bắc Cương gió thổi đã luyện ra một nữ tử kiên cường, không hề yếu đuối giống như các nữ tử thông thường khác, bả vai nàng cũng vì thế mà rộng hơn người khác một chút.
Khoảnh khắc ta mặc bộ hỉ phục này lên đã biết nó không phải được chuẩn bị cho mình.
Sau khi đại điển tấn phong qua đi cũng như vậy.
Nói sâu xa một chút, cả đời này ta có hai thời khắc quan trọng nhất, nhưng cả hai lần đều mặc lên xiêm y vốn thuộc về người.
Đại hôn kết thúc, đêm động phòng thái tử ngủ lại trong cung nàng, ta thấy chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng.
Ta và thái tử chỉ là phụng mệnh thành thân, vốn không có tình cảm với nhau, sau này lại càng không có.
Ta chỉ cần ngồi yên ổn ở cái ghế thái tử phi này trả ơn dưỡng dục cho Hạ gia là được rồi.
Ta phát hiện tính tình nàng có chút thay đổi, dường như đã thu liễm khắc chế hơn rất nhiều.
Nhưng dù chuyện gì xảy ra nàng vẫn là tiểu cô nương không chịu khuỵu gối cúi đầu, ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cảm thán trong lòng.
Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì nàng cũng phải chịu thiệt thòi mất thôi.
Sau này đông cung càng ngày càng nhiều người hơn.
Ta dụng tâm nghĩ cách không để những thứ chướng mắt kia làm bẩn mắt nàng, làm như không có chuyện gì, còn nhân tiện thành toàn cho nàng và thái tử.
Sau này khi ta đã bình tĩnh lại, hai người bọn họ cũng tình sâu nghĩa nặng.
Trong nhà ta bắt đầu nôn nóng, mẫu thân vào cung mang theo một túi bột phấn.
Ta đứng nơi đầu gió để một phấn tan ra, đứng ở đó cả nửa ngày, sau đó đưa ra một quyết định làm bản thân cả đời hối hận.
Chuyện của Tần gia năm đó có khúc mắc, ta không tin nàng không nhìn ra.
Nàng không phải là một nữ nhân vụng về ngu ngốc, ít nhiều cũng có thể đoán ra được một chút.
Nhưng nàng sợ, sợ liên lụy nhiều người, sợ lấy sự an toàn của Tần phủ hiện giờ ra đánh cược, cho nên nàng mới không muốn đào sâu truy cứu đến cùng.
Cái nàng thiếu chính là một người có thể nói rõ cho nàng hay, rằng điều nàng sợ hãi, là thật.
Vì thế ta sẽ làm người kia.
Ngày ấy lúc bước ra khỏi tấm bình phong, nhìn thấy kinh văn tan thành từng mảnh, lòng ta chợt thấy vô cùng hối hận.
Thế sự vô thường, ta làm sao lường trước được, cũng không thể mang người chết trở lại thế gian.
Ngày ấy sau khi nàng bỏ đi, tâm tình của ta thấp thỏm không yên, nửa đêm trằn trọc không tài nào ngủ được, trên gối ướt sũng lành lạnh một mảng lớn.
Ta bất giác nghĩ lại, bây giờ ta chỉ cầu mong nàng vui vẻ an yên.
Khi đó thái tử đăng cơ xưng đế, đây là thời điểm phiền phức nhạy cảm nhất, ấy vậy mà hắn lại dám không lên triều những năm ngày.
Nhìn dáng vẻ đã nóng lòng sắp không chịu nổi của đám triều thần, ngày thứ năm ta quyết định đi thăm hắn một chút.
Hắn ngồi đờ đẫn trong cung nàng ở lúc còn sống, râu ria lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, quả thực trước nay chưa từng thấy hắn thê thảm thế này bao giờ.
Ta không thấy đáng thương, ngược lại còn thấy đây là do hắn tự làm tự chịu.
Ta bước đến trước mặt hắn, thương hại mở miệng: “Nàng vốn thuộc về chiến trường rong ruổi muôn nơi, nhưng ngươi lại cắt đi đôi cánh tự do của nàng, kìm hãm tâm hồn nàng, trói nàng lại trong tường cao cung cấm.
Không những thế còn phế bỏ đôi tay nàng trân quý nhất, giẫm nát niềm kiêu hãnh của nàng.
Tâm nàng đã chết từ lâu, chỉ còn lại thể xác trống không thì có ý nghĩa gì?”
Nam nhân đứng trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia mờ mịt ngẩng đầu lên, vẻ mặt phảng phất như một đứa trẻ.
Ta như ý nguyện của mẹ leo lên được ngôi vị hoàng hậu.
Đông cung là một khoảng vắng lặng, tất cả bày biện không thay đổi chút nào.
Nhưng hoàng thượng chưa từng đi qua đông cung một lần nào nữa.
Có lúc ta hỏi hắn, hắn chỉ đưa mắt nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Lúc còn sống nàng không thích nơi này, nếu trên đời còn chút hồn, sợ là nàng sẽ không chịu đi.”
Hoàng thượng bắt đầu nuôi dưỡng thế lực, qua nhiều năm khó khăn, cuối cùng cũng trao được binh quyền Bắc Cương cho nam nhân hắn đề bạt.
Hạ gia mất quyền lực hoàn toàn, vị trí hoàng hậu này của ta cũng không cần vì gia thế hiển hách mà ngày ngày phải lo lắng đề phòng nữa.
Vài năm gần đây hoàng thượng si mê một nữ tử, nàng ta có khuôn mặt rất giống Tần An Bắc.
Nàng sinh cho hắn một người con trưởng.
Ta viết chỉ điểm cho nàng vài câu để nàng học cho thật giống, còn chỉ cho nàng những thứ khi còn sống Tần An Bắc cực kì yêu thích làm nàng ta không khỏi cảm kích.
Sau này hoàng thượng đọc được những phong thư này, lập tức ban chết cho nàng.
Đại hoàng tử được đưa vào trong cung của ta.
Khoảnh khắc thánh chỉ hạ xuống, ta còn đang ở trong cung cắm hoa sơn trà.
Vừa cắm hoa vừa suy nghĩ, hai người này thật sự rất giống nhau, đều thích lừa mình dối người, nếu bị người khác vạch trần có lẽ về sau sẽ không còn lừa ai được nữa.
Thời điểm đó đúng dịp chuẩn bị đến tết Nguyên tiêu.
Buổi tối hôm ấy, hoàng thượng ghé qua cung ta, trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Từ lần Tần An Bắc đi tìm Tam ca của ta, hắn uống rượu, từ đó về sau không chạm vào một giọt rượu nào nữa.
Dù cho Tần An Bắc không ở trên cõi đời này, hắn cũng không bao giờ động vào rượu.
Hôm đó ta mặc một chiếc áo choàng đỏ rực, xem như lây nhiễm không khí vui mừng của trời xuân.
Ngự tiền công công đỡ hắn, hình như hắn đã say đến trần trí mơ hồ rồi.
Nhìn thấy ta, hắn lảo đảo đi về phía trước rồi ôm lấy cổ ta, thì thào vào tai ta: “An Bắc, ta sai rồi, nàng trở về đi có được không, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng…”
Ta nhíu mày, xưa nay ta và hắn vẫn luôn hòa hợp.
Mặc dù ngày mười lăm đầu năm hắn phải ngủ lại cung chính phi, nhưng chúng ta cũng mặc quần áo mà ngủ, nước sông không phạm nước giếng.
Ta đẩy hắn ra: “Bệ hạ nhận nhầm người rồi.
Nô tì là Hạ Nam Nhứ.
Tần An Bắc bệ hạ vừa nhắc đến đã chết từ rất nhiều năm trước rồi.”
Hắn đã trở thành một đế vương cao cao tại thượng, sát phạt quả quyết, chăm lo việc nước chu toàn việc nhà, không một sai sót.
Thế nhưng đêm hôm đó lại yếu ớt mỏng manh, tưởng chừng chỉ búng tay một cái có thể hất văng ra ngoài.
Hắn gục trên nền đất, nức nở lặp đi lặp lại một câu: “Nàng vẫn không cần ta, năm đó nàng cũng nói không cần ta…”
Hạ gia thất thế, Tần gia Đông Sơn tái khởi, lật lại bản án năm xưa vững vàng đi lên, khôi phục lại tước vị Định Viễn hầu, ban thưởng cho văn thư.
Chuyện năm đó hoàng thượng hứa với nàng, quả thực hắn đã làm được rồi.
Cũng may ta còn giữ được ngôi vị hoàng hậu, Tam ca cũng không chịu thua kém, còn có thể chịu đựng được, có lẽ Hạ gia vẫn chưa đến lúc suy tàn.
Ngày trước khi băng hà, hoàng thượng bị bóng đè.
Người ngoài nghe không hiểu, nhưng ta lại hiểu rõ tựa gương soi.
Hắn nhớ tiểu cô nương cưỡi trên lưng hồng mã kia cả đời.
Nhớ nàng trọn đời trọn kiếp, nhưng lại sợ lúc gặp nhau dưới hoàng tuyền nàng không muốn nhìn mặt hắn.
Hắn đã không nói được nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm.
Lòng ta hiểu rõ, đành thở dài một hơi, cầm lấy tay hắn nói: “Hoàng thượng muốn ở bên Hiếu Thuần hoàng hậu, không chôn ở hoàng lăng mà sẽ hạ táng ở Bắc Cương.”
Hắn khó khăn gật đầu, lúc này mới yên tâm buông tay, một hơi cuối cùng cũng không còn sót lại.
Ta làm thái hậu vài năm.
Trước ngày chết tâm trí mơ hồ mộng mị.
Ta thường xuyên nhớ đến tiểu cô nương mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi.
Ngày ấy khi ta nhắm mắt lại, chợt thấy mình như được giải thoát.
Một đời này sống vì đời người khác, ta mệt mỏi lắm rồi.
Một kiếp này chưa từng thật lòng cười vui, cũng chưa từng khóc đến tê tâm liệt phế, tựa như chưa bao giờ được sống.
Phố Nam xanh rừng xuân mềm mại, tuyết trườn gió mây hạ hồn xuân.
Có cây ẩn chứa mây hoa tươi đẹp, lại có cây đỏ thắm vì người ta.
Phương Bắc sẽ mãi trống trải cô đơn cho đến khi gặp được phía Nam mây gió.
Khi tâm hồn thấm mệt đi qua hoàng hôn sương gió, vãn xuân cưỡi ngựa đạp cỏ non, người ấy từng dừng lại tìm cho mình một bóng cây xanh mát.
Hoa rơi còn mãi nơi đây, hương thơm vương vấn hoà quyện trong không khí.
Còn người đang ở nơi nào?
Ta biết tìm người ở nơi đâu?.