Ta mở mắt, mí mắt vẫn còn nặng trịch.
Đến lúc ta trở mình mới chợt nhận ra có chỗ nào đó không đúng, ngay lập tức ngồi bật dậy.
Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, cộng thêm ba ngày máu, đêm qua lại không được ngủ một giấc hẳn hoi.
Kể cả thân mình có làm bằng sắt đi nữa cũng không thể chịu đựng nổi.
Vậy nên bây giờ chỉ cần động người một cái liền cảm thấy chóng mặt.
Ta dựa về sau nhìn thoáng qua bốn phía.
Có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc mê man mơ hồ, chỉ nhìn thấy phía trước có bóng người đang đứng trước bàn.
Người nọ đưa lưng về phía ta, dáng người cao ngất ngưởng, trong tay cầm cây bút không biết đang viết cái gì.
Bóng hình ấy như chồng chéo với khung khảnh của một buổi sớm trước đại chiến, lại như ở trong giấc mộng thật dài của ta.
Trong mộng cát vàng xương trắng, thổi tung lá cờ bay phấp phới trong gió chiều.
Ta mở miệng gọi một tiếng: “Hạ Thịnh”
Phía trước vang lên một tiếng “Rắc” giòn tan.
Người nọ nghiêng mặt qua, một đôi mắt hoa đào không có cảm xúc lạnh nhạt nhìn ta.
Hắn đưa tay chỉ hai mảnh bút đã bị bẻ gãy kéo dài giọng: “Bút của ngươi không bền lắm, mới dùng chút sức mà đã gãy rồi”
Ta ngượng ngùng, hơi mỉm cười đáp lời: “Trời lạnh, cán bút giòn một chút âu cũng là chuyện thường tình”
Nhìn thấy thái tử ta thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhớ lại mấy chuyện đêm qua bỗng thấy kinh ngạc, sao ta lại nằm trên giường thế này.
Thế nhưng nỗi kinh ngạc rất nhanh chóng bị vẻ mặt lãnh đạm của hắn làm giảm đi trông thấy.
Từ trước đến nay ta luôn được khen ngợi là người có trái tim sắt đá.
Sở dĩ có thể phát hiện ra hắn lạnh nhạt cũng là bởi vì… hắn trước và sau đối lập rõ ràng quá.
Đêm qua người này còn liên tục gọi tên của ta bảo ta đừng đi, thế mà sáng nay mặt mày đã lạnh đến nỗi kết băng trên đó được rồi.
Người ta nói đôi mắt hoa đào dịu dàng đa tình, thế mà đặt trên người người này lại có thêm hai phần tàn bạo.
Thật sự rất giống lúc ta gặp ác mộng đại ca vẫn thường an ủi ta, rằng giấc mơ trái ngược với đời thực.
Ta hãy còn chóng mặt, hắn bày ra dáng vẻ từ chối người khác lại gần thì đã sao, ta cũng lười để tâm lo lắng rồi.
Ngồi dậy mới thấy cả người lạnh buốt, ta vội vàng kéo chăn lên trên, rụt hết tay vào trong.
Hắn đổi một cây bút khác, ngồi trên bàn viết thêm vài nét bút rồi mới đứng lên đi về phía cạnh giường ta: “Ngươi cầm đơn thuốc này sai người vào nội thành bốc mấy thang về, trong này có mấy thứ ở quân doanh không có”
Ta nhướng mày, cực kì tò mò hỏi: “Điện hạ còn giỏi cả y thuật nữa hả?”
Hắn nhăn mặt, thanh âm vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như cũ: “Không giỏi.
Lúc nhỏ bị rơi xuống nước nên người bị nhiễm hàn khí, uống đơn thuốc này xong thấy có hiệu quả nên nhớ kĩ”
Nói xong đưa đơn thuốc đến trước mặt ta: “Thời tiết Bắc Cương rét buốt, chân tay ngươi cả ngày giá lạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ đổ bệnh”
Lúc này ta mới phản ứng kịp, quả nhiên hắn muốn bắt ta uống thuốc.
Ta lập tức vươn tay đẩy tờ giấy ra cách xa chút, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần”
Tay hắn đang đưa tới chợt thu về một nửa, miễn cường mỉm cười: “Cũng được.
Có lẽ ta phải cho gọi Hạ Thịnh, bảo hắn trông chừng ngươi uống thuốc mới được”
Ta ngạc nhiên thầm nghĩ, chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Thịnh chứ.
Thế nhưng tay vẫn vươn ra nhanh như chớp đoạt lại đơn thuốc kia: “Không cần không cần, tự ta uống được.
Huynh ấy bận lắm, chuyện cỏn con này sao có thể để huynh ấy phiền lòng được”
Những lời này nghe thì có vẻ chính trực lắm đấy, nhưng thật ra là ta muốn tự mình uống, bởi vì lúc đó có thể cắt xén nguyên liệu phần nào.
Nếu bảo Hạ Thịnh ngày ngày trông chừng ta uống… Hắn hiểu rõ cái nết của ta, muốn vượt qua cửa ải phải tốn nhiều sức lực lắm.
Tay thái tử vẫn dừng ở giữa không trung, chợt hắn khẽ cười một tiếng: “Ngươi thật sự nghĩ cho hắn”
Không biết vì sao mà ta nghe trong câu chữ còn có ý tứ mỉa mai trào phúng.
Hắn chậm rãi thu tay vào trong tay áo, sau đó xoay người rời đi.
Khoảnh khắc hắn vén mành lên, gió lạnh theo đó tràn vào làm ta run rẩy.
Hình như hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Mành được thả xuống, ngăn cách hắn và gió lạnh ở bên ngoài.
Ta xuống giường, đi giày được xếp ngay ngắn cạnh giường vào.
Đi xong rồi mới nhớ, xưa nay bản thân luôn đá giày lung tung cho nhanh lẹ, đến lúc sáng sớm dậy phải tìm khắp đất mới thấy.
Làm gì có thói quen xếp giày ngay ngắn gọn gàng như này đâu? Còn nữa… Đêm qua ta ngủ trên ghế, đáng lý ra vẫn phải đi giày mới đúng chứ nhỉ.
Nhớ lại đôi tay thon dài có lực, từng khớp xương rõ ràng, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận ấn ngọc nối ngôi kia, ta không khỏi sợ mình bị tổn thọ.
Vừa mới ra khỏi giường nên không tránh khỏi bị lạnh.
Ta choàng áo khoác lên, tiến hai bước đi về phía bàn, khí lạnh lại càng nhiều thêm.
Ta vội quay đầu lại hơ hơ trên chậu than cạnh giường.
Có những bốn cái, người không biết còn tưởng là âm dương bát quái trận cũng nên.
Ta líu lưỡi, chuyện phô trương lãng phí thế này chỉ có thái tử mới làm được thôi.
Từ trước đến nay trong lều của ta cùng lắm là có ba chậu, đặt ở cạnh giường và cạnh bàn, hơn nữa chỉ dám lấy ra vào lúc trời lạnh nhất.
Đã ở tận Bắc Cương rồi, lại còn sống trong quân doanh, làm gì có chuyện được hưởng thụ nhiều thế? Vả lại bây giờ đã sắp đến tiết lập xuân rồi, than đã gần hết sạch.
Mặc dù hắn dành hết những thứ này cho ta, nhưng trong thâm tâm ta vẫn âm thầm tố cáo việc làm bất lương của hắn.
Còn về chuyện đơn thuốc… Đương nhiên là ta phải bỏ túi thật cẩn thận giữ gìn rồi.
Mấy ngày sau không thấy thái tử điện hạ xuất hiện trước mặt nữa, còn Hạ Thịnh vẫn thường tới đây dạo quanh một vòng.
Sau trận chiến lần này, Hạ tướng quân vô cùng tự hào về thằng con trai của mình, việc lớn việc nhỏ gì đều ném hết cho hắn.
Thế nên ta cũng không biết sao hắn vẫn có thể tìm thời gian nhàn nhã trong trăm việc bề bộn như thế nữa.
Thời tiết của Bắc Cương còn tốt hơn cả sắc mặt của thái tử.
Bởi lẽ mấy ngày nay hồn xuân tràn về khắp chốn, ngay đến cây hồ dương lá đã xanh mơn mởn, vươn lên tắm ánh sáng mặt trời.
Bắt đầu có người phụng mệnh đưa thuốc vào lều của ta, còn cẩn thận chuẩn bị mứt hoa quả mang theo cùng.
Ngày ngày cứ đến giờ Thìn uống một bát, người đến giám sát nhìn thấy ta hét lên một tiếng, đưa cái bát trống không lại mới được cáo lui, bảy ngày liên tiếp đều như vậy.
Làm gì có người ngoài nào phát hiện ra cái trò xỏ lá trốn uống thuốc của ta được, ta làm đến quen tay hay việc rồi ấy chứ.
Thế nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy bát thuốc kia, ta lại nhớ tới bóng dáng của hắn buổi sớm ngày hôm ấy.
Thực sự rất cô tịch, nỗi buồn như tràn vào ôm lấy tim ta.
Nghĩ đến đây ta lại ngậm mứt quả, nhanh trí uống không khí.
Đến ngày thứ bảy Hạ Thịnh mới tới, tay hắn còn mang theo một phong thư.
Chữ viết trong thư vô cùng thanh lệ, từng nét chữ như chứa đựng trâm hoa mẫu mực, dịu dàng uyển chuyển như cây liễu, lại như chứa hương vị của gió xuân mát rượi, sau cùng là ba phần thong thả tùy hứng.
Những nét chữ khéo léo xoay vần, không từ ngữ nào có thể lột tả được hết tài năng của người viết chữ.
Đó là những lời đại ca nói khi vô tình thấy thư Hạ tỷ tỷ viết cho ta, trong thanh âm ẩn chứa ngợi ca khôn cùng.
Hạ Thịnh mở thư ra, cười nói với ta: “Không dễ dàng gì mới chờ được đến ngày muội ấy viết một lá thư gửi từ nhà đến.
Lúc mở ra vui mừng khôn xiết, chữ trong thư nhiều gấp hai lần bình thường.
Còn tưởng rốt cuộc muội ấy cũng biết thương huynh trưởng cơ chứ” Hắn khoa tay múa chân một hồi: “Ai dè muội ấy viết cho ta được có ba dòng đầu, còn tất cả phần sau đều viết cho muội”
Ta nhận lấy cẩn thận đọc một lượt.
Trong thư chỉ hỏi ta gần đây thế nào, tình trạng vết thương ra sao, rồi lại dặn ta đi đâu cũng phải nhớ mang theo lá bùa bình an hôm nọ tỷ tặng… Nhưng văn phong của Hạ tỷ tỷ đẹp đẽ vô cùng, mặc dù chỉ là ân cần hỏi han chuyện nhà, thế mà cũng có thể viết ra những câu từ xinh đẹp đến thế.
Ta rút lá bùa bình an trong vạt áo ra, mặt mày bất giác cong cong.
Từ lúc trở lại Bắc Cương, ngày nào ta cũng mang nó theo bên người.
Chùa Quốc Tự gì đó quả thực rất linh nghiệm, chỉ là một lá bùa cầu bình an nho nhỏ, nhưng từ khi ta để nó trong người, đến cả bóng đè cũng gần như không còn nữa.
Hạ Thịnh nhẹ thở dài: “Hôm muội ấy đi cầu lá bùa bình an này, phải ở chùa Quốc Tự chép bốn mươi chín bản tâm kinh trong bốn mươi chín ngày, lúc ấy trụ trì mới bằng lòng đích thân viết cho, sau đó lại tiếp tục cầu khấn bảy ngày nữa mới được về phủ.
Muội muội này của ta bình thường đối với ai cũng thản nhiên lạnh nhạt, thế mới thấy các muội thật sự hợp ý nhau”
Ta cười nhạo nhìn hắn một cái, cầm lá bùa bình an đỏ thắm được thêu tinh xảo lắc qua lắc lại trước mặt hắn một vòng: “Ta thấy huynh là đang ghen tị đó sao?”
Hắn lườm ta một cái rồi nhướng mày: “Ta ghen chuyện này làm gì?”
Hắn dừng lại một chút, cúi mặt thấp xuống, không dám nhìn ta: “Ta vui mừng còn không kịp”
Lời này của hắn nghe thật giống như là lời trong lòng, ta âm thầm xâu chuỗi sự việc lại với nhau.
Có lẽ là do ta và Hạ tỷ tỷ kết giao, lại nhận làm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ rất tốt với ta, ta cũng muốn đối tốt với nàng.
Mà Hạ Thịnh là người huynh trưởng nàng luôn luôn kính trọng, đương nhiên là ta cũng sẽ đối tốt với Hạ Thịnh.
Ta im lặng, nếu nói như vậy, thằng nhãi Hạ Thịnh này cũng tính là huynh trưởng của ta đúng không?
Hạ Thịnh thấy sắc mặt của ta quái dị liền vọt tới sờ trán ta hỏi: “Muội lại đang nghĩ gì đấy?”
Ta sờ sờ mũi, vô cùng thành thật nói với hắn: “Ta đang nghĩ về vai vế của hai chúng ta”
Lời này vừa thốt ra chợt thấy mình ngu đần vô cùng.
Hắn vốn lớn hơn ta hai tuổi, chuyện này vừa hay ăn khớp, cứ gọi thế là được rồi.
Chỉ là ta xấc láo không biết lớn nhỏ nên mới nhất thời sơ suất.
Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn ta, buồn bực không nói gì, uống liền một lúc hết ba tách trà nhỏ.
Ta nhìn sắc mặt của hắn, thầm nghĩ hắn thế mà lại phát hiện ra ta nói mấy lời ngu đần.
Ta vội đánh trống lảng, đi đông về xuân nói một lèo đến chuyện của thái tử.
Ta thuận miệng hỏi gần đây thái tử điện hạ có phải là bận rộn lắm không mà gần nửa tháng nay rồi không thấy bóng dáng đâu.
Sắc mắt Hạ Thịnh cũng đi đông về xuân theo, che không nổi sự vui sướng phụ họa một câu: “Thái tử điện hạ mới đến Bắc Cương, có nhiều chuyện người phải đích thân xử lý phê duyệt, đương nhiên càng bận rộn hơn rồi”
Ta tỏ vẻ am hiểu gật đầu, trong lòng nghĩ hắn vui sướng như này, có lẽ là mong chờ thái tử điện hạ sớm ngày gánh trọng trách nơi Bắc Cương, sau này con đường trở thành một đấng anh quân sẽ ngày càng rộng mở.
Đợi đến khi Hạ Thịnh phải trở về xử lý quân vụ, ta mới tìm được cho mình một cái cớ vô cùng hoàn hảo.
Thái tử điện hạ làm việc vất vả đêm ngày là vì con dân Bắc Cương.
Ta thân là người của Tần gia, đương nhiên cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nói bốn bỏ năm, cuối cùng vẫn là vì ta.
Sau khi Hạ Thịnh cất bước đi khỏi, ta liền đi về phía lều của hắn.
Ta đứng ở ngoài do dự một lúc, nhưng cũng chẳng do dự được bao lâu, vì có thân vệ đang bưng hộp gì đó đi tới, thấy ta liền bước qua một chút định thi lễ.
Ta vội ngăn cản hắn, tiếp nhận lấy thứ trong tay hắn, sau đó vén mành lên đi vào.
Thái tử điện hạ đang cúi đầu xử lý chuyện gì đó, hắn đã nghe thấy động tĩnh có người bước vào, thế nhưng mắt vẫn không nâng lên, chỉ phân phó một câu: “Để ở chỗ này”
Ta dừng bước chân, thật sự không hiểu câu hắn nói lắm.”Chỗ này” là chỗ nào?
Hắn ngẩng đầu nhìn qua “chỗ này”, trong nháy mắt giật mình, sau đó cong khóe miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ta ngẫm nghĩ đoán già đoán non thứ đồ trong tay, không nặng, liền dứt khoát đặt trên tay: “Không có chi, chỉ là muốn tới hỏi điện hạ, đến khi nào ta mới không phải uống thứ thuốc kia nữa?”.