Lúc ta tỉnh lại, bên tai nghe thấy âm thanh bánh xe nghiền cát mà đi.
Đến khi cảm giác rõ ràng mới phát hiện hai tay đã bị đưa ra đằng sau, cổ tay bị dây thừng trói lại mấy vòng.
Ta mở mắt ra, liền nhìn thấy cả xe ngựa được bọc da gấu đen.
Ta giãy giụa ngồi dậy, phát hiện chân cũng đã bị trói, cả người không dễ gì cử động được, chỉ có thể nhích về phía sau dựa lưng vào thành xe ngựa.
Da Luật Chiến ho nhẹ, lúc này ta mới ngẩng đầu lên nhìn, thì ra hắn ngồi ở bên trên.
Bây giờ vẫn đang là mùa đông, nhưng trong xe ngựa lại ấm áp cực kì.
Trên người hắn phủ thêm một chiếc áo lông cáo, ta ác độc nghĩ thầm, hắn đã sợ lạnh đến vậy lại còn sống ở Khiết Đan.
Nếu bị đông lạnh chết thì thật tốt, như vậy có phải đỡ lãng phí than củi da lông rồi không.
“Tần tiểu thư” Hắn ngừng ho khan buông mắt nhìn ta, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống của người này làm người khác thấy rất ư là buồn bực.
Ta lạnh lùng mở miệng: “Giữ lại cái mạng này của ta, thật đúng là lao tâm khổ tứ.
Thế nào, cuối cùng cũng thỏa nỗi nhớ mong, sao còn không mau động thủ?”
Nói xong ta lại âm thầm giãy giụa, nhưng sao ngón tay cái lại giãy tốt được như vậy, còn dày cộm lên nữa nhỉ.
Hoá ra là do vết thương trên tay đã được băng bó, nhất thời ta không đoán được ý đồ của hắn.
Hắn thu hết động tác của ta vào đáy mắt: “Ta không định lấy mạng ngươi, để Tần tiểu thư sống vẫn còn tác dụng”
Ta hơi nheo mắt: “Ngươi sẽ hối hận”
Hắn cúi đầu khẽ cười hai tiếng, sau đó lại ho khan một trận, đến khi dứt cơn mới nói: “Mỏi mắt mong chờ”
Hắn cười rồi khom lưng xuống sát lại gần ta, tay vươn ra vén tóc vương trên trán ta ra phía sau: “Ngày đó ở cửa Ngọc Dương ta nói lời giữ lời.
Nếu Tần tiểu thư quy hàng Khiết Đan ta, tất sẽ được khoản đãi.
Trung Nguyên các ngươi có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tần tiểu thư có bằng lòng làm một trang tuấn kiệt hay không?”
Ta nhổ một ngụm nước bọt, hận không thể giẫm nát hắn rồi vứt cho chó ăn: “Ngươi nằm mơ”
Hắn không tức giận, ngồi về chỗ cũ, dang tay dựa về sau, giọng điệu bình thản vô cùng: “Có phải nằm mơ hay không, về sau Tần tiểu thư tự nhiên sẽ rõ”
Hắn đích thân trông chừng ta ngày đêm không rời, chưa từng tụ hợp với đại quân.
Ta vẫn có chút ngóng trông trên đường đi phụ thân và đại ca vẫn đuổi theo phía sau, thời gian lâu dần, mong mỏi ấy cũng dần nguội lạnh.
Lúc tướng lĩnh Khiết Đan báo tin về hắn chẳng thèm đề phòng ta, mà cũng chẳng cần đề phòng làm gì.
Bọn họ nói tiếng Khiết Đan, ta chỉ nghe được vài từ râu ria.
Nhìn vẻ mặt của hắn phảng phất như trong lòng có chuyện vui mà xem, ta liền hiểu rõ tin tức này có lẽ là tin bất lợi với quân ta.
Trừ lúc ta mới tỉnh lại kia nói với nhau được mấy câu, dọc đường chúng ta cũng không nói gì nữa.
Cứ lúc nào ta nhìn hắn lại hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
Hắn cũng nhìn ra, nhưng đã nói đến nước này, nói thế chứ nói nữa cũng vô dụng.
Hắn hơi mệt nên nhắm mắt lại dưỡng thần, hô hấp dần dần bình ổn, dường như đủ ngủ say.
Ta nhận cơ hội ma sát dây thừng, nhưng chỉ cần ta gây ra tiếng động lớn một chút, hắn liền mở mắt ra, nhưng sau đó chỉ thản nhiên thoáng nhìn qua không nói gì.
Đến tận lúc ta đang bận vật lộn với dây thừng, hắn mới lên tiếng cảnh cáo: “Tần tiểu thư mất công sức thế, chẳng lẽ muốn đổi sang dây xích sắt à?”
Ta không dám làm xằng làm bậy nữa.
Ta nghĩ cả một đêm, tin tức của đại quân Khiết Đan tất nhiên chuẩn xác, thế nhưng dọc đường đi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại quân đâu.
Mà Da Luật Chiến chắc hẳn đang tiến về phía bản doanh của Khiết Đan.
Cũng phải nói thêm, hắn chia binh đi theo hai đường.
Bản thân dẫn một đội kị binh đi bắt ta trước, vậy đại quân còn lại… Trước mắt ta hiện lên một tấm bản đồ, trong đầu cố trấn tĩnh ngẫm nghĩ.
Bọn họ tránh thành trì nơi phụ thân và ca ca đóng quân, đi Tương Thành chỉ là ngụy trang.
Chỉ là nếu ngụy trang này lừa được người, phụ thân và ca ca nghĩ ta ở bên trong thành tất sẽ phái người đi dò xét.
Người nọ truyền tin tức về chỉ có khả năng là…
Chỉ là trong lòng ta còn một chuyện không rõ, nếu ta là hắn, cứ chém ta ngay tại chỗ có phải hiệu quả hơn không, sau đó treo đầu lên trên cổng thành, kêu chủ tướng quân địch ngã trận là xong rồi.
Việc hắn giữ lại cái mạng của ta, rõ ràng là không thể lý giải được.
Tốc độ đi của hắn cực nhanh.
Tuy rằng mang theo cả một cỗ xe ngựa lớn, nhưng lại dùng mấy con chiến mã tốt nhất kéo.
Xóc xóc nảy nảy chút thôi mà tốc độ không thể khinh nhờn.
Ngày đêm tiến quân thần tốc, đến ngày hôm sau đã đến nơi đóng quân chủ lực của Khiết Đan.
Lúc vào thành ta vẫn ngồi trên xe ngựa, vậy nên không nhìn thấy bọn họ coi tòa thành nào là đại bản doanh.
Nhưng dựa theo phỏng đoán trước đây của phụ thân và ca ca, đến tám chín phần là Đôn thành.
Xe ngựa chợt dừng lại, hắn lại tựa như không muốn vén mành lên.
Ta cố nhìn ra bên ngoài một cái, tầm mắt đều là mũi nhọn sắc lạnh.
Ta hiểu ý của hắn, ý là đang bảo ta đừng có làm mấy chuyện vô ích.
Hắn dùng dao găm cắt dây thừng trên chân, ta hoạt động gân cốt vài cái cho linh hoạt.
Bị trói lâu tự dưng lại được tự do, chân đã tê rần rồi.
Hắn xuống xe ngựa trước, ta đi theo phía sau.
Tay vẫn bị trói phía sau nên đi lại cũng cũng xong.
Một thị nữ nhanh tay lẹ mắt đi đến đỡ ta, liếc mắt một cái đã biết do luyên mà thành.
Một đám thị nữ khác quỳ bên dưới, mặc y phục màu xanh lam của người Hồ, đầu cúi thấp.
Người đến đỡ ta mặc xiêm y màu xanh lam, là quần chứ không phải váy.
Có lẽ là để tiện hoạt động, khác biệt hoàn toàn với những thị nữ bình thường khác.
Nàng đi sát bên hông ta, nhìn thì chỉ như một tỳ nữ, nhưng tay phải luôn cầm dao găm.
Từ vị trí của nàng, hoàn toàn có để đâm dao xuyên qua tim ta.
Lúc này ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Da Luật Chiến là đốc quân mà còn có từng này tì nữ hầu hạ.
Thái tử ngàn dặm xa xôi chạy đến, thế mà một người cũng chẳng mang theo.
Nghĩ rồi không nhịn được cười lên, cứ với tác phong như vậy, tất sẽ có một ngày bên ta thắng lớn.
Mắt thấy đã tới lều chính, lòng ta lại hơi đắn đo.
Nếu sau này nhằm lúc hắn không để ý làm loạn, giả sử một sớm mai đánh úp được Da Luật Chiến.
Thật ra trên người trên người không có đồ vật gì có thể đả thương người, tay lại bị trói, chỉ có thể dựa vào đôi chân dưới bàn.
Ta cũng chẳng trông mong mình có thể làm hắn bị thương, chỉ mong tì nữ kia ra tay nhanh một chút, để ta được chết sảng khoái.
Nhưng ta hiểu lầm rồi, nàng ra tay rất nhanh, dao găm chưa rút ra khỏi vỏ mà chỉ gõ trên lưng ta một cái.
Bên hông chợt tê rần, suýt chút nữa quỳ gối xuống.
Da Luật Chiến không dừng bước chân, chỉ cười khẽ một tiếng: “Nếu có thể sai khiến Tần tiểu thư dễ dàng như vậy, sao ta phải lao tâm khổ tứ?”
Tì nữ kia ấn đầu vai của ta, không nói lời nào đưa ta vào trong lều.
Trong lều ấm hơn so với bên ngoài, Da Luật Chiến cởi áo khoác lông cáo ra, lạnh nhạt phân phó: “Khoát Tư Ba Y, ra ngoài canh đi”
Đây là tiếng Trung Nguyên, ấy vậy mà tì nữ kia vừa nghe đã hiểu, quỳ một gối dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.
Ta nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trên tay hắn cầm lò sưởi, mắt cũng không buồn nâng lên, lười biếng mở miệng hỏi lại: “Tần tiểu thư có biết đại ca của ngươi, Định Viễn hầu thế tử, ở đây được gọi là gì không?”
Người đại ca này của ta bình thường luôn dịu dàng hòa nhã, ôn nhuận như ngọc rất giống người trí thức, chỉ có khi nào xông pha chiến trường mới không che nổi sát khí trong mắt.
Bỗng dưng Da Luật Chiến lại đề cập đến chuyện này làm ta khó hiểu, nhất thời không trả lời.
Hắn không để ý, tự hỏi tự đáp: “Binh tiên” Trong mắt hắn tràn ra khen ngợi: “Ta giao thủ với hắn vài lần, thật sự không bỏ sót chút nào, tinh thông binh pháp, rất hiếm có”
Sau đó hắn dời ánh mắt lên người ta, trong mắt hiện ra nét trêu đùa: “Tần tiểu thư có biết thế tử cách thức của thế tử lúc đó là gì không?”
Ta chợt nhớ lại ngày ấy lúc phụ thân và ca ca quay về cửa Ngọc Dương, phụ thân răn dạy đại ca và nhị ca hàm hồ ngu dốt.
Nói như vậy xem ra, phụ thân mắng hãy còn nhẹ chán.
Hắn nói tiếp: “Lúc ngươi vẫn đang bị kẹt trong cửa Ngọc Dương, ta phái tướng lĩnh đắc lực đi mai phục cha con nhà Định Viễn hầu.
Ban đầu chỉ muốn kéo dài thời gian để đánh cửa Ngọc Dương, chẳng trông mong gì nữa.
Ai ngờ suýt chút nữa thì, nếu Định Viễn hầu không kịp thời phát hiện, e rằng hai huynh của ngươi đều đã bỏ mạng ở chỗ đó rồi”
Hắn nói liền một lúc nhiều lời như vậy, liền ho một trận, đến khi ngừng ho mới cười nói: “Tần tiểu thư có tác dụng lớn như vậy, sợ là vẫn chưa biết”
Lần đầu tiên ta cảm thấy hối hận khi đến Bắc Cương.
Ta cứ tưởng mình có thể làm người truyền nhận thương của Tần gia, lá chắn của Tần gia, lại không hề hay biết có một ngày trở thành tính mạng của Tần gia.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy chẳng thà ngươi giết ta đi, công lao tăng gấp bội”
Hắn lắc đầu tiến đến gần, ngồi xổm xuống tháo dây thừng trên tay ta, ra vẻ vô cùng thương tiếc nhìn ta: “Tần tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi.
Ngươi chết rồi, kích thích phụ thân và ca ca ngươi xuất binh đến đánh, đúng lúc lấy cớ này nâng cao ý chí chiến đấu của tướng sĩ.
Các ngươi có thiên thời địa lợi nhân hòa, như vậy chẳng phải là ta tự đi tìm phiền phức sao?”
Ta hiểu được ý trong lời hắn, cử động cổ tay, đến lúc nó linh hoạt như cũ mới lạnh lùng nói: “Muốn ta quy hàng? Chết cũng đừng hòng”
Hắn vỗ tay cười vang, đưa tay nâng cằm ta, ép ta đối diện với đôi mắt của hắn: “Vội cái gì? Ta chỉ cần phụ thân và ca ca của ngươi, quân đội Tần gia, dân chúng Đại Lương.
Bọn họ tự hiểu là ngươi đang quy hàng”
Lòng ta rực lửa, sự thật chính là như vậy.
Ta ở trong tay hắn, bên ngoài kia cũng chỉ biết là ta ở trong tay hắn.
Hắn đưa tin gì ra bên ngoài thì bên ngoài chỉ biết từng ấy mà thôi.
Tuy rằng ta có thể chắc chắn phụ thân và ca ca nhất định sẽ không tin, nhưng còn những người khác? Tướng sĩ bên dưới chỉ cần một người tin, lập tức sẽ giống như một trận đại dịch lan tràn khắp nơi, lòng quân tất sẽ đại loạn.
Ta ra tay nhanh như chớp, năm ngón tay chụm lại lao về phía yết hầu hắn.
Thế nhưng chưa được nửa đường đã bị hắn phát hiện.
Hắn chỉ dùng vài phần lực đã nắm được cổ tay ta, trên cổ tay trong phút chốc đỏ một mảng.
“Tần tiểu thư vẫn còn chưa rõ sao? Ngươi không giết được ta, cũng không thể tổn thương chính mình”
Ta oán hận ngẩng đầu: “Da Luật Chiến, ngươi đê tiện!”
Hắn buông tay ra: “Đa tạ đã khen.
Tần tiểu thư cứ bình tĩnh đi đã, hiểu rõ tình thế mới tốt”
Ta cứ tưởng hắn sẽ nhốt ta vào đại lao, bảo là người đã chết, tốt nhất là bẻ gãy chân tay, không đi được mới phải, một ngọn gió cũng không chui ra ngoài được.
Nhưng hắn không hề làm vậy, chỉ để ta trong trướng tự mình trông chừng.
Từ trước đến nay người ta thường hay ở trong lều chính là để xử lý công vụ, nhưng lều chính này rõ ràng là lều của Da Luật Chiến.
Hiện tại bị chia thành hai phần, hắn ở bên ngoài, ta ở bên trong, sinh hoạt hàng ngày đều ở trong này.
Diễn trò phải diễn đến cùng, hắn liền gọi bốn tì nữ đến, còn hào phóng để Khoát Tư Ba Y ở bên người ta.
Đương nhiên mục đích của những đãi ngộ này chính là để lộ ra chân tướng ta đã quy hàng rồi.
Ta dần dần bình tĩnh lại, hắn thật sự làm như vậy, làm ta đến chết cũng không được chết, mà trốn cũng không thoát, càng không có năng lực giết hắn.
Càng manh động chỉ làm hắn đề phòng thêm, chi bằng cứ yên lặng xem biến hóa, tùy cơ ứng biến..