Hai ngày sau hắn đề phòng ta rất kĩ, trong lều ngay cả bóng dáng một tờ văn thư còn không thấy, chứ đừng nói đến gao găm các loại.
Khoát Tư Ba Y luôn canh chừng bên người ta, một tấc cũng không rời.
Ban đầu hắn còn làm bộ làm tịch thảo luận với ta, hỏi tục lệ của Trung Nguyên như thế nào.
Ta lạnh lùng đáp lại: “Hồng Môn Yến bắt đầu để ý đến đồ ăn từ khi nào thế?” (Hồng Môn Yến: mang danh tiệc vui nhưng bên trong có âm mưu)
Từ đó trở đi hắn không đề cập đến vấn đề này nữa.
Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm ngày ra đã có một đám tì nữ đến, mang theo một bộ hỉ phục của Khiết Đan, một bộ của Trung Nguyên, cả hai đều là xiêm y đỏ rực.
Ta không thèm liếc mắt: “Màu này chói quá, đổi thành màu trắng đi”
Tì nữ kinh ngạc, nói thứ tiếng Khiết Đan ta nghe không hiểu, Khoát Tư Ba Y bèn giải thích thay nàng ta, nói rằng không chuẩn bị.
Ta buông mắt, thản nhiên nói: “Tham dự tang lễ mà đến cả bộ tang phục cũng không có, thật là không chu đáo” Sau đó mơn trớn hai bộ váy đỏ rực, trong lòng khẽ động.
Thôi, không làm khó các nàng nữa.
Vì vậy để mặc bọn họ mặc xiêm y lên người, khoác lên giá y, trùm khăn voan, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ thẫm.
Ta được đỡ vào bữa tiệc đã sắp xếp trong lều.
Cái gọi là đại hôn chỉ là một âm mưu, nhìn chiếc lều tưởng chừng như sóng yên biển lặng, thực chất bên trong bẫy giăng khắp nơi.
Tục lệ được giản lược, ta đi vào, Da Luật Chiến khoanh tay đứng đó.
Sảnh tiệc lớn đến thế, vậy mà trừ hắn ra không có một bóng người, yên tĩnh tựa như đang ngồi trên tòa mộ phần treo những dải lụa đỏ.
“Giờ lành đã đến, phụ thân và ca ca của nàng vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ là không đến đâu” Lời hắn nói như ẩn chứa tiếc thương thật lòng, nghe vậy lòng ta yên tâm hơn rất nhiều, bước đến trước mặt hắn.
Hắn vươn tay vén khăn voan lên, ta lùi từng bước né tránh bàn tay ấy, khẽ cười: “Ở Trung Nguyên chúng ta, phải vén khăn voan trong phòng tân hôn”
Hắn giật mình, sau đó đưa một bàn tay ra, cười ra tiếng: “Được”
Môi dưới bị cắn đến nỗi cảm thấy có mùi máu tanh, ta đưa tay ra khoát lên tay hắn.
Lúc này mới phát hiện, hắn vậy mà cũng mặc hôn phục của Trung Nguyên.
Hắn dẫn ta đi qua hai ba khúc cua, bước vào một doanh trướng.
Một đôi dây pháo được treo trước lều, sáng rực nổ đôm đốp từng tiếng.
Khoảnh khắc hắn vén khăn voan lên, ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, cả người có chút cứng ngắc.
Hắn kêu những người hầu hạ lui xuống hết, cả Khoát Tư Ba Y cũng không được ở lại, xoay người đi lấy một cái khay.
“Nếu nàng không muốn cười thì đừng miễn cưỡng, nhìn còn khó coi hơn khóc nữa”
Ta nhìn cái khay trên tay hắn, trên đó có một chiếc kéo chuôi ngọc bích, tay lập tức hơi động đậy.
Hắn thoáng liếc qua tay ta, cầm kéo lên cắt một lọn tóc của chính mình, nói với ta: “Ta nghe nói hôn lễ ở Trung Nguyên các nàng có một tập tục, gọi là kết tóc đồng tâm.
Vợ chồng kết tóc, ân ái dài lâu”
Lòng ta không yên gật đầu.
Hắn vẫn chưa đưa kéo cho ta, chỉ nhìn thẳng vào mắt ta, vừa hoảng hốt lại vừa lưu luyến.
Rồi hắn vươn tay nâng lên tóc mai đen nhánh của ta, buông mắt xuống, cực kì cẩn thận cắt một lọn.
Để lên khay trên bàn, trên đó còn có một hộp gấm gỗ mạ vàng vẽ hình rồng đang bay.
Hắn chuyên tâm mở hộp gấm ra, đặt hai sợi tóc quấn chung một chỗ.
Ta ở phía sau hắn, giơ tay lên nhẹ nhàng tháo kim trâm xuống.
Trong khoảnh khắc, kim trâm xuyên vào ngực hắn.
Ta không dùng hết sức, chỉ là một chút động tác, vậy mà vẫn thở dốc dồn dập.
Cây kim trâm kia hơn nửa chưa cắm hết vào ngực hắn, máu chảy xuôi theo đuôi trâm phượng, rồi lại chảy xuống dây nhỏ, nhiễm đỏ bộ hỉ phục của hắn.
Da Luật Chiến lùi về sau hai bước ho kịch liệt, ánh mắt vẫn buông xuống, đến giờ vẫn chưa nhìn ta một cái.
Hắn đưa tay phải lên cầm cây trâm trước ngực, dùng hết sức rút ra.
Máu tươi phun tung tóe, rơi cả vào hộp gấm đựng hai lọn tóc quấn quít một nơi, đỏ sẫm thành một mảng.
Thấy động tĩnh, Khoát Tư Ba Y dò xét đi vào.
Ta nhanh chóng lui về phía sau, trong lúc mặt nàng ta tái nhợt đỡ lấy Da Luật Chiến đang chực ngã xuống liền nhân cơ hội rời khỏi lều, dựa theo trí nhớ đi về phía cổng thành.
Nhưng chưa đi được xa đã bị binh lính Khiết Đan nhanh chóng xông tới.
Trên tay Khoát Tư Ba Y cầm một thanh trọng kiếm, nhảy vọt đến trước mặt ta.
Gân xanh trên tay phải nàng nổi lên rõ ràng, sắc mặt âm trầm đến mức có thể kết băng trên mặt nước, không nói lời nào tấn công lên.
Ta không có binh khí, trừ tránh né ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Chợt nghe thấy xung quanh có tiếng động ma sát giữa binh khí, nhưng hình như chỉ có lác đác vài người.
Khoát Tư Ba Y tăng thế tiến công, binh sĩ Khiết Đan phía sau cũng ép lên, ta không còn đường lui.
Bên cạnh bất chợt vang lên tiếng: “Đón lấy!”, sau đó một thanh kiếm bay đến.
Ta dùng lực điểm mũi chân xuống đất tung người lên bắt lấy thanh kiếm kia, khoảnh khắc cầm được kiếm trên tay liền nghiêng thân kiếm đâm về phía Khoát Tư Ba Y.
Giao thủ mấy chiêu ta đã nhìn ra Khoát Tư Ba Y không thể so được với Da Luật Chiến, mặc dù chiêu thức đang đánh là kĩ thuật ta quen dùng, cũng có thể đánh ngang tay với nàng.
Người vừa ném kiếm cho ta dễ dàng giết hết mấy người chặn đường, chìm trong màn đêm ngập máu lao đến chỗ ta.
Ta vội vàng đưa mắt thoáng nhìn, bỗng nhiên kinh ngạc, xém chút nữa bị kiếm của Khoát Tư Ba Y đâm trúng.
Từ “thái tử” còn chưa kêu được ra một nửa, nghĩ lại hình như không ổn lắm, lại nuốt trở vào: “Sao người lại ở đây?”
Hắn tới gần, một kiếm chặn Khoát Tư Ba Y, lưu lại mệt vết thương thật sâu trên đầu vai nàng.
Sau đó hắn xoay người lôi ta ra phía sau bảo vệ, đè thấp thanh âm: “Không có nhiều người lắm, góc Ðông Nam”
Ta biết bây giờ không phải là lúc ta hỏi ngươi đáp, liền không hỏi nhiều nữa, kết hợp với hắn vừa đánh vừa lui, cứ theo hướng Ðông Nam mà đi.
Thành Bắc chính là cổng thành, lúc này đang rối loạn cực kì, chiếc xe công thành quen thuộc rung trời đi đến.
Hắn đứng bên cạnh ta cười nhẹ, Tựa như đã thở phào được một hơi: “Cuối cùng Hạ Thịnh cũng bắt đầu rồi”
Lòng ta đã đoán ra phần nào, hắn không mang nhiều người theo, nhưng lúc nãy đều là những chiêu pháp liều mạng.
Chắc hẳn là những tử sĩ được nuôi dưỡng trong thâm cung, lại đều mặc trang phục của người Hồ.
Ta nghĩ mãi không ra bọn họ dùng cách gì trà trộn được vào trong thành, đã thế còn mò được đến tận nơi này.
Hạ Thịnh và hắn trong ngoài kết hợp, lấy công thành làm cái bẫy, mục đích làm trong thành loạn lạc, vừa khéo lại đúng chỗ Da Luật Chiến.
Nhưng Hạ Thịnh dám công thành, chắc hẳn là đã nắm chắc không để người Hồ đánh từ sau hay đánh bên sườn, dụng binh theo cách bao vây cả viện quân xung quanh, đây là trận pháp đại ca hay dùng.
Cửa thành bị phá, chủ tướng hiện giờ sống chết không rõ, trong thành hỗn loạn thật sự.
Vật cản chân chúng ta cũng giảm đi nhiều.
Nhưng dù vậy đi nữa, thân binh của Da Luật Chiến vẫn không chịu buông tha chúng ta, đã vậy còn là những người được tuyển chọn kĩ càng.
Đám tử sĩ thái tử mang đến dần dần ngã xuống hết, cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng ta.
Cũng may cách cửa thành Ðông Nam không còn xa, dọc đường đi hắn luôn để ta ở phía sau, tựa như đem bản thân mình ra đánh lạc hướng truy binh.
Từ trước đến nay ta không phát hiện ra kiếm thuật của hắn lại cao siêu đến như vậy, người bình thường căn bản không lại gần được hắn.
Ta quan sát một lát, thấy hắn hoàn toàn có thể ứng phó được, lúc ấy mới yên tâm phụ trách khâu mở đường.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy cổng thành, quả nhiên hắn đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi, cổng thành đã mở rộng.
Chỉ là quân lính Khiết Đan điên cuồng chém giết cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh nhìn ra phương hướng chúng ta chạy.
Cứ nhìn đống thi thể ngổn ngang có cả binh lính Khiết Đan và một vài tử sĩ kia là biết.
Lúc này người Khiết Đan đã khống chế được đại cục, một hàng tám người tập hợp ở hai bên sườn cổng, cổng thành đang chậm rãi khép lại.
Ta và thái tử quay đầu nhìn nhau, tâm linh tương thông gật đầu một cái, lập tức nhảy lên lao về phía cổng thành.
Ta được hắn che chở đằng trước, chỉ nghe thấy tiếng binh khí chạm vào nhau.
Hắn không nói một lời, thoáng nhíu mày rồi đuổi tới cổng thành đang dần khép lại hẳn.
Hai người chúng ta một trước một sau ra khỏi thành.
Ngoài cổng thành đã chuẩn bị sẵn ngựa, chúng ta vừa ra liền nhảy lên lưng nó.
Hai tay hắn vòng qua người ta nắm lấy dây cương, thúc ngựa rời đi.
Lòng ta vẫn còn không yên, quả thực chỉ một lát sau liền nghe thấy tiếng người Khiết Đan, sau đó mũi tên lao như mưa tới.
Hắn ôm chặt ta: “Cúi đầu”
Cũng may là con ngựa này chạy nhanh, mà hắn cũng như rất quan thuộc với địa hình nơi này, chạy một lúc liền bỏ xa người Khiết Đan.
Ngựa dần chạy chậm lại, ta cuống quít nhìn vòng ra sau nhìn sau lưng hắn.
Hắn ngăn cản ta, cười nói: “Không chết được”
Ta nhíu mày, mặc dù lúc ra khỏi thành không bị trọng thương, nhưng mưa tên vừa rồi không dễ gì tránh thoát.
Ta nhìn hắn rút hai mũi tên sau lưng ra, tim không khỏi nảy lên, liền nhảy xuống ngựa rồi đưa tay lên dìu hắn xuống.
Vừa rồi còn chưa rõ hắn bị thương nặng nhẹ ra sao, bây giờ mới phát hiện sau lưng hắn gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Vết thương chồng chéo lên nhau, vết kiếm chém chỉ là nhỏ, nhưng hai mũi tên để một vết thương rất lớn, máu tuôn thành hàng, xiêm y sau lưng đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu của nó.
Ta run giọng: “Chúng ta không đi nữa, người quen địa hình ở đây, chắc chắc biết nơi nào có thể ẩn thân.
Nếu không xử lý vết thương, sẽ, sẽ….”
Lúc ngồi trên lưng ngựa hắn phải gắng gượng chống đỡ, bây giờ xuống ngựa liền đứng không vững, phải dựa vào ta mới bình ổn được.
Ta giơ tay lên đánh một phát vào mông ngựa, ngựa này vô cùng tốt, dường như hiểu ý lao vào rừng sâu.
Ta đỡ hắn thay đổi phương hướng, theo chỉ dẫn của hắn trốn vào một sơn động.
Cũng may là hắn mang theo một lọ thuốc trị thương.
Ta xoa lên vết thương, xong xuôi mưới băng bó lại, làm xong thì trời đã hửng sáng.
Ta vươn tay chà sát máu dính trên tay áo, thở phào một hơi.
Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút không lưu loát: “Mấy ngày nay ngươi có ổn không?”
Tay ta hơi khựng lại: “Ổn.
Người nhìn ta này, không phải một sợi tóc cũng không mất đó sao?”
Hắn xoay người lại đối mặt với ta, chậm rãi nâng mắt lên: “Lúc nhận được thư của ngươi, ta gấp đến phát điên.
Đương nhiên là ta không tin, nhưng đó rõ ràng là nét chữ của ngươi, nhất định hắn đã lấy thứ gì đó ra uy hiếp ngươi.
Ta muốn cầm kiếm lao đi, nhưng bọn họ ngăn ta lại, nói phải bàn bạc kĩ hơn”
Ta cúi đầu, nghe hắn nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay, không khác là bao so với những gì ta sở liệu.
Giọng nói của hắn quẩn quanh trong sơn động, thanh âm trầm thấp, âm cuối kéo dài, dịu dàng vô cùng, tự đáy lòng ta ngập tràn ấm áp.
Mấy ngày nay đao nhọn luôn treo trên đầu quả tim, cuối cùng lại bị người nhẹ nhàng ve vuốt, ném muộn phiền ra thật xa.
“Không quan tâm hắn bày ra hôn sự gì hết, không phải do chính miệng ngươi đồng ý, không có bà mai sính lễ đến cầu đã xuất giá, có chết ta cũng không thừa nhận”.