Nói xong ta lưu loát quay người, đến độ cong của tà váy bay theo gió cũng mang theo vài ý tứ cự tuyệt.
Hắn tiến lên một bước kéo ta lại, thu lại lực trên tay, bốn phía yên tĩnh lạ thường, trên lư hương vàng kim hương khói lượn lờ vấn vít lên cao rồi lại tản ra không khí, thời gian dường như ngừng lại.
Mãi cho đến khi hắn mở miệng, thời gian mới nặng nề trôi đi, giọng nói vang lên rồi lại trĩu nặng khép lại, hung hăng đâm vào tim ta: “Rốt cuộc ta phải làm gì mới có thể thay thế được vị trí của hắn trong trái tim nàng?”
Ta chợt nhớ đến một câu chuyện nhỏ không liên quan.
Đầu mùa xuân khi ta còn bé có nhặt được một con chim nhỏ, lông măng của nó cuộn tròn lại thành một nắm nhỏ trong lòng bàn tay ta, nhìn rất dễ thương.
Có lẽ là do bị nước mưa từ nơi nào đó đánh rơi xuống đây, ta không tìm thấy tổ của nó nên mang về phòng của mình.
Ngày ngày ta đều lấy gạo cho chim ăn, nó vẫn còn nhỏ nên phải cho ăn từng hạt từng hạt một trong khoảng thời gian dài.
Tốn tâm sức nuôi dưỡng che chở cẩn thận tỉ mỉ như vậy mới có thể cứu sống một con chim sắp chết.
Lúc này đại ca lại nói với ta rằng con chim này không thể nuôi giữ được, nếu nhốt nó trong lồng một thời gian dài thì nó sẽ chết.
Huynh ấy bảo ta thả nó đi, để hôm khác sẽ đi mua một con sáo cho ta nuôi.
Ta đã dành tâm huyết nhiều như vậy, làm sao có thể buông tay, nói thế nào cũng không nghe.
Sau này ta và phụ thân, ca ca lên đường đi Bắc Cương, tự nhiên không thể mang theo nó, nên mới để nó lại trong phòng, còn đặc biệt dặn dò ba tiểu nha hoàn chăm sóc nó.
Mùa đông năm đó khi vừa hồi phủ, ta liền chạy đi thăm nó, nhưng chỉ thấy chiếc lồng tinh xảo được đan bằng mây đỏ đang đung đưa theo gió đến là chói mắt.
Ta thực sự không ngạc nhiên, chỉ thấy buồn rười rượi.
Lúc ta vẫn chưa đi về phương Bắc, nó đã không thích ăn nữa rồi.
Là do ta quá ích kỷ, đến khi tỉnh ngộ đã mất nó rồi.
Kể từ đó, ta không ầm ĩ đòi nuôi những thứ nhỏ bé này nữa.
Ta hơi nghiêng đầu: “Vì điện hạ cứ luôn nghĩ giữa ta và Hạ Thịnh có gì đó, nên mới muốn ngang ngược cướp lấy, sự thật thì người bên ngoài có thể nhìn thấy tường tận” Nói xong ta vung tay hắn ra, đi ra ngoài.
Ngay cả khi không quay đầu nhìn lại, ta cũng biết ánh mắt rơi trên người ta có bao nhiêu nặng nề.
Nhưng ta giống như một khán giả không liên quan, chỉ cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng buồn.
Ngày tổ chức hôn lễ được định vào đầu mùa thu, an bài cũng an bài rồi, chỉ là phiền phức cho phụ thân và ca ca, lại để bọn họ phải tốn công sức hồi kinh một chuyến.
Nhiều phép tắc lễ nghi kiếp trước ta đã học qua một lần, tự nhiên là quen tay mau việc, chỉ có tâm tình lại khác.
Tẩu tẩu thấy ta không có phản ứng gì lớn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Khi mùa hè đến, tẩu tẩu nhận được một phong thư, là thư Hạ Thịnh gửi đến.
Có điều nó chỉ là một bức thư gia đình bình thường, thậm chí nét chữ còn có chút lơ đãng, hơn nữa chỉ viết một nửa trang giấy, qua loa lấy lệ đến mức người ngoài cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Điều duy nhất khác thường là có một mảnh giấy kẹp bên trong phong bì, một chữ cũng không viết, gấp chồng lên nhau, cũng không giống là không cẩn thận để vào.
Không biết có phải là do sống hơn hai kiếp hay bởi vì thông minh hơn, khi tẩu tẩu đem tờ giấy đưa cho ta, ta liền biết ý của tẩu ấy.
Ta và tầu tẩu trao đổi ánh mắt với nhau, không cần nói đã hiểu lòng nhau.
Ta lấy một tờ giấy trắng khác, gấp theo một đường khác rồi đưa lại cho tẩu ấy.
“Dứt khoát như vậy à? Muội không muốn suy nghĩ một chút nữa sao?” Tẩu tẩu nhận lấy nó, bỏ vào vỏ phong thư chuẩn bị trả lời.
Ta lắc lắc đầu, “Đã hai lần rồi.
Dù nghĩ thế nào thì vẫn vậy thôi”
Buổi tối lúc Liên Vi hầu hạ ta tắm gội, em ấy kìm nén cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi hỏi: “Sao tiểu thư chưa nhìn mà đã trả thư lại cho tam công tử Hạ gia rồi?”
Ta không giữ lại nhiều người hầu hạ, nha hoàn đều đợi ở bên ngoài, chỉ có Liên Vi ở trong phòng.
Ta hơi khó hiểu: “Không phải là đã xem rồi đó sao?”
“Bức thư đó trống không, nhìn bằng một mắt cũng biết nó có vấn đề, chẳng phải tiểu thư nên dùng nước ngâm một chút hoặc hơ qua trên lửa, đợi chữ hiện lên lại nhìn lại đó sao?”
Ta kích động đứng dậy làm nước bắn tung tóe “Từ nay về sau ít đọc thoại bản đi”
Em ấy ra vẻ oan ức đáp lại.
Ta đứng lên, Liên Vi lau khổ cơ thể ta rồi khoác áo choàng lên.
“Ý nghĩa của tờ giấy trắng ấy là, bất kể ta có đưa ra quyết định gì thì hắn đều nguyện ý.
Hắn không chắc chắn ta nghĩ gì trong đầu, vì vậy không dễ gì thẳng thắn hỏi ta, dứt khoát đặt quyền lựa chọn vào tay ta” Ta cố ý đưa ra một vài câu gợi ý.
Liên Vi chợt hiểu ra: “Vì vậy tiểu thư mới trả lại nguyên vẹn, có nghĩa là đang khéo léo cự tuyệt.
Thay đổi đường nếp gấp, là nói với tam công tử Hạ gia, tiểu thư đã biết thâm ý của ngài ấy”
Ta mỉm cười khen ngợi: “Có tiến bộ” Sau đó ngồi xuống, đợi tóc từ từ khô.
Vấn đề kết hôn với một người, một là hồi sinh hai là quen thuộc, huống hồ cả hai lần kết hôn đều cùng một người.
Đêm trước ngày đại hôn, trong phủ tràn ngập ánh sáng lập lòe, chỉ có ta ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời hãy còn chưa sáng, ta bị kéo lên lăn qua lăn lại trang điểm, người vẫn còn chưa tỉnh.
Lễ phục của thái tử phi được khoác người ta lớp chút từng lớp.
Khi chải tóc, bà mụ cầm chiếc gương đồng đưa cho ta xem, lông mày ta hơi cong.
Bà nghĩ rằng ta hài lòng với bộ đồ này, bận rộn nói một chuỗi những câu may mắn tốt lành.
Thật tình bà ấy không hay biết, rằng ta chỉ là cười khẩy giễu cợt mà thôi.
Cơ hội quang minh chính đại đến bên cạnh hắn lần này, xoay quanh giữa sự sống và cái chết, điểm sơ yếu nhất nằm trong tay ta, thực sự là ông trời trêu chọc lòng người.
Đó là khi thu cao sảng khoái, không có sức nóng oi bức của mùa hạ, bầu trời cũng trong xanh đến lạ.
Khi đưa ta ra cửa, tổ mẫu và mẫu thân không cầm nổi nước mắt, thậm chí phụ thân còn quay lại hai lần.
Hai tay đưa đến trước mặt ta, ta hạ mắt xuống đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên.
Tiếng pháo nổ hai bên đường giống như tiếng sấm từ trên trời vọng lại, khăn voan trên đầu chặn lại tầm mắt của ta.
Ta chỉ có thể nhìn thấy hai bàn tay trước mặt.
Hăn nắm chặt tay ta, độ ấm trong lòng bàn tay chạm đến đầu ngón tay lạnh lẽo.
Ta thử rút tay lại, nhưng hắn vẫn vững vàng nắm lấy, dẫn ta về phía trước.
Cảm giác không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì như thế này, hoàn toàn phải dựa vào sự dẫn dắt của người khác khiến ta không thể đoán được đường đi, chân thấp chân cao bước tiếp, trong tim càng thấp thỏm không yên.
Dường như hắn nhận ra điều đó, liền chậm lại bước chân, như vậy có thể lại gần ta hơn một chút.
Ta có thể thấy bước chân của hắn, trái tim cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Từ trên xe ngựa đi xuống rồi lại đi lên liễn phượng, chỉ trong một khắc, chiếc kiệu lại từ từ hạ xuống.
Hắn vén mành che lên đỡ ta đi xuống.
Trước mặt văn võ trong triều, hai người chúng ta hoàn thành hết tất cả lễ nghi.
Đế hậu nhận lễ quỳ lạy, nói những lời dạy bảo, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời hình thức, nhưng lại nói đến là long trọng.
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, màn đêm buông xuống, ta ngồi chờ trong tẩm điện, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người mệt mỏi vô lực.
Phượng quan trên đầu rất nặng, lại không thể cúi đầu xuống, chỉ có thể ngẩng cao đầu như thế cả một ngày, cái cổ đã đau nhức mỏi nhừ.
Rượu giao bôi còn chưa uống, bà mụ vẫn đang đợi bên ngoài điện, ta không thể bỏ xuống được, chỉ có thể chờ thái tử điện hạ trở lại.
Hắn không để ta đợi quá lâu, mùi rượu trên người cũng nhẹ, có lẽ không bị mời rượu quá nhiều.
Hắn chân trước vừa bước vào trong điện, chân sau những bà mụ càng thêm tỉnh táo hơn, chỉ chờ kéo khăn voan xuống, họ liền nối đuôi nhau đi vào, dâng rượu giao bôi, bánh ngọt, những thứ tương tự lần lượt được bưng lên.
Hắn đứng trước mặt ta, ta có thể thấy rõ đôi giày thêu mây chỉ vàng màu đen.
Trước đây bà mụ đã dạy lễ nghi rồi, lúc này ta nên nói điều gì đó, tốt nhất là vừa thâm tình khẩn thiết vừa làm người ta thương tiếc.
Nhưng ta và hắn thực sự không có gì để nói, ngày hôm nay đến nửa chữ cũng chưa từng nói với hắn.
Lúc này văn võ trong triều chẳng ở đây, ngoài mặt cũng lười diễn, càng không thể nói bất kì cái gì.
Hắn lặng lẽ chờ một lúc, ta cũng đang chờ.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, hắn vẫn không có ý định di chuyển, ta vô cùng xem thường, bắt đầu móc ruột móc gan suy nghĩ xem nên nói gì mà có thể vừa không làm người khác thương tâm vừa không làm lòng người tưởng bở.
Mũ phượng quan thật sự quá nặng, cứ tình hình này xem ra lại phải giằng co cả đêm cũng nên, ta sợ rằng mình sẽ trở thành thái tử phi đầu tiên kể từ khi Đại Lương khai quốc bị mũ phượng đè cho gãy cổ.
Không nghĩ tới, hắn mới là người không giữ được bình tĩnh trước, khe khẽ thở dài, sau đó động tác lưu loát tháo khăn voan xuống.
Ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ trống bên cạnh.
Cảm thấy hắn đang ngồi bên cạnh ta, ta cuống quít dịch người ra xa.
Những bà mụ vừa mới đi vào trong chốc lát đều có chút chết lặng, vài người thông minh đã nhận ra thái tử và thái tử phi của bọn họ không giống như đôi vợ chồng mới cưới mà giống như cặp kẻ thù, đời đời kiếp kiếp bị trói chặt vào nhau bằng một sợi chỉ đỏ.
Nhưng họ dù muốn hay không vẫn phải làm.
Người dẫn đầu khó xử nhìn ta: “Nương nương, mời người ngồi sát thái tử điện hạ một chút, rượu giao bôi còn chưa uống nữa”
Ta ước tính khoảng cách có thể uống hết rượu giao bôi, không tình không nguyện dựa gần vào.
Thái tử hôm nay điềm tĩnh lạ thường, ngoại trừ từ “thưởng” ra, một chữ cũng không nói nhiều hơn.
Ta lạnh mặt, có chút hiểu rõ, chỉ khi uống chén rượu giao bôi kia, trái tim giống như bị người ta gõ vào, gõ về những chuyện trong quá khứ, trái tim băng giá bị gõ rạn ra một vết nứt.
Những bà mụ bị đuổi đi hết, cung nữ thả từng tầng màn che xuống, rồi cũng vội lui ra khỏi tẩm điện, đi ra còn không quên đóng cửa lại, nháy mắt chỉ còn hai người chúng ta bị bỏ lại trong tẩm điện to thế này.
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt ta, gỡ mũ phượng trên tóc ta xuống.
Ta đột nhiên thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, tỉnh bơ như không bóp bóp tay, cảnh giác nhìn động tác của hắn.
Hắn dừng tay lại, nhìn ta thật sâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Ngủ đi”
Ta bán tín bán nghi, muốn khéo léo nhìn xem liệu hắn có thể dời đến thư phòng không, nhưng nghĩ lại đêm tân hôn nếu không ngủ lại, truyền ra ngoài để trong phủ biết nhất định sẽ lôi ta ra cằn nhằn một trận cho mà xen.
Ta dịch người vào trong cùng của giường, quay lưng về phía hắn.
Cũng may là cái giường này rộng, vậy nên mới có thể tách biệt rõ ràng khoảng trống giữa hai người.
Cây nến đỏ lặng lẽ cháy suốt đêm, lúc này ánh nến vẫn còn sáng, ta nhìn chằm chằm vào cái bóng của chính mình, cảm thấy nó như được phản chiếu ở cùng một nơi với ánh nến của kiếp trước.
Nghe thấy tiếng hô hấp của người đó sau lưng dần chậm lại, ta quay người lại lặng lẽ nhìn hắn.
Khi hắn ngủ, sự điên cuồng chém giết bị che đi, hai hàng mày cau lại, người khác nhìn thấy rất dễ tăng thêm vài phần đau lòng không nỡ.
Hình bóng của hắn ta đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, phác họa lên đầu quả tim hết lần này đến lần khác, mỗi nét khắc vào đều rất đậm rất sâu, nhưng máu lại chảy đầm đìa.
Một khi chạm vào, dù chỉ là một lần chạm nhẹ, lại đau đớn như bị kim đâm muối xát..