Xe ngựa yên tĩnh chạy về Đông Cung, ta tựa vào trong lồng ngực hắn, an tĩnh hiếm thấy, cầm một tay của hắn đùa nghịch, ấn lên vết chai trong lòng bàn tay do ma sát khi luyện kiếm mà thành.
Khoảnh khắc đó chỉ nghe thấy tiếng động của bánh xe lăn lộc cộc trong đêm đen.
Hắn nhìn ta rất lâu nhưng không nói lời nào, nghĩ rằng ta rời phủ nên đang nhớ nhà, siết chặt tay ta nói: “Nếu nàng nhớ nhà, ta sẽ thường xuyên đưa nàng trở về.
Hơn nữa, nàng cũng có thể gọi Hạ Nam Nhứ vào cung”
Ta gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, thấp giọng gọi hắn “A Ngạn”
Hắn xoay người ta lại để ta đối mặt với hắn, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Cả dọc đường hồn vía nàng cứ để trên mây”
Ta hạ quyết tâm, nâng mắt nhìn thẳng hắn, nói từng câu từng chữ: “Ngày hôm đó, ta nói với chàng rằng muốn tin tưởng chàng, thì thật sự sẽ tin tưởng”
Hắn gập ngón tay lại gõ lên trán ta: “Nếu không thì nàng vẫn phải tin chứ?”
Ba từ ‘ta tin chàng’ này với ta mà nói, đối với mọi lời nói khác quan trọng hơn rất nhiều.
Cứ tưởng rằng bản thân sợ tin tưởng hắn, thật khó có thể đối với hắn như lúc đầu, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy bức thư đó, ý thức được có điều gì đó không ổn, điều ta nghĩ đến lại là nhất định không phải là hắn, nhất định là có người giả mạo dùng tên của hắn.
Hắn đã là trữ quân một nước, đợi không đến mấy năm nữa, hà tất gì phải nhiều lần dấn thân vào nguy hiểm.
Mấy ngày nay tẩu tẩu bận rộn với tiệc đón gió tẩy trần, phải mất một thời gian dài mới có thời gian rảnh vào cung một chuyến.
Ta kể chuyện này cho tẩu ấy nghe, cứ ở lâu trong này, ta đã hiểu ra đại khái.
Mặc dù chỉ là đại khái, nhưng cứ nghĩ đến là tóc rụng cả một nắm.
Sáng sớm khi chải đầu tóc đen đầy đất, tiểu cung nữ còn tưởng rằng bản thân nặng tay vội quỳ xuống, nói thế nào cũng không chịu đứng lên.
Kết quả là ngày thứ hai đã đổi người tới, vẫn là một đất như vậy.
Thái tử mấy ngày nay chỉ thích xoa tóc ta thôi, trên mặt sáng ngời chỉ kém viết lên: “Không xoa nhiều thêm hai lần nữa sau này sợ không được xoa nữa”
Ta bảo phòng bếp liên tục nhiều ngày làm các món ăn để có tóc đen, ăn đến khi sắc mặt của thái tử xém tí nữa giống mè đen, tâm trạng vô cùng hân hoan mới dừng lại.
Suy ngẫm về chuyện này, thời gian gần đây mới dám thập phần chắn chắn: “Điều tra tứ hoàng tử”.
Tư thông ngoại địch, bí mật làm những việc người khác không nhìn thấy được, nếu thành công thì tốt, một khi sự việc bị bại lộ sẽ đẩy lên người thái tử, trái phải trước sau người này đều không bị tổn hại gì.
Tính tới tính lui, ngoại trừ vị trí trữ quân ra, không có gì đáng để chịu một trận giày vò đau khổ này cả.
Tẩu tẩu nhướng mày: “Ngoài thái tử ra, trong số các chư vị hoàng tử quả thực có một người có thể tranh giành vị trí này.
Nhưng ham muốn đất trời này, không chỉ có một mình tứ hoàng tử”
Ta biết kiếp trước lúc tẩu tẩu còn là thái hậu chí tôn phù trợ tiểu hoàng đế lên ngôi, có không ít hoàng thúc muốn tranh đấu với tiểu hoàng đế, so với tứ hoàng tử bạo bệnh mà chết còn sớm hơn một chút, lao tâm sống lâu như vậy, tự nhiên ấn tượng lưu lại với tẩu ấy cũng sâu sắc hơn nhiều.
Lúc này nghĩ về điều đó theo thói quen cũng là điều hiển nhiên.
Ta thở dài, đủ để thấy có đôi khi ấn tượng về điều này thực sự là rất hạn chế năng lực tưởng tượng của con người.
Trà trên bàn có chút lạnh, để thuận tiện nói chuyện, nội điện không giữ lại ai hầu hạ.
Ta tự tay đổ trà lạnh đi, châm trà nóng vào đưa cho tẩu tẩu, hỏi một câu có vẻ không liên quan: “Tẩu tẩu, rốt cuộc thái tử là người như thế nào?”
Tẩu ấy trước là cười trêu chọc: “Muội muốn nghe ta khen hắn trước hay mắng hắn trước” Sau đó nhấp một ngụm trà nóng, nghiêm mặt nói: “Sát phạt quả quyết, tâm tư sâu xa, hơi có chút thủ đoạn.
Để làm Hoàng đế mà nói, có bệnh đa nghi quá nặng cũng không phải chuyện tốt, còn lại không có gì đáng chê trách”
Ta lại thay tẩu tẩu thêm trà: “Tứ hoàng tử chết bất đắc kì tử, trong lòng người khác ít nhiều cũng có chút phỏng đoán, ngay cả tẩu tẩu năm đó cũng có ý định điều tra, nhưng lại bị thái tử chặn lại.
Nếu trong đó không có điểm khúc mắc nào, tẩu tẩu mới không tin?”
Tẩu ấy hơi nhíu mày, ta nói toạc ra: “Biết rõ chết bất đắc kì tử sẽ khiến người khác nhìn chằm chằm, nhưng vẫn cố ý dùng thủ đoạn này, có nghĩa là không muốn kéo dài thêm thời gian”
“Như tẩu tẩu đã nói, thái tử này làm sao mặc kệ được, từ lâu đã cảm thấy tứ hoàng tử ba năm ấy không để hắn bớt lo, sau đó lại gióng trống khua chiêng nhanh chóng loại bỏ người đó?”
Tẩu tẩu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt một mảnh trấn tĩnh: “Chính là đang kiêng dè cái này, phải mất ba năm nữa mới đợi được cơ hội chín muồi”
Ta nghĩ trong lòng, nói chuyện với người thông minh dễ thông suốt thật đấy, nếu đổi lại là Liên Vi, sợ rằng ta phải nói hết một giờ cũng không chắc có thể giảng cho em ấy hiểu rõ.
“Trước mắt tẩu hãy nói cho ta biết, việc đầu tiên sau khi thái tử đăng cơ làm là mang người của mình thâm nhập vào Bắc Cương.
Ta đoán là ba năm đó mặc dù không thể so sánh với thế lực của Hạ gia ở Bắc Cương, nhưng nghĩ chắc cũng có chút sức mạnh”
Tẩu tẩu hạ mắt xuống cười nhẹ một tiếng: “Quả nhiên vẫn liên quan đến Hạ gia”
Đã nói đến nước này, trong lòng cả hai đều đã hiểu lòng.
Nếu tứ hoàng tử sớm đã thông đồng với Khiết Đan, điều này liền dễ giải thích hơn nhiều.
Có một điểm đáng ngờ duy nhất ở đây – Rốt cuộc Hạ gia đã tham gia vào bao nhiêu.
Theo lẽ thường, đích nữ của Hạ gia kiếp trước là Hoàng hậu, trong tay lại có trọng binh, dù nghĩ không thông thế nào đi nữa cũng không nên dây dưa với tứ hoàng tử mới phải.
Nhưng sự phòng bị của Tiêu Thừa Ngạn đối với Hạ gia đã vượt quá mối quan tâm của ngoại thích, ít nhất là trong việc đối phó với tứ hoàng tử, hắn rõ ràng không tin Hạ gia.
Tìm tòi nghiên cứu đến lúc này mới phát hiện, ta đã nhìn chằm chằm thái tử cả một ngày, nhưng thực sự không thể nhìn thấu tâm tư và lo lắng trong lòng hắn.
Sau đó thái tử cũng phát hiện, tiện tay đặt số sách trên tay lên bàn, đi tới chỗ ta: “Chẳng lẽ bây giờ nàng mới phát hiện ra ta rất đẹp sao?”
Ta bị cái người không cần mặt mũi này chặn lại, chân thành khẩn thiết nói: “Ta chỉ tò mò trong lòng chàng cả ngày đang nghĩ gì”
Hắn kéo tay ta đặt lên ngực hắn: “Nàng hỏi thử xem nó đang nghĩ gì”
Ta nhìn ánh mắt hắn trở nên thâm trầm quen thuộc, vừa lùi lại vừa đưa tay ra ngăn lại: “Vẫn là không cần thì hơn”
Hắn giữ tay ta không động chút nào, ta lùi một bước hắn tiến một bước, mãi đến khi ta dán sát vào tường không còn đường lui.
Ta lập tức chỉ lên bầu trời vẫn sáng bên ngoài: “Trời… trời vẫn sáng”
Hắn cười cười, ghé vào tai ta chậm rữi nói: “Vậy thì đợi đến buổi tối.
Nhưng đây là tự nàng nói, đến lúc đó không được hối hận”
“Nếu suy đoán của ta không sai, vậy chuyện năm đó của cha và ca ca hoá ra là do tứ hoàng tử” Ta đưa tay ra nắm tay tẩu tẩu, do dự một lúc, vẫn nắm lấy: “Hạ gia chắc sẽ không tránh khỏi liên quan”
Tẩu tẩu nắm lại tay ta: “Ta và Hạ gia từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, muội không cần lo những điều này”
Tẩu ấy suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Hạ gia khá dễ xử lý, thời gian này tam ca đang ở trong quân đội, nếu huynh ấy biết điều gì chắc chắn sẽ nói cho chúng ta.
Tứ hoàng tử khó giải quyết hơn một chút, những ngày này ta sẽ nghĩ cách, muội phải nhớ đừng hành động hấp tấp.
Bây giờ muội và thái tử là một, trên dưới có quá nhiều người nhìn vào, nếu muội làm một chút gì đó, khó tránh khỏi việc bị người khác hiểu lầm là ý của thái tử, rút dây động rừng sẽ không tốt”
Ta gật đầu đồng ý: “Lúc về muội sẽ tiết lộ chuyện này với hắn, nếu hắn muốn động thủ, sẽ có hiệu quả hơn chúng ta rất nhiều”
Tẩu tẩu sâu sắc nhìn ta: “Muội đã quyết định tin tưởng hắn, cũng tốt”
Lễ trừ tịch qua đi, mặt trời Hy Ninh năm thứ mười hai lên cao.
Đêm giao thừa đầu tiên sau khi xuất giá, gia yến ở Trung cung kết thúc lúc nửa đêm, quay lại Đông Cung đón giao thừa với thái tử.
Lúc gia yến bắt đầu ta nhìn thấy tứ hoàng tử, vẫn là dáng vẻ vô hại với con người và động vật ấy.
Hắn dường như không nhận ra, từ xa vẫn hướng về thái tử kính một chén rượu.
Ta nghĩ chọn ngày không bằng đụng ngày, liền dứt khoát nói chuyện này cho thái tử, nhưng vừa mới quay đầu hỏi hắn về phong thư đó, hắn liền mỉm cười hỏi ta: “Nàng nhìn thấy cái tương tự cái này ở đâu?”
Ta sững sờ, hắn lại giải thích: “Ngày hôm đó khi nàng nhìn thấy phong thư xong liền bắt đầu bất thường, sau đó lại đến hỏi ta một chuyến, nhất định là đã nhìn thấy qua.
Ta không nói thẳng ra vì sợ nàng lo lắng, nếu là ta hỏi, khẳng định nàng sẽ không nói, nên mới dứt khoát chờ đến khi nàng hiểu rõ, sẽ mở cái miệng này trước tiên”
Ta bàn bạc với hắn một hồi, tự nhiên bỏ qua phần nào dự đoán từ kiếp trước, chỉ nói đơn giản là nghi ngờ do tứ hoàng tử gây ra, dặn hắn đề phòng một chút.
Nhìn hắn không ngạc nhiên, ta không nhịn được nhướng mày: “Không phải là chàng đã lường trước được chuyện này rồi chứ?”
“Ta cũng không phải thần tiên Đại La, sao có thể lường trước chính xác mọi việc như thế được? Tư thông ngoại địch, lại còn để lại một tay hòng vu oan giá họa, là ta trước đây đã coi thường hắn rồi” Hắn dừng lại một chút: “Chỉ là những việc đệ ấy làm ra, ta không thấy bất ngờ”
Hắn đưa tay véo véo má ta: “Nàng chọn tin ta, ta rất hạnh phúc”
Trước đây ta luôn đón giao thừa nhưng không đón được đến cuối cùng, trước khi mặt trời mọc đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi rồi, mặc kệ đại ca nhị ca dụ dỗ thế nào cũng vô dụng.
Lần này không biết vì có quá nhiều chuyện chất chứa trong lòng hay là do người bên cạnh, lần đầu tiên tỉnh táo ngắm đến tận lúc mặt trời mọc.
Nhìn màn đêm bị ánh sáng chiếu vỡ, trên bầu trời ánh bình minh dần dần lan rộng, hiện ra một mặt trời hình tròn rực rỡ.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, thành bại sinh tử, tất cả trông vào một năm này.
Nói cả một đêm nên bây giờ có chút miệng đắng lưỡi khô, ta uống hết một bình trà mới trơn họng.
Khi quay lại, nhìn thấy tầm mắt hắn rủ xuống, sắc mặt có chút hiu quạnh cô đơn, rõ ràng lúc nãy nói chuyện vẫn còn rất tốt mà.
Ta lắc lắc hắn: “Có phải gần đây xem chính vụ đến mệt mỏi không?”
Hắn hồi phục tinh thần, phất phất tay: “Lúc ngắm mặt trời mọc trong tim liền không thoải mái, là bệnh cũ”
Trái tim ta dịu lại, trước kia đã phát hiện, mặc dù hắn chưa từng có những kí ức dù là vụn vặt về kiếp trước, cũng không sống lại giống như ta và tẩu tẩu, nhưng trong tiềm thức của hắn, sẽ có một vài nơi có phản ứng.
Ngày trước thời điểm ta chết là lúc rạng sáng, bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó hắn ôm loại tâm tình gì, ôm một thân xác đang mất dần độ ấm, lặng lẽ ngắm nhìn bình minh.
Có lẽ chính là dáng vẻ vừa rồi, an an tĩnh tĩnh, giống như người mất hết hồn vía, bi thương lạc lõng lại thê lương đau buồn.
Ta ôm hắn, tay để sau lưng hắn vỗ nhẹ hai cái, hắn bỗng nhiên ôm ta thật chặt, như thể muốn khắc ta vào trong máu trong xương, cằm tựa lên vai phải của ta.
Ta chớp mắt, kìm nén không để nước mắt chảy xuôi, khẽ nói: “Ta ở đây”.