Hạ Thịnh choàng tấm áo khoác lên, không tình không nguyện bước ra khỏi cửa.
Tiếng cửa viện kêu cọt kẹt, không gian xung quanh dần lắng xuống.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ta và Tiêu Thừa Ngạn, hai người đều không nói gì.
Vẫn cứ yên lặng nghe tiếng hít thở của nhau dây dưa không rõ.
Trong chốc lát ta bất chợt mở miệng: “Ta…” lời vừa thốt ra vừa khéo hắn cũng một câu: “Nàng…” Hai người lại tiếp tục bầu không khí yên tĩnh ấy.
Ta hắng giọng một cái, nói tiếp: “Ta không biết chàng định như nào, trước hết cứ tính đã…”
Hắn nhíu mày, chen ngang lời ta: “Nàng muốn nói với ta cái này sao?”
Ta nheo mắt: “Không thì muốn tính toán nợ cũ với chàng chắc?”
Hắn ho một tiếng che giấu, hình như động đến vết thương nên mấp máy khóe môi, tay ôm lấy ngực lùi về sau dựa vào giường.
Ta không xác định rõ được hắn đau thật hay đang giả vờ, nâng tầm mắt lên nhìn hắn một chút, thấy hắn vẫn đang chau mày, hô hấp hơi gấp gáp, trong lòng liền luống cuống.
Không hẳn, các cụ có câu chữa hết bệnh như kéo tơ, lần này hắn bị thương đến vậy nhưng lại hồi phục quá nhanh khiến ta có chút không an tâm.
Nghĩ vậy liền lại gần hắn một chút, đưa tay sờ thử mạch trên gáy hắn, đang nín thở tập trung thì bị hắn kéo lại giữ trong ngực.
Ta nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng sợ sẽ đụng vào vết thương trên người hắn nên đành phải thôi.
Vừa ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt mang ý cười của hắn, chớp mắt đã ở rất gần, gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ ta làm ta không chịu được khẽ run rẩy.
Hắn vòng hai tay ôm ta thật chặt, ta áp lên lồng ngực hắn nghe nhịp tim từng tiếng đập trầm ổn có lực, hắn nói vọng xuống từ bên trên: “Không phải muốn đo thử mạch sao, tự nàng nghe không tốt hơn à?”
Hôm nay ngồi trên xe ngựa xóc nảy nên tóc tai hơi lòa xòa, có vài sợi tuỳ tiện rơi ra được ta gài sau tai.
Hắn rút cây trâm cài tóc xuống, mái tóc dài như suối tung ra trải dài trên giường.
Ta cũng ôm hắn, vùi vào lồng ngực ấy tham luyến đếm kĩ từng nhịp đập trong lòng.
Thời điểm ta đếm tới nhịp thứ tám mươi tám, hắn cười khổ sở hai tiếng: “Nàng vẫn đang đếm à? Yên tâm đi, có nàng ở đây ta không bằng lòng chết đâu”
Ta lườm nguýt hắn một cái, hơi có chút cổ hủ nói: “Mấy ngày nữa là tới tháng Giêng rồi, không được nói gở”
Hắn thuận theo trả lời một câu “Được”, tiện tay kéo tay phải ta ra xem.
Xưa nay ta da dày thịt béo, vết thương liền lại rất nhanh.
Bây giờ xem ra đã dần khép miệng lại, chỉ là hôm qua đại ca sợ ta không chú ý cơ thể mình để dính nước nên đã dùng băng gạc quấn quanh mấy vòng.
Chẳng qua trong lúc kéo dây cương nhất thời không quan sát mới bị toạc ra một chút, băng gạc màu trắng có rỉ ra một ít máu.
Ta nhìn khóe môi nứt nẻ của hắn, tầm mắt buông xuống, giơ tay trước mặt hắn nắm vào lại mở ra, lặp lại mấy lần, nhẹ nhàng nói: “Nhìn thì có hơi dọa người chút chứ thật ra không đau tí nào.
Chàng nhìn xem, chỉ bị thương ngoài da thôi, sao có thể so với chàng”
Hắn nắm tay ta, động tác vô cùng dịu dàng, trầm mặc một lát, sau đó vân vê đầu ngón tay ta, chợt mở miệng: “An Bắc, thật xin lỗi nàng”
Ta giật mình, nắm lại bàn tay hắn: “Không sao là tốt rồi”
Hắn thở dài một tiếng: “Không chỉ chuyện này”
“Rất nhiều chuyện vốn không phải chủ ý của ta, chỉ là thế cục sắp đặt, ta có chút bất đắc dĩ.
Lúc muốn quay đầu cứu vãn thì đã hết cách xoay chuyển rồi” Hắn nâng người ta nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường, mang theo áy náy trong tâm: “Nói đi nói lại, từ đầu đến cuối vẫn luôn là lỗi của ta”
Ta cong cong mặt mày: “Nói lại lần nữa ta nghe xem”
Sắc thái trên mặt hắn trùng xuống, nuốt nước miếng một cái.
Ta chọc chọc hắn, thúc giục nói: “Nhanh”
Có trời mới biết ta đã sống qua hai đời rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên được nghe chinh miệng hắn nói ra ba chữ này.
Có khi sau này hắn sẽ không chịu nói nữa, chỉ có thể thừa dịp lần này nghe cho đã.
Hắn híp mắt: “Nàng ghé sát vào đây ta nói cho nàng nghe”
Ta nghe lời ghé sát tai tới, hắn tiến sát vào nói: “An Bắc ….” sau đó dịu dàng cắn nhẹ tai ta.
Ta bị bất ngờ ngửa ra sau, hắn thuận thế kéo ta ngã nhào xuống giường, hôn lướt qua mặt, lại từ trán xuống dưới, hôn qua khóe mắt, cuối cùng ngậm lấy môi ta tham lam cắn nuốt.
Đầu ta trống rỗng, không biết qua bao lâu, tới khi nụ hôn của hắn đã dần đi xuống đến cổ ta mới bừng tỉnh, giơ một tay che miệng hắn, thở hổn hển nói: “Chàng còn đang bị thương”
Hắn nắm cổ tay ta kéo ra, trong đôi mắt kia tràn ngập ý cười thanh tịnh: “Ta không nói là muốn làm gì”
Ta bị hắn đè xuống, gắng nhẹ sức đẩy hắn ra, thế nhưng hắn lại khẽ thơm giữa lông mày ta: “Cũng không nói là không làm gì”
Nam nhân này nuốt lời thành tính rồi, ta cũng mặc kệ, chỉ tự mình ngồi dậy quay lưng về phía hắn buộc tóc.
Hắn ở phía sau dùng năm ngón tay chải dọc theo tóc ta, dùng cây trâm từng chút từng chút cuộn vào.
Thời khắc hắn vừa gài cây trâm vào tóc ta, Hạ Thịnh vừa khéo đẩy cửa bước vào.
Ta thấy đồ trong tay hắn không ít vội muốn đứng dậy đến giúp một tay, ai ngờ vừa chuẩn bị có động tác đã bị Tiêu Thừa Ngạn kéo về phía sau, sức lực không giống như người đang bị thương nặng chút nào.
Ta quay đầu nhìn hắn, thế mà hắn còn tỏ vẻ vô tội mở tay ra, ra hiệu cho ta là vạt áo của ta còn đang ở dưới người hắn.
Đương nhiên là ta không tin, trực tiếp kéo vạt áo ra, chỉ là trong lúc này Hạ Thịnh đã sắp xếp xong.
Ta đi xới cơm, thuận miệng nói: “Hôm nay về nhanh thật đấy”
Hắn lạnh lùng lên tiếng, ta ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện trời đông giá rét như vậy mà hắn lại đổ mồ hôi.
Một bữa cơm hôm nay coi như an ổn, cuối cùng ta thu dọn đồ đạc, lúc trở lại đã thấy hai người đã ngồi nghiêm chỉnh, nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng.
Ta đốt thêm nến cho sáng hơn chút rồi trở lại bên ghế ngồi.
Hạ Thịnh mở miệng trước, đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày trước muội về tìm Định Viễn Hầu để thương nghị chuyện gì?”
Ta nhìn Tiêu Thường Ngạn một chút, thấy hắn khẽ gật đầy mới chọn ra vài chuyện không quá quan trọng, hoặc là những lời người ta sớm muộn gì cũng có thể nhìn ra được rõ ràng.
Hạ Thịnh rèn luyện bao nhiêu năm trong quân đội, tất nhiên hắn nghe ra được ta có chỗ giấu diếm, chỉ là không bới móc ra, chỉ nhìn ta thật sâu.
Ta rủ tầm mắt xuống, ngón tay vô thức chạm vào một khe nứt trên bàn trà gỗ, chỉ nghe Tiêu Thừa Ngạn nói hắn phải thừa dịp này về kinh càng sớm càng tốt, nếu sắp xếp thỏa đáng thì ngày kia sẽ lên đường.
Ta nén tâm trạng lại, bàn bạc với hai người bọn họ lại vài chuyện, đại khái vạch ra toàn bộ mưu lược.
Trong đó rất nhiều lần Tiêu Thừa Ngạn chỉ nói vài câu, Hạ Thịnh cũng không phải nhìn một cái có thể thấu rõ.
Tất cả đều biết đối phương có chỗ giữ lại, lần này nói tiếp cũng chỉ có thể xác định sơ qua.
Sau khi bàn bạc xong xuôi mọi việc thì đã đến gần nửa đêm.
Hạ Thịnh đứng dậy đi về phòng ngủ ở hướng tây, ta chần chừ một lát, cuối cùng quyết định đi theo hắn.
Đã gần đến ngày giao thừa cuối năm, lúc này trên trời không có ánh trăng, chỉ có tốp ba tốp năm chấm nhỏ tản mát càng tăng thêm ý lạnh.
Hắn đi đến giữa sân, ta thấp giọng gọi lại, bước nhanh đi đến bên cạnh người.
Hắn ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời.
Chẳng biết mây đen đã kéo tới từ khi nào, những vì sao kia nhẹ nhàng bị che khuất, chỉ còn lại một khoảng mây đen dày mặc.
Hắn nói với ta: “Rốt cuộc muội vẫn không thể tin ta”
Ta lắc đầu: “Hạ Thịnh, lời này huynh nên dùng lương tâm nói với ta” Dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Không phải là ta không thể tin huynh, là ta không thể tin chính mình”
“Huynh là huyết mạch của Hạ gia, người ngoài không nói, chẳng lẽ ta nên bức huynh phải tranh chấp tàn sát lẫn nhau sao? Huynh càng liên quan đến chuyện này nhiều thì càng khó rứt ra được”
Hắn chợt cười: “Chuyện đến mức này rồi muội còn cho rằng ta có thể quay đầu hay sao? Cứ cho là quay đầu đi nữa thì có thể bình yên vô sự không?”
Hắn nhàn nhạt nhìn ta: “An Bắc, đó là thế chết, cho dù ai đi cũng đều như vậy.
Là tự ta đã chọn con đường không đi cùng Hạ gia, trong hai phía chỉ có thể tồn tại một”
Ta muốn nói rồi lại thôi, khóe môi khẽ động, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Hai người chúng ta cứ đứng vậy một lúc lâu.
Hắn cất bước về phía trước, còn ta xoay người đi về hướng ngược lại, trời bắt đầu có tuyết rơi.
Bước chân của hắn chợt dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Muội còn muốn về không?”
Ta đứng yên nhìn về ánh nến mờ nhạt trong phòng ngủ phía đông.
Đây là thứ duy nhất mang theo màu sắc ấm áp trong bóng đêm dày đặc ta đang đứng.
Ta nói từng câu từng chữ: “Tên của ta đã được viết trên giấy ngọc, là người vợ kết tóc se duyên của hắn”
Hắn dừng lại một chút: “Ta nói không phải hiện tại, cũng không phải hai ngày qua”
Ta quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn, trong thanh âm còn mang ý cười: “Đúng, lời ta nói cũng không phải”
Hắn trầm mặc, lặng lẽ cất bước, thấp giọng nói một câu: “Ta hiểu rồi”
Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Hai câu kia là gì chứ, là sống kề bên nhau, là chết nhớ tướng mạo.
Là dù sống hay chết cũng phải bên nhau không xa không rời.
Trở về phòng ngủ phía đông, Tiêu Thừa Ngạn đang nằm nghiêng dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh của ta lập tức mở mắt ra: “Về rồi?”
Ta gật đầu ừ một tiếng.
Tuyết trên người rơi xuống, vừa vào nhà đã bị hơi nóng sấy khô tan ra không ít.
Ta cởi áo ngoài ra treo lên cạnh chậu than.
Chỉ là quần áo mặc trên người lúc này quá mỏng manh.
Ta khẽ run hai lần, nhanh chóng nhảy lên giường, nhảy tới bên cạnh Tiêu Thừa Ngạn nằm xuống.
Kéo chăn có dính hơi ấm của hắn cuộn lại một vòng mới thấy ấm lên.
Hắn đưa tay véo má ta, ta không tình nguyện chia cho hắn một góc chăn.
Ai ngờ hắn được đằng chân lân đằng đầu, giật lấy một nửa chăn, lý lẽ hùng hồn nói: “Ta vẫn đang bệnh, không thể bị cảm lạnh”
Ta giật tới giật lui với người bệnh này mấy hiệp, không biết là hắn đã giật được một nửa từ lúc nào, cuối cùng ta chỉ có thể giữ một nửa còn lại.
Thu xếp ổn thỏa xong ta mới nói cho hắn tất cả những thứ mà ban nãy bàn bạc giữ lại, vùi trong lòng hắn tìm một chỗ thích hợp, chuẩn bị ngủ gật thì đột nhiên nghe hắn hỏi: “Ngày mai nàng có muốn đi cùng Định Viễn Hầu một chuyến không? Quay về gấp chắc sẽ kịp”
Ta giương mắt nhìn hắn, kiên định nói: “Ta không về kinh thành.
Nếu giờ quay về tất cả sự việc lộn xộn ở Đông Cung ta không xử lý nổi, cũng chỉ làm liên lụy cho chàng, chẳng bằng ta ở lại Bắc Cương”
“Bắc Cương vẫn là vùng chàng giao tranh với Tứ hoàng tử.
Bây giờ ta sẽ thủ thay chàng”.