"Ông chủ cho thuê nhà có hiềm nghi rất lớn, thế nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác.
" Trần Ca gãi đầu: "Nếu có thể tìm khách trọ hỏi một chút thì tốt rồi.
"Từ lúc hắn bước vào nhà trọ đến giờ đã gặp tổng cộng 4 người: Một cô gái trốn phía sau khe cửa, Vương Kỳ dán thông báo tìm người, chủ nhà tính khí nóng nảy, còn có ông lão ngồi trên xe lăn.
"Ông lão ngồi trên xe lăn ở cùng với ông chủ, không cần phải suy nghĩ đến, cô gái lầu một kia rất kỳ quái, thoạt nhìn Vương Kỳ tương đối bình thường, chắc ông ta cũng biết chút chuyện ở đây.
" Trần Ca đem phích nước nóng vào phòng, khóa cửa phòng lại, đi xuống lầu một.
Vừa đi xuống thì Trần Ca thấy Vương Kỳ ôm một đống thông báo tìm người đi dọc hành lang, hắn nhét từng tờ vào khe cửa phòng trọ, cũng không để ý bên trong có người hay không.
Hành động kỳ lạ này hấp dẫn Trần Ca, người khác dán thông báo đều là đi đến những chỗ nhiều người, tên này ngược lại, đa phần đều bỏ vào những phòng trọ không có người.
Trần Ca lặng lẽ đi theo phía sau Vương Kỳ, đến khi Vương Kỳ nhét tờ thông báo cuối cùng mới lên tiếng: "Ông anh à, người nhà mất tích, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng anh cũng nên kiên cường một chút, đừng lặp lại những việc không có ý nghĩa này để dằn vặt bản thân.
"Nghe được giọng nói vang lên, Vương Kỳ chậm rãi xoay người, ánh mắt ông ta đục ngầu tựa như vĩnh viễn không có tiêu điểm: "Cũng hiểu? Các người sẽ không hiểu, tôi cũng không cần các người có thể hiểu! "Trần Ca không nói nhảm với ông ta, lấy điện thoại mình ra, tìm những hồ sơ mất tích được lập ở sở công an mấy tháng trước: "Tôi không có lừa ông anh.
Ba mẹ tôi nửa năm trước đột nhiên mất tích, lúc bắt đầu, tôi cũng cực kỳ tuyệt vọng.
"Nhìn thấy hình trong điện thoại, Vương Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói ra một câu: "Tôi rất đồng cảm với cậu nhưng tình huống chúng ta không giống nhau, vị hôn thê của tôi nhất định sẽ trở lại, tôi có thể cảm giác được cô ấy, cô ấy không đi quá xa.
".