Vương Kỳ liên tục khuyên Trần Ca rời đi, từ góc nhìn của một người xa lạ mà nói, biểu hiện của ông ta hơi quá nhiệt tình.
Trần Ca không đáp ứng, nghe xong chuyện của Vương Kỳ, hắn mơ hồ cảm thấy đối phương còn đang giấu giếm chuyện gì đó.
"Chỉ có thể nói cho cậu biết đến đây thôi, bây giờ đi còn kịp chứ đợi đến nửa đêm, nhà trọ sẽ biến thành một hình dạng khác.
" Nói xong câu đó, Vương Kỳ xoay người đi khỏi lầu một.
Đến khi bóng lưng của Vương Kỳ biến mất trong bóng tối, Trần Ca mới kịp phản ứng.
Ban đầu hắn chỉ định tìm khách trọ hiểu rõ chuyện ở đây một chút, nhưng bây giờ nghi ngờ không những không giảm xuống, ngược lại càng nhiều hơn.
"Người đàn ông này có vấn đề rất lớn, rốt cuộc ông ta có phải người điên không?" Nhớ lại ánh mắt đục ngầu của Vương Kỳ, Trần Ca cảm thấy hơi khó chịu, trong mắt ông ta tràn đầy sự mệt mỏi rã rời, còn có đau khổ, không thể giả vờ được.
"Xem ra, ông ta rất yêu vị hôn thê của hắn.
"Trần Ca đi tới phòng của người phụ nữ kia, hắn hơi do dự một chút rồi mới gõ cửa.
"Này, mới tới à.
" Cửa phòng của người phụ nữ kia không nhúc nhích một chút nào, ngược lại cửa của căn phòng phía sau lưng Trần Ca lại mở ra một nửa, có một người đàn ông cao gầy đứng tựa cửa.
Anh ta nhìn tầm trên ba mươi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, râu và tóc gần như lẫn vào nhau, trên mu bàn tay còn xăm một đóa hoa mẫu đơn.
"Anh là…?" Trần Ca cảnh giác xoay người.
"Cái tên phát tờ rơi thông báo tìm người đó không phải là khách trọ trong nhà trọ của chúng ta, hắn có chút vấn đề.
" Người đàn ông cao gầy này đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương: "Bất luận ông ta nói cái gì cũng đừng tin, cũng đừng gần với ông ta quá, sẽ xảy ra chuyện đó.
"Lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn cảm thấy đối phương rất lôi thôi, nhưng cách nói chuyện lại vẻ bình thường nhất trong những người ở đây: "Hành động của ông ta cũng thật kỳ quái, nhưng mà vợ ông ta mất tích, chắc là chịu đả kích quá lớn.
".