Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Ngày Vạn Tùng Đào chính thức nhận chức, Hứa Huyễn vừa vui lại vừa e ngại, cô chẳng hay anh có còn nhớ buổi tối hơn một tháng trước, anh và một cô gái đã cùng nhau đi chung một chiếc xe taxi. Mà cô gái kia, chính là cô.

Đáng tiếc, sự thật làm cô hơi thất vọng, anh mỉm cười bắt tay từng đồng nghiệp, lúc đến lượt cô, nụ cười đó cũng không thay đổi chút nào, hào phóng khéo léo, tao nhã lễ độ, không có biểu hiện nào như sực nhớ ra hay có gì thân thiết hơn. Cấp trên cấp dưới gặp mặt, giới thiệu chào hỏi xong, sau đó việc ai người nấy làm.

Sống trong cái thời đại mà tiết tấu và hiệu suất làm việc luôn khiến người ta kinh hãi như thế này, đã không có thời gian cho người mới đến làm quen  hay rèn luyện, con người đều phải cố gắng tự mình thích ứng với hoàn cảnh mới, nếu không, cũng chỉ có thể dần dần bị đào thải.

Một ngày làm việc khẩn trương qua đi, đến tối, cấp trên mới nhận chức Vạn Tùng Đào nói muốn mời mọi người ăn cơm và đi hát, các đồng nghiệp đều rất tích cực hưởng ứng, Hứa Huyễn im lặng đi sau đám người. Thấy cô như vậy, đồng nghiệp tiểu Dư rất khó hiểu, hỏi cô:”Sao chị không vui vậy?”

Hứa Huyễn hỏi ngược lại cô ta: “Vậy sao em lại vui như thế?”

Tiểu Dư trợn mắt: ” Làm ơn đi, khí chất, tướng mạo, danh tiếng, năng lực của Vạn tổng, chỉ cần một cái thôi cũng có đủ cho người ta phấn khích đó!” Đi sau đoàn người, cô đẩy đẩy Hứa Huyễn, nháy mắt: “Nói thật đi, chị không mê anh ấy tí nào à?”

Hứa Huyễn sợ bị em gái đồng nghiệp nhìn thấy bí mật nhỏ trong lòng, vội vàng đẩy tay cô nàng ra, vén lọn tóc mai ra sau tai, chầm chậm nói: “Tưởng ai cũng giống em chắc, thấy trai đẹp là chảy nước miếng rồi!” Cô tự cho là biểu hiện của mình vô cùng tự nhiên, không ngờ tiểu Dư lại im lặng nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Hứa Huyễn, chị biết chị có thói quen gì không? Khi chị căng thẳng nhưng không muốn cho người khác biết thì sẽ chị vô thức vuốt mấy cọng tóc đáng thương của chị!”, Cô nàng cười lém lỉnh, vươn tay vuốt tóc mai của Hứa Huyễn, “Chị này, chị nói xem là chị vừa ý người ta, hay người ta vừa ý chị?”

Đầu Hứa Huyễn hơi choáng váng, cô vội vàng bịt miệng cô ta lại:” Con nhỏ này chớ có nói bậy bạ! em mới vừa ý anh ta! Cả nhà em mới vừa ý anh ta!” Các cô đang náo loạn, chợt nghe phía trước có người hỏi: “Thế là người nào vừa ý người nào, sao ầm ĩ vậy?”

Hứa Huyễn ngẩng đầu lên, thấy Vạn Tùng Đào đang xoay người nhìn về phía các cô, mỉm cười, cô bỗng chốc đơ ra như cái cọc gỗ.

May là tiểu Dư cũng không thật sự muốn theo đến cùng, chỉ lựa ý trả lời Vạn Tùng Đào: “Tổng giám đốc Vạn, bọn em đang nói chuyện khi còn nhỏ thích xem phim hoạt hình gì! Em nói Hứa Huyễn chắc chắn là thích ‘The Slovenly Boy’s Adventure’ (Cuộc phiêu lưu của cậu bé cẩu thả), chị ấy bảo em mới thích !”

Các đồng nghiệp cười ồ lên. Nụ cười trên miệng Vạn Tùng Đào cũng sâu hơn: “Ha, cô Hứa Huyễn à, rốt cuộc là thích ai thế?”

Hứa Huyễn đầu óc càng đơ ra, thiếu chút nữa thì buột miệng “Anh”, cũng may cuối cùng có một tia lý trí ngăn cô lại, tránh cho một phen mất mặt.

“..Anh em Hồ Lô ạ” cô ấp úng trả lời.

Nghe câu trả lời của cô, không biết vì sao đồng nghiệp lại càng cười to. Mặt Hứa Huyễn vừa đỏ vừa nóng, trán toát mồ hôi. Cô thầm tự trách mình, sao lại bồng bột như thế chứ? Trước mặt Vạn Tùng Đào cô rất muốn lưu lại được ấn tượng tốt.  Cứ cho là anh không nhớ ra cô là ai, cô cũng muốn ít nhất là lưu lại ấn tượng mới tốt đẹp hơn, chứ không phải dáng vẻ đần độn hấp tấp như bây giờ.

Cô đang âm thầm ảo não, lại nghe tiếng Vạn Tùng Đào cười sảng khoái bên tai: “Được! Chờ lát nữa chúng ta sẽ chọn bài Anh em Hồ lô cho cô hát nhé!”

Mọi người lại một phen ồn ào lên, Hứa Huyễn vội vàng xua tay: “Không em không biết…”

Vạn Tùng Đào cắt ngang lời cô: “Đừng ngại, tôi biết mà! Tôi có thể hát cùng cô!”

Mọi người lại càng ầm ỹ hơn, Hứa Huyễn vuốt vuốt tóc mai, ” Vậy… được ạ!” Cô làm ra vẻ  trấn tĩnh, mỉm cười trả lời Vạn Tùng Đào, “Sợ phiền giám đốc Vạn thôi ạ!”

Lúc ăn cơm, vì có nhiều người nên họ phải tách ra ngồi ở hai bàn. Vạn Tùng Đào ngồi cùng bàn với một nhóm có tửu lượng tốt, những người khác ngồi vào bàn còn lại. Hứa Huyễn và tiểu Dư tránh sang bàn bên kia để khỏi phải uống rượu, vùi đầu ăn đồ ăn. Khai tiệc được một lúc thì nhân viên phục vụ mang tới một bình rượu Mao Đài, Hứa Huyễn nói: “Chúng tôi không uống rượu!”, nhân viên phục vụ nói với cô: “Lãnh đạo của các cô bảo đưa tới, còn dặn dò nhất định phải rót đầy chén của mọi người!”

Hứa Huyễn cùng tiểu Dư hai mắt nhìn nhau.

“Vị mới tới này, nhìn thì nhã nhặn lịch sự đấy, không ngờ xuống tay độc ác như vậy!” tiểu Dư nói nhỏ vào tai Hứa Huyễn.

Rượu được rót xong, Hứa Huyễn ngẩng đầu, thấy không khí bàn bên kia đang vào giai đoạn gay cấn, các đồng nghiệp đang lần lượt mời rượu nhau, tửu lượng của Vạn Tùng Đào đặc biệt tốt, cụng chén cạn ly như vậy mà mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, từ đầu đến cuối vẫn ung dung mỉm cười, trong vẻ ung dung lại lộ ra một chút hào khí, thật là…cuốn hút.

Thừa dịp không ai chú ý, Hứa Huyễn gọi phục vụ cho một ly nước lọc. Cô len lén đổ rượu xuống đất, đổ nước vào ly, sau đó quay đầu lại hỏi tiểu Dư: “Em có đổi không?”. tiểu Dư cười hì hì, cũng đổ ly rượu xuống đất. Làm xong, Hứa Huyễn cho là thần không biết quỷ không hay.

Ngẩng đầu lên nhìn qua bàn kia, Vạn Tùng Đào đang cụng ly cùng một vị đồng nghiệp, cũng không chú ý đến bên này.

Cô yên tâm.

Vừa định chuyển tầm nhìn đi, Vạn Tùng Đào chợt quay đầu lại, ánh mắt họ gặp nhau.

Dường như thấy trong lỗ tai vang lên một tiếng “Ong”, sao có cảm giác như nhìn trộm bị phát hiện vậy, thật mất mặt…

Lại qua một lúc nữa, Vạn Tùng Đào nâng ly qua bên này mời rượu. Sau khi cạn một ly, có người định rót tiếp cho anh, nhưng phát hiện ra chai rượu đã hết rồi. Vạn Tùng Đào cười vui vẻ: “Không ngờ hôm nay mọi người lại nhiệt tình như vậy!”

Có đồng nghiệp gọi phục vụ tới mở thêm một chai rượu nữa, Vạn Tùng Đào ngăn anh ta lại:” Không cần, mở một chai nữa thì chúng ta phải uống tới khi nào đây? Chút nữa còn phải đi hát nữa đấy!” Anh nhìn lướt qua Hứa Huyễn, nói với mọi người, “Tôi còn phải cùng Hứa Huyễn hát chung bài Anh em Hồ lô nữa!”. Mọi người cười ầm lên.

Vạn Tùng Đào lắc lắc ly rượu trong tay: “Như vậy đi, uống thêm một ly nữa rồi thôi, cả hai bàn chúng ta cùng nâng ly, coi như là thu ly!”. Anh bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Huyễn, “Phụ nữ không nên uống quá nhiều.”

Anh đưa ly rượu về phía cô, “Nào, rót rượu của cô sang cho tôi!”. Men rượu bốc lên, mọi người cũng không kiêng kị nhiều nữa, ồn ào theo.

Hứa Huyễn có nỗi khổ nhưng không nói được, hai tay cầm cái ly, nhất thời không biết có nên rót nước trong ly của mình sang cho anh không. Rót cho anh thì sẽ bị lộ trò trẻ con; không rót cho anh, mọi người lại ồn ào như vậy, chờ lát nữa thôi cũng sẽ biết tại sao cô không chịu rót… Dù có rót hay không cũng đều bị lộ thôi, Hứa Huyễn cắn răng dứt khoát rót một chút “rượu” trong ly của mình cho Vạn Tùng Đào.

Vạn Tùng Đào nâng ly “rượu”, nói hai câu, cùng mọi người cạn ly lần cuối. Chờ anh uống cạn một hơi, Hứa Huyễn trong lòng thấp thỏm không thôi, khẩn trương liếc anh, thấp thỏm chờ anh biểu lộ sự nghi ngờ.

Nhưng anh chỉ chép miệng một cái, có thâm ý khác, cười nói: “Rượu Mao Đài tối nay đúng là ngon thật, đều phải uống cạn!” Một đám người phụ họa đằng sau: “Không thất lễ!”

Hứa Huyễn ngây ra, vậy mà anh không vạch trần cô!

Tiểu Dư đẩy đẩy cô, vẻ mặt nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi cô: “Chị, chuyện gì thế?”

Hứa Huyễn bối rối quay lại nhìn cô ấy: “Trời mới biết!”, lại quay đầu lén nhìn Vạn Tùng Đào, anh đang nói chuyện với người khác.

Dường như cảm giác được cô đang nhìn mình, anh lập tức quay đầu lại, nét cười trên mặt như có như không. Trong tai Hứa Huyễn lập tức lại “ong” lên một tiếng.

Ăn cơm, uống rượu xong, lại đi hát.

Quả nhiên Vạn Tùng Đào chọn bài “anh em Hồ lô” cho Hứa Huyễn hát. Bài này vốn là nhạc thiếu nhi, tông của thiếu nhi thường rất cao, người lớn phần lớn đều không theo kịp, Hứa Huyễn không hát được. Cô nhớ Vạn Tùng Đào đã nói là nếu cô không hát được thì anh sẽ giúp cô hát, cô tự nhiên thấy hơi yên tâm, cũng không khách khí, cầm một cái micro khác đưa cho Vạn Tùng Đào.

Vạn Tùng Đào cười, lắc đầu, hát theo nhạc.

Anh tự hạ âm điệu xuống vài tông, cứ thế hát không ra ngô ra khoai gì hết. Đồng nghiệp xung quanh đều cười nghiêng ngả, chỉ một bài hát thôi cũng làm không khí sôi động hẳn lên.

Các đồng nghiệp cảm xúc dâng trào, tranh nhau chọn bài hát, ngay cả tiểu Dư thường ngày vẫn hay xấu hổ không dám ra mặt cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều, chọn một lần mấy bài liền.

Hứa Huyễn ngồi trong góc, thấy Vạn Tùng Đào ngồi dựa lưng vào một bên sofa tay xoa trán. Cô nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, tìm được một nhân viên phục vụ, hỏi gần đây có cửa hàng tiện lợi nào không, sau đó chạy ra khỏi KTV.

Chỉ một lúc sau, cô quay lại, trên tay là rất nhiều chai nước tăng lực Rich. Vào phòng hát, cô đặt nước lên bàn, hắng giọng hỏi: “Ở đây có nước tăng lực, ai thấy khó chịu uống một chai giải rượu đi rồi lại hát tiếp!” Mọi người đang rất cao hứng, vừa hát vừa uống rượu, làm sao còn nhớ được đến Hứa Huyễn mua nước giải rượu.

Thấy không ai để ý đến mình, Hứa Huyễn như trút được gánh nặng thở phào một cái, làm ra vẻ tiện tay cầm một chai tăng lực, đi tới bên người Vạn Tùng Đào ngồi xuống: “Giám đốc Vạn, này, uống một chút giải rượu đi, có thể thoải mái hơn!”

Vạn Tùng Đào ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Hứa Huyễn tưởng anh say rồi, nhưng giây phút này nhìn ánh mắt thanh tỉnh của anh không khỏi thấy hoang mang, bàn tay đang cầm chai nước tăng lực cũng tự động rụt lại.

Nhưng hình như anh định ngăn không cho cô lui về phía sau, quay sang cô cười một tiếng, nhận lấy chai nước, mở nắp, ngửa đầu uống.

“Cám ơn!” anh quay ra phía cô, lắc lắc cái chai rỗng trước mặt, mỉm cười. Nụ cười này cùng với nụ cười vào đêm đó lúc anh nói cám ơn giống nhau như đúc, Hứa Huyễn thiếu chút nữa thì buột miệng hỏi: Anh còn nhớ tôi không?

Nhưng cuối cùng cô ghìm câu hỏi đó xuống, bởi vì cô phát hiện thấy trong đáy mắt anh, không gợn ánh nhìn nào nào giống như đã từng gặp cô trước đó.

Thế mà cô lại dễ dàng nhận ra anh, luôn nhớ mãi không quên; còn anh lại không nhớ ra cô dù chỉ một chút xíu. Chuyện này làm cô thấy hơi buồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui