Trang Tiểu Phương nhìn một đồng trong tay, cuối cùng vẫn vui vẻ cất vào túi: “Để mẹ tích cóp giúp con, đợi sau này con kết hôn sẽ trả lại.”Sợ thường xuyên bán đồ sẽ bị người ta theo dõi, Thịnh Tuyết quyết định sau này một tuần chỉ lên thị trấn một hai lần là được.
Dù sao cô ra ngoài bán đồ ăn cũng chỉ vì cải thiện cuộc sống hàng ngày, còn làm giàu sao? Bây giờ vẫn chưa tới thời cơ.Cô bỏ một đồng hôm nay kiếm được vào hộp bánh quy cũ nát, sau đó lại nhét hộp vào kẽ hở dưới giường đất.Bản thân bận việc cả nửa ngày như vậy mới kiếm được một đồng, khiến cô không nhịn được hơi nhụt chí.
Trước kia dù nhìn thấy một đồng rơi trên mặt đất, cô còn không thèm xoay người lại nhặt.Sau khi dọn dẹp lại mọi thứ xong xuôi đã tới buổi trưa.
Vào thời gian này Cao Thành Bắc đều về nhà ăn cơm.
Thịnh Tuyết dắt xe đạp ra cửa, định tới nhà họ Cao trả xe.Tuy rằng Cao Thành Bắc bảo cô cứ để lại dùng, nhưng khối tài sản lớn như vậy cô không dám giữ, sau này lúc nào cần lại đến mượn anh sau.Trước đó Cao Thành Bắc không biết cô mượn xe đạp làm gì, thấy nhanh như vậy cô đã trả lại còn rất bất ngờ.“Cái này tặng cho anh, cảm ơn anh đã cho tôi mượn xe đạp.” Thịnh Tuyết đưa túi hương đuổi muỗi còn sót lại cho anh: “Nó có công dụng đuổi muỗi vô cùng tốt, anh có thể đặt trên người thử xem.”Trước đây vì gả vào hào môn, Thịnh Tuyết từng vào học trường tư tập dành cho phái nữ, cô đã học được rất nhiều kỹ năng, chế tạo đồ thủ công chính là một trong số đó.Túi hương đuổi muỗi kiểu này trước kia cô thường xuyên làm chơi, rất khó tưởng tượng nổi Cao Thành Bắc mang nó trên người sẽ như thế nào?Nhìn túi hương màu xanh đen trong tay, mặt trên còn dùng chỉ vàng thêu họa tiết mẫu đơn, Cao Thành Bắc sờ nút thắt kiểu trung quốc, sắc mặt có chút phức tạp, bên tai phảng phất như có tiếng trái tim đang đập loạn nhịp.Hai người có quan hệ đặc biệt, không thể không khiến anh nghĩ nhiều, cô nhóc này tặng túi hương cho mình là có ý gì? Chẳng lẽ là không muốn hủy bỏ hôn ước, đồng ý gả cho mình sao?Không đợi anh kịp phản ứng, Thịnh Tuyết đã mở miệng nói trước: “Tôi phải về nhà nấu cơm đây, cảm ơn xe đạp của anh nhé.”Cô không biết chỉ một cái túi hương thôi đã khiến Cao Thành Bắc nghĩ ngợi nhiều như vậy.Mãi cho tới khi bóng người đã đi xa, Cao Thành Bắc vẫn nắm chặt chiếc túi hương kia trong tay, ngây ngốc đứng tại chỗ, cả người có chút lâng lâng.……Trong số ba thanh niên trí thức mới tới, Hứa Đa Điềm và Dư Nhạn Tây bị phân tới cánh đồng nhổ cỏ, còn Bạc Diệp lại khiến công xã khó quyết định.Hiện tại đàn ông trong các hộ gia đình đều đi đào lạch nước, công việc ấy không phải cậu chủ trong thành phố xuống nông thôn có thể làm được.
Biết Bạc Diệp là người có bối cảnh, không ai muốn vì chút việc nhỏ này đắc tội với người không nên đắc tội.Thật ra Bạc Diệp rất tích cực, chủ động xin đi đào lạch nước, anh ta xuống nông thôn, ngoài việc trốn tránh người nhà giục hôn ra, mặt khác là để trải nghiệm cuộc sống nông thôn một chút, cho nên đương nhiên đám đàn ông nông thôn làm gì anh ta cũng phải làm nấy rồi.
Chẳng lẽ xuống nông thôn còn mong được chiếu cố đặc biệt, khiến ông nội mất mặt sao?Bởi vì hôm trước Thịnh Tuyết lén lút lên thị trấn bán đồ ăn, cho nên hôm sau cô mới trông thấy Hứa Đa Điềm và Dư Nhạn Tây.
Dung mạo và tính cách của hai người rất khác nhau, dễ dàng phân biệt ra được ai là Dư Nhạn Tây - Nữ phụ số ba trong thế giới này.Trong nguyên tác, cô ta không được miêu tả quá nhiều, nhưng nhân vật này lại tạo được ấn tượng sâu sắc với Thịnh Tuyết, dù sao trong niên đại này phụ nữ có gan dám phản kháng mệnh lệnh của cha mẹ, theo đuổi tình yêu cũng rất hiếm thấy.Trong nguyên tác chỉ miêu tả bằng vài câu ít ỏi: Dư Nhạn Tây và vị hôn phu cùng nhau xuống thôn Đại Du, sau đó vì chuyện gì đó chuyển sang thích Cao Thành Bắc, cuối cùng chẳng những hủy bỏ hôn ước vì Cao Thành Bắc, còn đòi gả cho anh.Nữ chính trọng sinh Cao Tranh Hỉ cũng từng tác hợp cô ta và Cao Thành Bắc, nhưng không biết nguyên nhân vì sao Cao Thành Bắc lại không đón nhận Dư Nhạn Tây, cuối cùng lại lựa chọn độc thân suốt quãng đời còn lại.Lúc này Hứa Đa Điềm cũng đang quan sát Thịnh Tuyết, cô ta hưng phấn dùng khuỷu tay khẽ chọc Dư Nhạn Tây: “Chị Nhạn Tây, chị xem cô gái kia xinh đẹp chưa kìa.”Dư Nhạn Tây nhìn theo ngón tay Hứa Đa Điềm, cũng trông thấy Thịnh Tuyết.
Cô ta khẽ gật đầu phụ họa: “Đúng là rất đẹp.”“Hai cô cách xa con hồ ly tinh kia một chút, thanh danh của cô ta ở trong thôn này không tốt lắm.” Trương Lan nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhanh miệng xen vào, chỉ cần Thịnh Tuyết không được tốt, cô ta sẽ cảm thấy sảng khoái.“Vì sao lại không tốt?” Hứa Đa Điềm ngây thơ hỏi, cô ta được người nhà bảo vệ quá tốt, nên chưa biết thế nào là lòng người hiểm ác.“Cô ta là vị hôn thê của đội trưởng Cao thôn chúng ta, nhưng ngày thường luôn mắt qua mày lại với đám đàn ông trong thôn, không phải…”Trương Lan bĩu môi nói, dáng vẻ vô cùng khoa trương, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh thường.Dư Nhạn Tây liếc mắt một cái đã nhìn ra được Trương Lan này không phải người tốt, bọn họ là người mới tới chưa hiểu rõ sự tình, sợ Hứa Đa Điềm nói sai, cô ta vội vàng mở miệng nói trước: “Điềm Điềm, chúng ta còn chưa làm xong việc đâu, đừng nói chuyện nữa.”“Vâng, chị Nhạn Tây.” Hứa Đa Điềm nghe lời cúi đầu xuống, lại bắt đầu nhổ cỏ dại.
Nhưng mà bị những lời vừa rồi của Trương Lan ảnh hưởng, cảm quan của cô ta về Thịnh Tuyết không còn tốt như trước nữa, nhìn vẻ ngoài thế kia đúng là rất giống hồ ly tinh..