Máy phá sóng bằng kim loại bị hất tung ra ghế khán giả.
Ghế lõm xuống, đáy ghế bắt đầu nứt toác, thế giới như vỡ vụn.
Trong tai Tô Hạc Đình chỉ còn những âm thanh hỗn độn “ù ù ù”, Tạ Chẩm Thư bọc kín cậu, ấn đầu cậu vào lòng mình.
Những mảnh vụn văng tới, chẳng mấy chốc cả hai đã bị chôn vùi.
Không biết bao lâu trôi qua, vụ nổ mới dừng lại.
Bụi bay mù mịt, lửa tàn đang cháy.
Tô Hạc Đình ho khù khụ, vỗ vỗ lưng Tạ Chẩm Thư, nói: “Tạ, khụ… Tạ Chẩm Thư!”
Tạ Chẩm Thư nhúc nhích, kính vụn trên lưng rơi xuống như thủy tinh.
Trong bóng tối, Tô Hạc Đình sờ tới bờ vai ướt sũng của anh: “Nhiều máu thế?!”
Tạ Chẩm Thư: “Mồ hôi cả đấy.”
Tô Hạc Đình dí mũi vào hõm vai Chỉ huy, nhưng chỉ ngửi thấy mùi máu.
Tạ Chẩm Thư ôm chặt lấy cậu, không cho cậu ngửi lung tung.
Lồ ng ngực bọn họ kề sát nhau, chắc chắn đối phương vẫn còn sống.
Nhịp tim hòa chung như hai người cùng chung một trái tim.
Tô Hạc Đình lo Tạ Chẩm Thư bị thương, ngón tay cậu mò mẫm ở lưng anh tìm kiếm vết rách nào đó.
Lúc cậu mò tới gần xương sống thì Tạ Chẩm Thư bỗng nói: “Tô Hạc Đình.”
Tô Hạc Đình: “Ừ?”
Tạ Chẩm Thư hạ giọng: “Tô Hạc Đình.”
Anh lại dùng hết sức ôm chặt lấy Mèo như muốn vùi Mèo vào lòng.
Lúc này, anh nghĩ, giá mà bọn họ có chung một trái tim thì tốt biết mấy.
“Xương của tôi cho em,” anh áp má vào má Tô Hạc Đình, cụp mắt, thủ thỉ, “tất cả mọi thứ của tôi đều cho em, em đi cùng tôi, không xa rời nhau dù chỉ một giây, được không?”
Lần nào anh đưa ra yêu cầu cũng rất lịch sự, luôn là “được không” hoặc “có thể không”, nhưng lúc này lại khác, anh sắp ôm đến mức Tô Hạc Đình không thở nổi, dù Tô Hạc Đình có đáp “Không”, anh cũng sẽ không buông ra.
“Nói gì ngốc vậy,” Tô Hạc Đình nhận ra sự khác thường của Tạ Chẩm Thư, cậu kề sát mặt anh, “khoan đã nào, mùi máu trên người anh nồng quá! Tạ Chẩm Thư, ơ… Nói chuyện với em đi…”
Cả người Tạ Chẩm Thư trũng xuống, càng lúc càng nặng.
Dường như anh không nghe rõ lời Tô Hạc Đình, anh vẫn nhắc lại câu nói vừa rồi.
Trong phút chốc anh đã định đổi ý nói “Tôi yêu em”, nhưng anh lại mông lung, miệng lắp bắp, toàn nói ra những lời mê sảng.
“Không rời xa nhau không rời xa nhau,” Tô Hạc Đình vừa trấn an Chỉ huy vừa rút tay ra, thử đẩy đoạn ghế thừa đang chặn đường ra, “nặng quá! Đáng ghét… Có ai ở đó không?”
Bên trên bỗng truyền tới tiếng ho, có người gọi: “Mèo Con?!”
Tô Hạc Đình đáp: “Ở đây!”
Bác Sĩ kéo theo Ẩn Sĩ bị sặc bụi, dòm cặp mắt điện tử xuống khe hở nhìn, hào hứng reo lên: “A!”
Ẩn Sĩ vội vàng hạ đất, bảo bọn họ cố chịu đựng rồi cùng Bác Sĩ đào hai người lên.
Ẩn Sĩ với Bác Sĩ tay khiêng, thu hút máy bay của má Phúc tới để đưa Tô Hạc Đình với Tạ Chẩm Thư lên.
Vai và tay Tạ Chẩm Thư bị thương rất nặng, có những lỗ thủng trông rất gớm, có lẽ là vì phải quay về gấp nên gặp phải.
Giai Lệ băng bó cho anh, nhưng anh vẫn dính chặt lấy Tô Hạc Đình.
Mọi người cùng đi lên, mồm năm miệng mười.
“Lát nữa về tới nhà thì hạ cánh.”
“Chắc phòng mổ vẫn không sao, má! Má xem Mèo Con đi, đuôi của cậu ấy đứt mất rồi…”
“Anh Tạ cũng hôn mê cơ à? Tôi cứ tưởng ảnh mình đồng da sắt lắm.”
“Sao hai người vẫn còn nắm tay được vậy? Đồ chim chuột!”
Thần kinh căng thẳng của Tô Hạc Đình cuối cùng cũng thả lỏng, cậu còn chưa đáp đã bị má Phúc gỡ cái đuôi đứt nửa xuống, chìm vào hôn mê.
Bất tỉnh một hồi lâu, đến lúc tỉnh dậy, Tô Hạc Đình phát hiện mình lại đang ở trong căn phòng nọ, có điều trước mặt không phải màn hình, mà là một cái cây.
Giác dùng hai cành cây ở hai bên đỡ tán cây, quan sát cậu.
Cậu ngồi trên ghế nhìn vào mắt Giác – nếu cây cũng có mắt.
Rốt cuộc, Tô Hạc Đình không kìm được nói: “Sao cô lại chạy vào trong đầu tôi?”
Giác ve vảy tán cây: “Tôi sợ cậu chết nên mới đến kiểm tra, nếu chết rồi thì vẫn cứu được ý thức.”
Tô Hạc Đình: “Tôi không sao, cô thì sao?”
Giác: “Tôi cũng không sao.”
Dứt lời, Giác lấy ra cây đèn nhỏ từ trong tán cây rồi đưa cho Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nhận lấy, thấy cây đèn hoàn toàn nguyên vẹn, mới hỏi: “Là cô sửa phải không?”
Giác: “Đúng rồi!”
Tô Hạc Đình sờ cây đèn, cười: “Tôi cũng biết chỉ cây nhỏ vô địch mới làm được thôi… Nhóm Đông Phương cũng là cô tạo ra phải không? Cô sợ sau khi tôi chết, Chỉ huy mất hết ý chí nên bèn dùng ý thức trong hoa bạc để làm nên tiểu đội người chinh phục, để bọn họ khích lệ Chỉ huy tiếp tục sống.”
Cậu đã sớm nhận ra sự kỳ lạ của tiểu đội, là người hướng dẫn đầu tiên của người chinh phục, đáng nhẽ ra cậu phải biết thông tin của từng đội viên, song nhóm Đông Phương chưa bao giờ xuất hiện trong một ký ức nào.
Ai ngờ Giác bảo: “Không phải, đó không phải ý định của tôi đâu, là của cậu đấy.”
Tô Hạc Đình ngạc nhiên, Giác bèn bảo: “Bảo vệ mọi người là ý của cậu, lúc cậu giao những đốm bạc cho tôi, thiết lập của bọn họ đã hoàn chỉnh lắm rồi.
Chẳng qua tôi sợ bọn họ bị bại lộ khiến anh Tạ phát hiện có vấn đề nên mới thay đổi ký ức của bọn họ một chút, bổ sung vài thông tin có liên quan tới cậu thôi.”
Nói tới đó, nó lại vội vàng xá một đầu khác: “Xin lỗi mọi người nhé! Sửa đổi ký ức thật sự là kế dở của tôi… Lúc ấy khu trừng phạt thay đổi nhiều quá, không có một người sống nào hết.
Nếu anh Tạ mà không gượng dậy nổi thì mọi người sẽ không thể biến từ đốm bạc thành người, bản thân tôi cũng không lo nổi.”.
Bởi vậy nó bèn nghiên cứu thay Tô Hạc Đình, biến những đốm bạc lưu cữu ở khu trừng phạt thành người chinh phục đi theo Tạ Chẩm Thư.
Nói ra thì có hơi đê tiện, nhưng chính vì thế nên Tạ Chẩm Thư mới không bỏ đi – Chỉ huy không bao giờ vứt bỏ bất kỳ ai.
Giác nói: “Vốn tôi muốn tạo ra tất cả mọi người, nhưng hệ thống Chủ thần bỗng gấp gáp bao vây lấy tôi.
Hu hu hu, suýt thì tôi bị ăn mất đấy, đành phải mang theo những ký ức còn lại đi trốn.”
Nói tới đó, lá cây của nó rụng lã chã xuống, Tô Hạc Đình hứng lá, vội nói: “Trọc bây giờ!”
Giác nổi giận: “Cậu mới trọc ấy!!!”
Tô Hạc Đình kiên nhẫn xếp lá cây lại, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Giác nói: “Sau đó tôi tạo ra thức ăn để phát định kỳ cho mọi người, nhưng con mắt của Chủ thần ở khắp mọi nơi, tôi không có chỗ nào để trốn ở nội thành nên mới chạy vào sa mạc, ở đó còn sót virus màu xanh lam, nó không dễ dàng tìm được tôi.
Cũng chẳng bao lâu sau thì tôi gặp Chúc Dung ở đó, tôi tưởng chủ thần cử nó đi tìm mình, nhưng nó phun lửa tóe loe khắp nơi như bị hỏng.
Tôi mới tò mò bám theo nó, kết quả phát hiện nó đang tìm đầu.
Dựa theo phân tích dữ liệu của tôi thì Hephaestus hoàn toàn có thể làm một cái đầu mới cho nó, cớ sao nó cứ phải khăng khăng tìm lại cái đầu kia? Chắc chắn cái đầu ấy có gì đó đặc biệt, bởi vậy tôi bèn quyết định đi điều tra.
“Tôi không thể quay về nội thành trong một thời gian dài nên chỉ còn nước tìm ở sa mạc.
Hệ thống Kiểm tra viên của anh Tạ không như những người khác, anh ấy đi đâu sẽ có ghi chép ở đó, tôi biết bí mật đó nên mới bắt chước theo cậu, sử dụng ảnh ngược để xem anh Tạ đã đi những đâu rồi.”
Thông minh thật đấy.
Tô Hạc Đình cười: “Cô tìm được hả?”
Giác nói: “Tất nhiên rồi, đầu ở trong khe hở.”
Tô Hạc Đình: “Thế tìm ra xong rồi thì sao? Cô không nói chuyện với nó đấy chứ?”
Giác nở mấy đóa hoa như đắc ý: “Tôi chui vào.”
Tô Hạc Đình: “Ồ… Cô làm gì cơ?!”
Giác nói: “Tôi phải nghiên cứu xong chứ! Nó không có cài đặt phòng ngự, nên ‘vèo’ cái là tôi chui vào được liền.”
Chẳng biết nó học từ đâu mà còn nói được cả từ “vèo”, nói rất cảm xúc là đằng khác.
Tô Hạc Đình tò mò: “Bên trong có gì?”
Giác nói: “Đoán số!”
Tô Hạc Đình: “Đoán số?”
Giác đong đưa cành lá như một con người: “Bên trong là ký ức của cậu, tất cả đều là ký ức liên quan đến giải khóa.
Tôi gặp được ông Tô ở trong đó, với cả những bài huấn luyện mà Artemis cho cậu làm ở Báo Đen nữa.”
Quả nhiên là như thế.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Vậy thì đúng rồi, Chúc Dung dám giết mình là bởi nó đã lấy đi những ký ức cần thiết nhất rồi bỏ vào trong đầu.
Có điều nó không ngờ được Chỉ huy sẽ chém đứt đầu nó.
Cậu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Giác nói: “Tôi chỉ định thăm thú đầu Chúc Dung một tí thôi, nhưng xui thế nào lúc đi ra lại kích động dữ liệu còn sót lại, khóa luôn tôi ở trong đó.”
Tô Hạc Đình ngạc nhiên, sau thoáng yên lặng ngắn ngủi, cậu mới rặn ra được một câu: “Hả?”
Giác nâng rễ cây lên đi tới đi lui trong phòng, oán thán: “Quá đáng ghét! Tôi bị nhốt hẳn trong đó, chỉ còn nước thử phá khóa, nhưng thủ tục của nó kỳ lắm, khóa này nối tiếp khóa kia, giải mãi không xong.”
Rất giống cảnh ngộ của Chúc Dung, lúc Chúc Dung dung hợp cũng gặp phải vấn đề này.
Tô Hạc Đình nghĩ một hồi mới bảo: “Artemis từng dùng cách này để huấn luyện Yến Quân Tầm trong Săn bắn Hạn thời, hệ thống Chủ thần đã ăn hết bộ phận ấy, bọn chúng không có được mệnh lệnh kết thúc của Artemis nên mới huấn luyện đi huấn luyện lại.
Cô giải quyết chúng nó kiểu gì?”
Giác nói: “Tôi bắt đầu phá khóa như học sinh.
Hồi mới đầu thì khó lắm, tôi mới nhớ lại cậu với cậu Yến, bởi vì các cậu giỏi việc này… Sau đó tôi mới nhớ cậu đã từng giải hộ tôi một lần, tôi! Có! Bản! Sao! Sau khi tính toán lên xuống cả trăm ngàn lần, rốt cuộc tôi cũng—”
Tô Hạc Đình: “Ra?”
Giác vươn một cành cây, hớn hở: “Ra một cành cây.”
Tô Hạc Đình: “…”
Cậu nhìn cành cây ấy rồi lại nhìn Giác, bỗng vỡ ra: “Đừng bảo là cô—”
Giác nói: “Tôi thả cành cây xuống, lá cây tản ra biến thành vô số tôi.
Rồi tôi thổi chúng đi khắp nơi, Chúc Dung bắt được một tôi thì tôi lại lưu một bản đề phòng của mình đồng thời hủy diệt một phân thân của mình.
Qua đó, tôi thành công tiến vào hệ thống kiểm soát khu Quang Quỹ, rốt cuộc tôi mới biết được thân phận thật của Chúc Dung, biết cả về kế hoạch thứ ba.”
Chúc Dung trước khi phát nổ luôn miệng kêu kế hoạch thứ ba, Tô Hạc Đình mới hỏi: “Đó là gì?”
Giác nói: “Đăng tải toàn bộ ý thức của con người, mở rộng khu trừng phạt, dùng con chip để thay thế cơ thể của loài người, buộc tất cả mọi người sống bên trong bức tượng Phật khổng lồ ở khu Quang Quỹ.”
Lúc bị Chúc Dung ép chiết xuất ý thức khán giả thì Tô Hạc Đình đã đoán được nên cũng không ngạc nhiên, có điều cậu thấy lạ: “Đó là kế hoạch thứ ba, vậy còn kế hoạch thứ nhất, thứ hai là gì?”
Giác nói: “Ai biết được, bọn chúng không ghi lại!”
Tô Hạc Đình: “…”
Không ngờ hệ thống Chủ thần mà lại tùy tiện như vậy.
Tiếc thay bọn chúng coi không gian cyberpunk là một cõi bồng lai, như thể mắt thịt xác trần là căn cơ những sai lầm của loài người vậy, nhưng cơ thể người trần mắt thịt không phải là thổ nhưỡng cho những hành vi suy đồi, dù có thoát khỏi thịt, người với người cũng không thể nào chung sống hòa hảo.
Huống hồ sống bất tử thì có gì vui nào, tuổi già như lá rụng, lúc bay đi sẽ có chút muộn phiền, song nó là minh chứng cho vết tích của tình yêu.
Tô Hạc Đình chỉ có một nghi ngờ, cậu nghĩ: nếu không có thể xác thì tinh thần có cảm thấy cô đơn không? Nó có cảm thấy không có nhà để về, từ đây nó là giọt nước trong đại dương dữ liệu không?
Có lẽ những đốm bạc trong ngọn đèn nhỏ sẽ có câu trả lời, nhưng Tô Hạc Đình sẽ không bao giờ hỏi bọn họ câu hỏi ấy, bởi vì cậu đã đưa ra lựa chọn rồi.
Một hồi lâu sau, cậu dừng suy nghĩ, lại hỏi Giác: “Sau đó chuyện gì xảy ra?”.