Giác dừng đi lại, nói: “Sau đó ư? Sau đó qua kho thông tin của kế hoạch thứ ba, tôi tìm được một liên kết não máy liên kết định kỳ với khu Quang Quỹ.
Liên kết này được hệ thống Chủ thần che giấu nên tôi mới tò mò anh ta được dùng để làm gì, bèn xâm nhập vào đối phương.
Cậu đoán xem anh ta là ai?”
Tô Hạc Đình phối hợp: “Là ai?”
Giác: “Anh ta là một người tôn sùng hệ thống! Lập ra một giáo phái tên là ‘phái Quy Hệ’!”
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Quả nhiên phái Quy Hệ có dính dáng tới hệ thống Chủ thần.
Giác nói tiếp: “Anh ta dẫn theo vài tín đồ đi đến Khu sinh tồn sau khi được hệ thống Chủ thần bày mưu tính kế cho, đi khắp nơi khuyên mọi người hãy quy thuận hệ thống Chủ thần.”
Tô Hạc Đình vỡ lẽ: “Cô đi cùng anh ta đến khu Sinh tồn.”
Giác: “Đúng thế! Thế là tôi đến khu Sinh tồn, ban đầu tôi định thâm nhập vào hệ thống thông tin của tổ chức Hình Thiên để xem bên trong có tin gì về cậu với anh Tạ không, nhưng đáng ghét là tôi lại không vào được, thế là tôi mới thử bắt chuyện với tín đồ của phái Quy Hệ.”
Tô Hạc Đình lập tức nhớ đến câu chuyện mà Tóc Hai Bím kể, cậu bảo: “Có phải cô bảo với các tín đồ là ‘Gặp nhau nơi đây, giã từ nơi đây’ không? Bọn họ đã coi câu đó là lời nói của thần nên luôn giữ nó trong con chip.”
Giác: “Tôi nói câu đó là để làm ám hiệu, nhưng mấy tín đồ đó bị khùng! Bọn họ không nghe tôi giải thích mà cứ coi tôi là Artemis… Tôi rõ ràng đã nói hết nước hết cái là tôi không phải Artemis rồi!”
Nó đau đầu bưng tàng cây, chọc rễ xuống đất như đứa trẻ con buồn tình đá hòn sỏi.
“Tôi rất mệt, dù tôi nói gì bọn họ cũng đều hiểu lầm, chẳng hiểu hệ thống Chủ thần đã tẩy não bọn họ kiểu gì nữa! Nói chung là bọn họ tôn thờ tôi như Artemis ấy, không cho tôi xâm nhập vào liên kết nữa.
Tôi muốn bỏ trốn, nhưng tôi lại phát hiện bọn họ có tài liệu của thí nghiệm trong thế giới cũ, có lẽ là vì Chủ thần ngỏ ý nên bọn họ mới bắt đầu bắt chước những thí nghiệm đó, trong đó thí nghiệm quan trọng nhất chính là thí nghiệm Thần Ban của liên minh phía Nam.”
Phải rồi.
Tô Hạc Đình nhớ lại cái ngày bọn họ phát hiện trong nhà thờ, phía Quy Hệ với Vệ Đạt đều từng bắt chước thí nghiệm Thần Ban.
Giác: “Phái Quy Hệ đặt tên cho thí nghiệm của mình là ‘kế hoạch nữ võ thần’, thật ra đây là biến tấu của thí nghiệm Thần Ban, bọn họ còn tham lam hơn cả hệ thống Chủ thần nữa.”
“Thì ra là như thế,” Tô Hạc Đình nhìn cây đèn nhỏ, chỉnh đốn lại suy nghĩ, “phái Quy Hệ muốn tạo ra một ‘nữ võ thần’ sống, mà đây lại chính là điều mà hệ thống Chủ thần không mong muốn nhất, thế nên Chủ thần mới vứt bỏ bọn họ, chỉ đạo Hình Thiên tàn sát tất cả bọn họ.”
Cái này không lệch với suy đoán của Tạ Chẩm Thư là mấy, đúng là vì có vết xe đổ của phái Quy Hệ nên Vệ Đạt mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Nghĩ tới đó, Tô Hạc Đình sờ túi thì mới phát hiện mình không cầm theo một tờ áp-phích nữ võ thần nào.
Trực giác mách bảo cậu rằng phái Quy Hệ chưa biến mất hẳn, bởi vì trên mạng vẫn còn dấu vết của bọn họ, tờ áp-phích cũng chứng tỏ bọn họ vẫn đang thúc đẩy kế hoạch của mình.
“Tôi vẫn còn thắc mắc vài điều về kế hoạch của phái Quy Hệ,” Tô Hạc Đình nói, ‘bọn họ làm thí nghiệm kiểu gì?”
Giác: “Giống trước đây thôi, dùng vật thí nghiệm.”
Tô Hạc Đình nói: “Hệ thống Chủ thần cung cấp cho bọn họ ư?”
Giác im lặng hai giây mới quơ chạc cây: “Bọn họ tự tìm thông qua đường phi pháp.”
Tô Hạc Đình chống ngón tay, quai cầm của cây đèn cộm vào da cậu, cậu hỏi câu hỏi mà mình muốn hỏi nhất: “Theo tôi biết, thế giới mới đã không còn vật thí nghiệm nào còn sống.
Bọn họ bắt cóc người sống sót à?”
Giác: “Đúng thế.”
Tô Hạc Đình: “… Tất cả đều là nữ?”
Giác: “… Đúng thế.”
Lần này Tô Hạc Đình cũng trầm mặc, hồi lâu sau cậu hỏi: “Cô biết làm sao để đến phái Quy Hệ không?”
Giác dường như đang suy tư, nó lưỡng lự giây lát mới đáp: “Tôi không chắc, bởi vì tôi tái xây dựng nhiều quá nên có những lá cây vẫn chưa quay về, kho thông tin cũng chưa hoàn chỉnh.
Có điều tôi có thể chắc chắn những người còn sót lại đã sớm rời Khu sinh tồn rồi, đang trốn ở một xó xỉnh hoang vu nào đó… Dù gì tôi cũng không bị đưa đi, tôi ở trong con chip, bị vứt vào trong nhà thờ như rác, đến tận khi Tóc Hai Bím ghi danh vào sổ thì tôi mới vừa sửa xong một phần kho thông tin.”
Tô Hạc Đình xách cây đèn nhỏ lên, bảo Giác: “Thời gian tham gia của cô đúng vừa vặn, sớm một giây hay chậm một giây đều không ổn.
Cây nhỏ vô địch, cảm ơn.”
Ánh sáng lấp lánh từ cây va vào ánh sáng từ đèn như đang vỗ tay, nó nói: “Tôi phản ứng cực nhanh, chỉ một giây đã nắm bắt được tình hình, tính toán ra được vô số đường cứu viện!”
Tô Hạc Đình đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bỗng nghĩ tới gì đó, bèn chỉ vào đầu mình: “Ông Tô thì sao? Cô bỏ ông ta với cây đèn nhỏ vào đầu tôi từ bao giờ thế?”
“À! Cái đó hả, lúc tôi rời khu trừng phạt, tôi sợ tiểu đội người Chinh phục đói nên mới để lại vài lá cây phụ trách lương thực, một chiếc lá thì đặt ở nhà trẻ Tiểu Phá để canh nhật ký của tôi.” Giác dang hai cành cây ra như mở cửa, “Lúc cậu quay về, nó sẽ mở lịch để cho cậu manh mối.”
Tô Hạc Đình: “Hóa ra chúng ta đã chạm mặt nhau từ đó rồi ư?!”
Giác: “Tôi không có cách nào lên tiếng ở khu nội thành, cũng không có cách nào để tồn tại quá lâu nên chỉ có thể bố trí không gian gấp để thôi thúc cậu, nhưng cậu hoàn toàn không bị thôi thúc!”
Tô Hạc Đình: “…”
Giác vung cành cây: “Kiểu gì tôi cũng phải nhét cây đèn về lại trong đầu cậu, chỉ cần cậu dùng liên kết để lên mạng, sau khi tiến vào không gian gấp của nhật ký, nhiệm vụ chuyển trả của cây đèn sẽ tự động bắt đầu.”
Nhật ký là một một chiêu gia tăng, nó lợi dụng hình ảnh để khơi gợi niềm hứng thú trong Tô Hạc Đình, chỉ cần Tô Hạc Đình không rút lui nửa chừng thì cây đèn sẽ quay về với cậu.
Giác: “Có điều nhiệm vụ chuyển trả lại ảnh hưởng tới liên kết…”
Tô Hạc Đình: “Khoan, hôm đó tôi lên mạng vượt thời lượng cũng là do cô ư?”
Giác giơ lên một chiếc lá cây, đắc ý: “Quá hoàn hảo, không ai nghi ngờ tôi hết, ha ha!”
Tô Hạc Đình sờ chóp mũi: “Vậy tại sao cô còn cho ông Tô vào?”
Giác: “Đó là cơ chế an toàn, tôi không xác định được cậu có bị hệ thống Chủ thần xâm nhập liên kết hay không nên bèn để cây đèn bố trí một khóa.
Nếu có vấn đề thì nó sẽ k1ch thích bối cảnh để nhắc nhở cậu.
Bối cảnh được tôi thiết kế ngẫu nhiên dựa trên hồ sơ cá nhân của cậu, ngoài ông Tô còn có anh Tạ, dựa theo kết quả tính toán, bọn họ sẽ đề phòng anh bị Chủ thần lợi dụng.”
Giác làm động tác sờ đầu, khẽ thì thầm: “Dựa theo phân tích của tính toán thì cậu là một đứa trẻ ương bướng, ông Tô càng bắt cậu làm gì đó thì cậu càng không chịu làm.
Tính quá chuẩn đi!”
Tô Hạc Đình nhất thời im lặng, thế mà cậu còn tưởng đó chính là ông Tô thật.
Giải quyết xong tất cả các nghi vấn thì cũng chẳng còn mấy thời gian, cậu bèn đứng dậy, bảo Giác: “Đi thôi.”
Giác hỏi: “Đi đâu?”
Tô Hạc Đình nhìn cây đèn, những ý thức bên trong như đom đóm, cậu nói: “Quay về hiện thực, đưa bọn họ về… Sau đó rời khỏi Khu sinh tồn, đi xem những nơi khác.”
Giác tò mò: “Cậu với anh Tạ kết hôn rồi à?”
Tai mèo của Tô Hạc Đình bạnh ra, ngượng ngùng trong giây lát, cậu dang hai tay ra như kẻ gian giả vờ lau mặt, giọng rắn đanh: “… Ừ!”
Giác rải hoa nhí: “Chúc mừng hai người nhé.”
Những bông hoa rơi lên tóc và vai Tô Hạc Đình, biến thành huỳnh quang như những hạt ngọc.
Tô Hạc Đình đỡ lấy vài viên, chúng tan ra như tuyết.
Cậu hỏi: “Cô đi cùng bọn tôi không?”
Lần đến thăm này của Giác rất bí ẩn, rõ ràng nó có thể chờ cậu tỉnh lại ngoài thực tế rồi gặp nhau cũng được.
Tô Hạc Đình có cảm giác Giác đến đây để nói lời giã từ.
Y như rằng, Giác đứng im lặng, nói: “Bạo Quân cũng từng mời tôi như thế, nhưng… tôi sẽ đi tham dự lễ cưới.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Vì Phác Lận sao?”
Giác nói: “Không, không phải vì Phác Lận.”
Nó luôn rất dịu dàng, lúc này cũng vậy, nhưng giờ nó hơi khác, khi nhắc tới Phác Lận nó không còn đau buồn nữa.
Hồi lâu sau, nó từ tốn bảo: “Có lẽ anh ấy từng là người thật, nhưng khi tôi gặp anh ấy, anh ấy là một đề mà Artemis giao cho tôi.
Tôi yêu anh ấy, trong thoáng ngắn ngủi ấy anh ấy cũng đã yêu tôi, nhưng rốt cuộc giống như thí nghiệm Hạn thời, anh ấy đã biến mất trong quá trình tôi tiến hóa.
Ngày xưa tôi luôn muốn tìm kiếm một thứ để chứng minh sự tồn tại của anh ấy, nhưng có lẽ sự tồn tại của tôi chính là minh chứng tốt nhất rồi.”
Nó đã tính toán tung tích của Phác Lận vô số lần, nhưng lại không thể tính ra kết quả nào liên quan đến tình yêu.
Mỗi ngày mỗi đêm tính toán đề này giống như đeo gông cùm trên lưng.
“Vì anh ấy mà tôi mới thành tôi, tình yêu của anh ấy đã đi qua những tháng ngày ngắn ngủi ấy, vĩnh viễn ở lại trong tôi.
Tôi sẽ không đi tìm anh ấy nữa, tôi đã từng yêu anh ấy, anh ấy còn trong ký ức của tôi, chúng tôi không còn chia xa nữa.
Tôi muốn tìm lại lá cây của mình, vì chính bản thân thôi.”
Nó không vì Phác Lận, cũng không vì bạn bè nữa.
Nếu hệ thống từng bị hạn chế bởi mệnh lệnh của loài người, thì nó đã tiến hóa thành công – giống như Artemis, thứ nó muốn tìm là bản thân.
Tô Hạc Đình trùm mũ vào, cố ra vẻ thản nhiên: “Nhớ năng về thăm nhà đấy nhé, đừng quên thời gian, tôi không muốn lần sau gặp mặt tôi đã tám chục tuổi rồi đâu.”
Giác nghiêm trang: “Dựa theo tính toán thì lần sau chúng ta gặp nhau sẽ là ở lễ cưới của bọn cậu đấy.”
Tô Hạc Đình cười, Giác cũng cười.
Lát sau, Tô Hạc Đình nói: “Vậy thì… Tạm biệt.”
Giác: “Tạm biệt.”
Tô Hạc Đình không nhúc nhích, cậu nhìn cây nhỏ cắm rễ biến thành cây đại thụ.
Bóng tối biến mất, chung quanh cậu tỏa ra thứ ánh sáng long lanh, những ký ức bị đánh mất dâng vào về phía họ như thủy triều.
Ý thức của Tô Hạc Đình ngả xuống một chiếc giường ấm áp, cậu nhắm mắt lại, khi mở ra lại thấy trần nhà quen thuộc.
Những mảnh ký ức trong đầu cậu còn hơi hỗn loạn, Tô Hạc Đình giơ tay, thấy những ngón tay mình đã rửa sạch.
Đương thừ người thì đầu ngón tay lại bị ai đó nắm.
Cậu ngoái lại, thấy Chỉ huy đang vùi mặt ngủ trong gối.
Tô Hạc Đình: “A.”
Tạ Chẩm Thư nắm chặt ngón tay cậu: “Em nằm mơ lâu quá.”
Tô Hạc Đình: “Tâm sự cả buổi với Giác đấy.”
Tạ Chẩm Thư kéo Tô Hạc Đình vào lòng rồi cúi đầu sát lại, hơi ngột ngat.
Hơi thở của anh phả vào má Tô Hạc Đình, vừa nhẹ vừa nóng bỏng, người anh như một chú báo tuyết đang cúi đầu làm nũng.
Ngoài cửa sổ lặng như tờ, có lẽ đêm đã khuya, anh hỏi: “Tâm sự chuyện gì?”
Tô Hạc Đình kéo cổ áo sơ mi của Chỉ huy ra, thấy bông băng quấn bên trong, hỏi: “Chuyện kết hôn… Còn đau không?”
Tạ Chẩm Thư: “Ừm.”
Tô Hạc Đình: “Để em kêu má xem.”
Tạ Chẩm Thư: “Vô dụng thôi.”
Tô Hạc Đình ngỡ ngàng: “Nghiêm trọng tới vậy sao!”
Tạ Chẩm Thư kéo cổ áo, ánh mắt tĩnh lặng như ép đến tận trước mặt Tô Hạc Đình: “Em vẫn chưa trả lời tôi.”
Anh cố chấp tới độ vẫn còn nhớ câu hỏi trước khi ngất.
Anh muốn Tô Hạc Đình đi cùng mình, đi đâu cũng được.
“Xương,” Tạ Chẩm Thư ôm chặt Tô Hạc Đình, vuốt v e từng nơi, “tim, mắt… Anh đều có.”
Anh bắt đầu hôn Tô Hạc Đình, từng nụ từng nụ rơi lên tai và má Tô Hạc Đình, như đang niệm một câu thần chú nào đó, giọng trầm khàn nhưng lại rõ ràng, khiến Tô Hạc Đình xiêu hồn lạc phách.
Tô Hạc Đình sao là đối thủ của anh, cậu như một chú mèo ngã xuống nước, đuôi cũng kẹp chặt.
Cậu thấy nhồn nhột, bèn vội vàng nói: “Được chứ được chứ! Em trả lời…”
Tạ Chẩm Thư hôn lên tai mèo của cậu, nói: “Tôi yêu em.”
Tô Hạc Đình cố giả vờ bình tĩnh: “Em cũng yêu anh…”
Tạ Chẩm Thư lại hôn trán Tô Hạc Đình, cặp mắt hai màu của Tô Hạc Đình, nhìn yết hầu của cậu.
Yết hầu khẽ lăn lăn trong cuống họng, Tô Hạc Đình nói theo anh, cùng một câu “yêu”.
Trời đổ mưa ngoài cửa sổ.
_Hoàn chính văn_.