Chúc Anh Đài chưa từng thấy Mã Văn Tài như hiện tại, trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lẽo, bạch y phiêu bồng trong gió.
Nàng ép cảm giác hoảng hốt xuống đáy lòng, ngước nhìn Mã Văn Tài.
Vẫn là mày kiếm mắt phượng, dung mạo và gia thế có thể khiến quý nữ đài các hay tiểu thư thế hương thầm thương trộm nhớ nằm mơ cũng muốn gả cho hắn, nhưng với nàng, hắn là một kẻ khiến người khác căm ghét.
Sự cố chấp của hắn có thể là hại người hại mình.
"Không phải ngươi đã thấy rồi sao? Việc gì phải nhiều lời thêm nữa." Chúc Anh Đài dùng ánh mắt ra hiệu Ngân Tâm mang thư tín ra ngoài.
Đây là chuyện của nàng và Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài bước về phía nàng, khi đến trước mặt nàng, hắn giơ tay lên...
Chúc Anh Đài nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy trận cuồng phong bão tố từ hắn, chẳng lẽ hắn định dùng bạo lực để khiến nàng khuất phục?
Thật nực cười.
Nàng không hiểu tại mình và Mã Văn Tài lại đến nước này, rõ ràng lúc mới gặp nhau hắn còn vì họ là bạn đồng học mà đứng ra bảo vệ nàng, thế mà bây giờ lại trở nên cố chấp nham hiểm như vậy.
Hai chân đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Mã Tài vòng tay qua ôm eo nàng, bế lên.
Nàng mở mắt ra, kinh ngạc nhìn đường quai hàm đẹp như được chạm khắc của hắn.
"Trên mặt đất có mảnh vụn, nàng giẫm trúng sẽ bị thương..." Mã Văn Tài vừa nói vừa chịu đựng nỗi đau thấu tim trong lòng.
Ở trong mắt nàng, hắn là loại hãn phu sẽ đánh đập thê tử của mình sao?
Dùng mảnh vải che miệng nàng, cột cổ tay của nàng chẳng qua là vì không muốn để nàng tự tổn thương mình mà thôi.
Chúc Anh Đài hơi ngửa đầu lên, nàng không biết bàn tay của nam nhân lại nóng đến thế, hơi nóng xuyên qua chiếc y phục xuân mỏng nhẹ truyền đến eo nàng, khiến nàng muốn trốn thoát khỏi vòng tay đó.
Mã Văn Tài bế nàng suốt chặng đường, đặt nàng xuống ở trước cửa giảng đường rồi bước vào trước, hoàn toàn không đả động đến chuyện uống thuốc tránh thai.
Chúc Anh Đài đứng yên nhìn bóng lưng cao ngạo có phần cô đơn của hắn, tính cách của hắn thật mâu thuẫn, tuy độc tài nhưng cũng rất tinh tế.
Ba ngày sau, Chúc Anh Đài nhận được thư hồi đáp của huynh trưởng, trong thư nhắn nàng tạ thời đừng về nhà, cố gắng học hành hoàn thành nghiệp học ở thư viện Ni Sơn.
Thật kỳ lạ, kiếp trước huynh trưởng ngăn cản mình giả trang đi học mà bây giờ lại ý tứ lại hoàn toàn ngược lại.
Nàng đứng ở bên ngoài thư viện Ni Sơn hồi lâu nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được, ở thế giới này còn có một người có thể thay đổi những chuyện đã định sẵn, là Mã Văn Tài.
Nàng chạy đến trường bắn tìm thấy Mã Văn Tài, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, thắt lưng gọn gàng, giương cung nhắm vào hồng tâm, mũi tên bắn ra ghim vào giữa hồng tâm, mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Mã Văn Tài thấy bóng dáng của Chúc Anh Đài, thu cung bước nhanh về phía nàng.
"Anh Đài, nàng..."
"Huynh trưởng không cho người đón ta về Chúc Gia Trang, có phải do ngươi động tay động chân không?" Chúc Anh Đài ném bức thư lên người hắn.
"Nàng đến trường bắn vội vàng như vậy là để chất vấn ta chuyện này sao?" Mã Văn Tài ném cung tên xuống, không để ý đến đám người đang im lặng, nắm tay nàng đến một nơi vắng vẻ.
Đây là một khoảng sân nhỏ để trống ở phía sau thư viện Ni Sơn, trong sân có một chiếc xích đu có dây leo bao quanh và một gian nhà gỗ nhỏ.
"Buông tay ta ra!" Chúc Anh Đài hất tay, muốn thoát khỏi sự khống chế của Mã Văn Tài.
"Là ta", Hắn không buông ra, "Nàng biết vì sao kiếp này có thể dễ dàng đến thư viện Ni Sơn học tập không? Hai gia tộc Mã Chúc ước định, nàng nhất định phải cưới ta, Anh Đài, cho dù có chết đi, nàng cũng chỉ có thể làm nương tử của ta."
"Ngươi điên rồi sao?" Nàng lắc đầu, ánh mắt không thể tin được nhìn Mã Văn Tài.
"Anh Đài, ta không đùa với nàng, đừng nghĩ đến việc tự sát, chỉ cần nàng ngoan, ta sẽ không động đến Lương Sơn Bá."
Hắn ôm lấy gáy nàng, môi dán lên môi nàng, cánh môi mát lạnh mềm mại ngọt ngào như hoa anh túc có thể khiến người ta chìm đắm.
Nhiều ngày qua hắn đã không chạm vào nàng vì hắn không tìm ra nàng giấu thuốc tránh thai ở đâu, loại thuốc này bình thường chỉ cho thông phòng tiểu thiếp uống, rất tổn hại đến cơ thể.
Bây giờ hắn bất chấp việc chưa tìm ra, sau khi làm tình xong hắn sẽ sai Nhạc Nam nhìn chằm chằm xem nàng có uống thuốc không.
Chúc Anh Đài cắn chặt răng không chịu hé miệng, nam nhân liền liếu cánh môi của nàng, đợi giây phút nàng thả lỏng thì cạy răng nàng ra và điên cuồng công thành đoạt đất bên trong.
Nàng bị hôn đến nỗi eo nhũn ra, hai chân run run, hoa huy*t cũng chảy rỉ rích mật dịch.
Dưới gốc cây xum xuê, nam nhân kiện tráng ôm lấy thiếu niên nhỏ nhắn, liếm láp ôm hôn, thoạt nhìn rất ấm áp.
Bị hơi thở bá đạo của hắn vây quanh, Chúc Anh Đài hoảng hốt, dục vọng bị khống chế và ham muốn như giao sợi dây gai leo lên vách đá vào tay người khác.
Vì sao trong lòng đã có Lương Sơn Bá mà còn động tình với hắn?
Bộ dáng Mã Văn Tài mê luyến nhất của nàng là khi ý loạn tình mê, ánh mắt mềm mại dường như đang ngấn nước chỉ có lúc này, hắn mới có thể lừa gạt mình nàng cũng có chút tình ý với mình.
Hắn bế thiếu nữ lên, đặt nàng lên ghế xích đu.
Tiểu viện này tuy vắng vẻ nhưng thỉnh thoảng cũng có người qua lại, vì vậy hắn cũng không dám hành động quá càn rỡ.
Hắn không thỏa mãn với việc chỉ dừng lại ở liều láp cánh môi thiếu nữ, hưởng thụ sự ngoan ngoãn an tĩnh hiếm có của nàng, những bông hoa và dây leo bên trên dây xích đu phản chiếu gương mặt trắng nõn của nàng, hòa cùng tình sóng hiện lên trong ánh mắt ấy, thật đẹp.
"Mã Văn Tài, ngươi cần gì phải làm vậy?" Chúc Anh Đài cắn môi dưới, sự đau đớn khiến nàng tạm đè xuống ham muốn dâng trào, giọng nói lại trầm khàn quyến rũ.
Mã Văn Tài khẽ cười, cách một lớp áo xoa nắn bầu ngực của nàng.
"Ưm..." Chúc Anh Đài không nhịn được khẽ rên.
Mã Văn Tài đúng là có thiên phú làm học giả, hắn học bất kỳ thứ gì cũng rất nhanh, kể cả làm sao để khơi dậy dục vọng của cô.
Đầu ngón tay thô ráp chà xát vào chiếc áo nho sam mỏng manh, nhào nặn nhũ hoa của nàng, vào lúc cơn ngứa đạt đến giới hạn, lại đột nhiên đưa tay ấn mạnh lên quả anh đào đang run rẩy.
Nàng cổ gắng đẩy hắn ra nhưng người mềm nhũn không còn sức lực.
Nam nhân ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên người hắn, dùng ngón tay thon dài vén vạt áo nàng lên, luồn vào quần lót, thò tay vào hoa huy*t của nàng.
"Sao lại ướt như vậy, hửm?" Giọng nói nam nhân nhiễm tình dục mà khàn nhàn vô cùng gợi cảm, làm tai Chúc Anh Đài muốn nổ tung.
Nàng rụt cổ, vàng tại bị người đuổi theo liếm láp, không còn nơi nào để trốn.
Nóng ẩm. Ướt át.
Sâu trong hoa huy*t ngứa ngáy nhè nhẹ như dây leo đang mọc nhanh bị loài bò sát đáng ghét xâm lấn, hận không thể túm lấy mà nhổ ra
"Không cần....." Mắt Chúc Anh Đài rưng rưng.
Đây là lần đầu tiên Mã Văn Tài thấy nàng lộ ra biểu cảm yếu ớt mỏng manh như vậy, nàng cuộn cuộn trong vòng tay hắn, eo và chân đều đang run.
Hắn nghẹn đã lâu dễ gì mà buông tha được, nhất là cô nương hắn yêu lại lộ ra biểu cảm ỷ lại như vậy, càng khiến người ta muốn thao lộng đến khi nàng xin tha.
"Đừng sợ." Cuối cùng hắn cũng buông lời, nhưng động tác của hắn vẫn không ngừng lại.
Ngón tay thon dài cắm vào mật động bắt chước động tác ra vào của côn th*t, tiếng nước vang do va chạm phát ra trong không gian nhỏ.
Mặt Chúc Anh Đài đỏ bừng, dục căn của nam nhân để trên eo nàng, chiếc quần không ngăn được vật căn cương cứng nhô lên, trong nháy mắt mặt nàng muốn hắn dùng côn th*t thô to mạnh mẽ đâm vào trong mật động, xỏ xuyên người nàng.
Một khoảng im lặng dài.
Lúc này Mã Văn Tài nhạy bén cảm nhận có điều gì đó không ổn, tay trái buông cổ tay nàng ra, bóp miệng nàng mới phát hiện nàng đã cắn lưỡi mình đến bật máu.
"Anh Đài, đến tột cùng ta có điểm không bằng kẻ đó?" Hai mắt Mã Văn Tài đỏ ngầu, rõ ràng nàng cũng muốn, sao vẫn dùng cách này chống lại hắn?
Hắn lấy đai lưng bịt miệng nàng lại, đẩy quần lót của mình ra đâm vào.
Thật chặt.
Chúc Anh Đài run lên khi tiểu huyệt có dị vật cắm vào, cửa động liên tục đóng mở, liếm mút bao chặt dục căn nam nhân, cảm giác trống rỗng được lấp đầy khiến nàng khẽ rên một tiếng.