Chúc Bạn Sống Qua Lễ Tốt Nghiệp


Edit: Rea
—————
"Rút bài trước đi mọi người," Người đàn ông bên cạnh Kim Mộng đứng thẳng dậy, đưa tay rút một lá bài, "Nhìn xem người chỉ thị muốn cho chúng ta chơi cái gì."
Sau khi xem mặt sau của lá bài thì anh ta đặt nó lại trên bàn.

Những người khác cũng lần lượt rút bài.

"Tôi phục luôn rồi đó, quá là quê mùa mà, muốn chơi ma sói sao?"
"Người chỉ thị từ thế hệ này sang thế hệ khác đều quê mùa như vậy."
"Này cũng quá nhàm chán rồi, chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta ngồi đây chơi ma sói?"
"Cậu cũng đừng có nói thế, tôi đã từng chơi qua trò tấm bạt lò xo còn nhàm chán hơn nữa kìa, trên dưới đều là tia laser, nhìn giống như bệnh thần kinh vậy ---- các cậu có xem Resident Evil chưa? Chỉ có nhảy lên xuống như vậy đến một độ cao thích hợp, nếu không thì sẽ bị chém chết."
"Biến thái như vậy? Làm sao mà anh sống sót được?"
"Sau hai hiệp thì tốt đục rách tấm bạt lò xo rồi chui xuống đó tránh toàn bộ quá trình."
"Hahaha người anh em đúng là trâu bò mà."
"Nói mới nhớ, tôi cũng đã từng gặp phải một lần vô cùng kỳ quái..."
Mấy người nói chuyện đều là học viên cũ nên tân sinh không xen vào được câu nào, chỉ nghe qua kinh nghiệm của bọn họ thôi cũng làm người ta líu lưỡi rồi.

Lăng Tu có thể cảm nhận được thái độ của những người này rất thoải mái, họ không để ý đến kỳ thi hôm nay một chút nào cả.

Cậu không biết rõ về những người đó, ngoài việc nghe đầy tai những lời khoe khoang của bọn họ ra thì cậu càng quan sát những người khác nhiều hơn.

Tuy rằng đã rút bài nhưng trò chơi vẫn chưa bắt đầu, mọi người chỉ ngồi đó thoải mái nói chuyện phiếm với nhau.

Kim Mộng nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ một lúc thì học theo Lăng Tu giơ tay lên.

Ban đầu không có ai để ý đến cô mà chỉ tiếp tục trò chuyện, vậu nên vẫn là nhờ Giang Dục Hành ngồi bên cạnh cô gõ gõ bàn cười nói: "Em gái tôi ở đây có lời muốn nói."
Bầu không khí yên lặng lại, giọng của Kim Mộng không lớn nhưng rất rõ ràng: "Người chỉ thị là ai? Họ thiết kế ra tất cả những thứ này sao?"
"Chúng tôi cũng không xác định được," Tiêu Chí Sơ trả lời cô, "Nhưng hầu hết mọi người đều mặc định là bọn họ.

Trong một số kỳ thi, họ sẽ khống chế cục diện, điều chỉnh nhiệm vụ hoặc là tăng giảm nội dung kiểm tra."
Kim Mộng gật đầu, "À, vậy nên mới nói 'Nhìn xem người chỉ thị muốn cho chúng ta chơi cái gì.' Nếu như bình thường mà nói thì thi tháng hẳn là đã kết thúc ở phân đoạn trước đó rồi, nhưng lần này lại xuất hiện nhiều hơn, vậy nên các người mới cho rằng đây là nội dung mà người chỉ thị tăng thêm vào."
"Đúng vậy." Tiêu Chí Sơ nói.

Kim Mộng lại tiếp tục nói: "Trước mắt thì phân đoạn này là chơi ma sói, nhưng sau khi chúng ta rút bài xong thì lại không có phần kế tiếp.

Nếu đây thật sự là chơi ma sói thì quản trò đâu? Đây chỉ đơn giản là một trò chơi, hoặc là sẽ liên quan đến nhiều hơn...!Điều gì đó tàn nhẫn hơn nữa, chẳng hạn như người sói giết dân làng vào ban đêm là thực sự giết chết họ sao?"
"Em nghĩ nhiều rồi." Giang Dục Hành đưa tay xoa đầu cô.

Kim Mộng không được tự nhiên mà né tránh, cô cắn môi dưới rồi tiếp tục nói: "Vậy bây giờ chúng nên làm gì trong tình huống này đây?"
Trong lời nói của cô để lộ ra một tia lo lắng sau khi đã cố gắng hết sức để kiềm chế lại.


Lăng Tu đột nhiên nhận ra rằng là do Kim Mộng không thể chịu được đám người này cứ huyên thuyên nói nhảm nên mới đứng ra nói chuyện rồi dẫn đề tài đến việc làm thế nào để giải quyết vấn đề.

Lúc trước Kim Mộng cứ như là thả hồn trên mây, cô luôn rất thờ ơ với những thứ xung quanh mình nhưng bây giờ lại tích cực hơn rất nhiều.

Có lẽ là trong "kiểm tra" vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô nhận ra tình cảnh của mình nên mới bắt đầu sợ chết.

"Nếu không có chỉ thị cho bước tiếp theo vậy thì chúng ta tiếp tục nói vấn đề vừa rồi đi." Tiêu Chí Sơ nói xong thì nhìn lướt qua Thang Uẩn Thành, anh ngồi thẳng người nói: "Quả thực là chúng tôi cũng gặp qua vấn đề đó..."
Sau khi Thang Uẩn Thành mở miệng nói thì những người khác cũng lần lượt nói chuyện mình gặp phải.

Chuyện bọn họ gặp không khác Tiêu Chí Sơ là bao, đều có một hai vũ khí cao cấp họ mang theo không có tác dụng như thể là cố tình nhằm vào bọn họ vậy, nhưng mà cũng không có nhằm vào đến cùng, một hai món này không dùng được thì vẫn còn có cái khác dùng tốt.

Nói chung thì việc qua cửa ải cũng không có khó khăn gì lớn lắm, thậm chí các học viên cũ ngay cả da lông cũng không có chút tổn thương nào, nhưng ngược lại các tân sinh hoặc là tay chân luống cuống, hoặc là giống như Lăng Tu cần phải mạo hiểm đi phá giải cục diện thì đều có một chút kinh hoảng và bị thương nhẹ.

Ánh mắt Tiêu Chí Sơ đảo qua một bàn người này.

Kiều Sơn Hoa cho hắn xem danh sách, năm nay có năm vị chỉ thị chọn ra tổng cộng sáu người gia nhập học viện, mà hiện tại có sáu tân sinh đang ngồi ở chỗ này.

Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Hắn biết tổ chức của Giang Dục Hành đã sớm tiếp xúc với hai đứa nhỏ mà Ác Mộng nhìn trúng, một người là Lăng Tu bên cạnh hắn, người còn lại là Kim Mộng bên cạnh Giang Dục Hành.

Biểu hiện của bọn họ cũng tương đối nổi bật.

"Trước tiên mặc kệ người chỉ thị có ý gì, xem tình huống hiện tại mà nói thì toàn bộ nội dung kiểm tra đã 'tiến hóa'.

Trước đây chưa từng có loại thiết kế nhằm vào mục tiêu như vậy." Thang Uẩn Thành nói.

"Đúng, lần 'tiến hóa' rõ ràng cuối cùng là cách đây ba năm trước.

Sớm hơn cũng có một vài lần có thể gọi là đột ngột 'tiến hóa', nhưng ngoài những điều này ra thì thiết kế của các kỳ thi cũng đã ngầm cải biên mà không ai biết."
Tiêu Chí Sơ mới nói hai câu đã bị Giang Dục Hành cắt ngang, "Đây không phải là nơi để cho các người họp.

Rút bài rồi nhưng trò chơi không bắt đầu thì làm sao có thể xác định được kỳ thi đã kết thúc hay chưa? Đợi đến khi nào thì chúng ta mới được ra ngoài? Vốn tưởng rằng nhiều nhất nửa giờ là có thể giải quyết xong nên ai cũng không mang đồ ăn uống theo, đừng để cuối cùng bị vây chết ở chỗ này."
"Đúng vậy, nghĩ biện pháp đi nha Tiêu lão sư." Người nói là một người phụ nữ có vết sẹo trên cổ, cô mặc quần da và áo ba lỗ, dáng người lồi lõm quyến rũ, vẻ mặt chế nhạo.

Lăng Tu thầm nghĩ trong số sáu người này thì ít nhất phải có ba phe phái.

Tiêu Chí Sơ không nói gì.

Lúc này điện thoại di động của mọi người đồng thời vang lên âm báo tin nhắn.


Lăng Tu sờ vào túi nhưng không thấy điện thoại đâu, cậu nghĩ một chút, chắc là đã rơi lạc ở bể bơi rồi.

Tiêu Chí Sơ cầm điện thoại lên xem, Lăng Tu nghiêng người lại gần hắn, tin nhắn đến từ nhóm tên là "Người chỉ thị", người gửi là "Anne Tô", lời tựa hồ như vẫn chưa đánh xong, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ "Lần kiểm tra này".

Trước mắt bỗng tối sầm.

Lăng Tu bị dọa đến run rẩy, cậu bỗng nhiên đứng dậy, âm thanh bén nhọn quen thuộc trước khi bước vào kiểm tra lại bắt đầu vang lên.

Cậu theo bản năng che tai mình lại, không bao lâu liền cảm giác được dưới mông trống rỗng, hai chân Lăng Tu mềm nhũn khiến cậu lảo đảo đâm vào vách tường lạnh lẽo.

Tiếng ù tai cuối cùng cũng ngừng lại, cánh cửa trước mặt cậu đột nhiên mở ra.

Kỳ thi đã kết thúc.

Nó đã kết thúc một cách không thể giải thích được.

Ra khỏi phòng thi, Lăng tu giơ tay lên nhìn thì thấy băng gạc vẫn còn đó, sờ lên vẫn đau, khẳng định đó cũng không phải chỉ là mơ.

-
Tiêu Chí Sơ day day huyệt thái dương, gửi một tin nhắn cho Thang Uẩn Thành rồi đi thẳng lên tầng tìm Kiều Sơn Hoa.

.

Truyện Ngôn Tình
Anne Tô là người chỉ thị mới, những năm trước người chỉ thị mới sẽ không can thiệp ngay vào kỳ thi mà sẽ đề cử tân sinh.

Nam sinh mà Anne Tô đề cử năm nay ban nãy ngồi bên cạnh Thang Uẩn Thành.

Tiêu Chí Sơ có dự cảm chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Nói cách khác thì mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Đây đã là năm thứ chín hắn ở lại học viện này, không có ai ở lâu hơn hắn, hắn cũng đã chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của toàn bộ thế giới trong các kỳ thi, chứng kiến cái gọi là kiểm tra từ đơn giản nhất là thô bạo chém giết lẫn nhau cho đến dần trở nên đa dạng các loại.

Khi hắn nhập học thì đã là lần thứ hai của năm tư rồi, trong lễ tốt nghiệp lần thứ nhất toàn quân đều bị diệt hết.

Hắn nghe nói qua học viện tàn sát ban đầu chỉ thực sự là "tàn sát", nội dung kiểm tra của bọn họ là: ở trong lớp học chờ đợi, sau khi tiến vào thế giới thi thì chém giết lẫn nhau cho đến lúc số người sống sót giảm xuống trong phạm vi yêu cầu thì kiểm tra sẽ kết thúc.


Lúc đầu, tất cả học viên đều là kẻ thù của nhau, sau đó với sự "tiến hóa" thì có nhiều loại quái vật khác nhau được thêm vào kỳ thi, thêm các tòa nhà cao tầng, tăng thêm rất nhiều cảnh tượng, vũ khí, thêm vào cả trí tưởng tượng và sự thú vị.

Kho vũ khí ở khu 2 cũng không ngừng phong phú lên, càng ngày càng có thêm nhiều hoạt động, mọi người cũng có thể tích góp được càng ngày càng nhiều điểm tích lũy và điểm thành tích, có người sẽ lựa chọn hoãn tốt nghiệp, có người sẽ dùng nó đổi lấy vũ khí cao cấp rồi liều mạng vượt qua lễ tốt nghiệp.

Hai năm nay người có thể "tốt nghiệp" so với năm trước nhiều hơn một chút, tuy là cũng chưa đủ nhiều cho lắm nhưng cuối cùng cũng cho người ta thấy có hy vọng.

Nhưng dường như hy vọng này cũng bị cắt đứt.

Trận thi hôm nay làm cho Tiêu Chí Sơ cảm thấy hiện tại kiểm tra lại tăng thêm sự "nhắm vào".

Trước mắt điều này sẽ làm suy yếu đi sức mạnh của vũ khí cao cấp.

Có điều, Tiêu Chí Sơ nghĩ cũng có thể là loại mục tiêu này chỉ xuất hiện trên những người hoãn tốt nghiệp vì tránh cho việc thực lực của học viên cũ quá lấn áp tân sinh mà tạo ra thảm kịch.

Có đôi khi Tiêu Chí Sơ cảm thấy cho dù những người chỉ thị không phải là người thao túng lớn nhất phía sau màn thì cũng chính là đồng lõa.

Nhưng cũng có đôi khi một ít "tiến hóa" đó và việc khống chế cục diện kỳ thi lại khiến Tiêu Chí Sơ cảm thấy rằng những người chỉ thị dường như là đang cố gắng hết sức để bảo toàn mạng sống của mọi người.

Hắn không biết liệu rằng mình có thể tìm ra câu trả lời cho tất cả những điều này khi hắn còn sống hay không.

Tiêu Chí Sơ lên tầng một đẩy cửa phòng 101 ra.

Phòng học này được ngăn thành hai phòng, vừa đẩy cửa vào là nhìn thấy được bố trí của văn phòng, Kiều Sơn Hoa đang ngồi xếp bằng trên ghế xoay bằng da, trong miệng cô thì ngậm điếu thuốc còn trên tay thì cầm ly coca lạnh, trong máy tính truyền ra âm thanh trò chơi.

Tiêu Chí Sơ lật xem chồng hồ sơ trên bàn nhưng không tìm thấy thứ mình muốn nên bèn hỏi cô: "Tư liệu của người chỉ thị để ở đâu vậy?"
Kiều Sơn Hoa mở ngăn kéo rồi lấy một túi hồ sơ trong suốt ra, nói: "Đây."
"Này, đang chơi Plants vs Zoombies sao?"
Thang Uẩn Thành đi vào rồi đóng cửa lại, nhưng anh không đi lên phía trước mà chỉ dựa vào cửa hỏi, "Có chuyện gì?"
"Tình huống hôm nay rất giống năm năm trước làm tôi có chút lo lắng." Tiêu Chí Sơ nói.

"Năm năm trước tôi còn chưa đến nơi quỷ quái này đâu."
Kiều Sơn Hoa không dời mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, điếu thuốc đã cháy gần hết, cô gạt tàn thuốc xuống đất, liếm liếm răng nanh rồi nói: "Năm năm trước theo lời Tiêu lão sư mà nói thì là một lần thay đổi rất lớn.

Thi giữa kỳ năm nhất chỉ sống sót hơn sáu mươi hay hơn tám mươi người gì đó? Dù sao thì một lần thi đã chết hơn 80% người trước nay chưa từng có.

Nhìn bề ngoài thì trận thi đó chỉ là một nhiệm vụ đột phá đơn giản, yêu cầu là nội trong năm ngày phải thoát ra khỏi một thành phố tràn ngập quái vật, hầu hết quái vật đều có thể dùng vũ khí để xử lý, nhưng trong quá trình kiểm tra thì đột nhiên xuất hiện một loại côn trùng có cánh, thân thể chúng đại khái là có kích thước cỡ móng tay người, cánh sắc bén như dao, miệng chúng có một lượng nhỏ độc tố có thể khiến người ta choáng váng, sinh ra ảo giác và mất đi năng lực hành động nhất định, hơn nữa trên người sẽ nổi những đốm đỏ gây ngứa ngáy và chảy mủ.

Ban đầu không có ai để ý đến chúng mà chỉ nghĩ đó chỉ là mấy con ruồi bọ to lớn, nhưng không bao lâu sau tình trạng người bị cắn nhanh chóng trở nên xấu đi nên không thể theo kịp tốc độ hành động của đồng đội, càng không có khả năng chống lại sự tấn công của quái vật cỡ lớn.

Kỳ thi đó còn có năm 'sát thủ', khi bọn họ giết người thì sẽ cộng thêm điểm tích lũy và thưởng điểm thành tích dẫn đến lòng người trong đội hoảng sợ.

Điểm chết người chính là lần đó thành phố không ngừng di chuyển kể cả toàn bộ cấu trúc thành phố, lối ra duy nhất còn nguyên vẹn và có thể thoát ra ngoài cũng không ngừng thay đổi vị trí của nó."
Thang Uẩn Thành sửng sốt một chút, "Cái này tôi cũng từng gặp phải, nhưng là thi giữa kỳ của năm hai."
"Tôi biết," Kiều Sơn Hoa tỏ ý không sao cả mà nhún nhún vai, "Có lẽ là nó bị coi như là mô hình kinh điển để sử dụng nhiều lần, có loại tình huống này tồn tại nên mới khuyến khích học viên xem video của Tiêu lão sư để phòng trường hợp họ gặp phải chuyện tương tự, nắm giữ càng nhiều thông tin thì xác suất sống sót càng cao."
Tiêu Chí Sơ cho một xấp tài liệu vào túi đựng hồ sơ rồi nói: "Kỳ thi tháng đó vào năm năm trước cũng là sau khi kết thúc phần thứ nhất thì tăng thêm phần thứ hai là đoạn chạy việt dã năm kilomet, chướng ngại vật ở giữa rất nhiều, tuy không có thương vong nhưng đều bị kiệt sức."
"Đúng vậy, mọi người ngơ ngác chạy xong mới phát hiện thật ra là không có uy hiếp cũng không có phần thưởng gì cả." Kiều Sơn Hoa nói thêm.

"Nếu nói như vậy thì phần thứ hai hôm nay có thể thật sự là để cho chúng ta tùy ý chơi ma sói sao? Nhưng không biết xảy ra chuyện gì bất trắc mà không có tiến hành, người chỉ thị cũng trực tiếp kết thúc kiểm tra?"

"Hẳn là như vậy," Tiêu Chí Sơ xoay người lại nhìn Thang Uẩn Thành, "Anh đã cân nhắc kỹ đề nghị lúc trước của tôi chưa?"
Thang Uẩn Thành cười: "Đương nhiên, nếu không thì tại sao tôi lại lựa chọn gia hạn."
Tiêu Chí Sơ khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Anh nên nói cho tôi sớm hơn mới phải, tôi đã cảm thấy hứng thú với công việc của anh từ rất lâu rồi."
Kiều Sơn Hoa cười nhạo nói: "Anh có xuất thân không tốt nên Tiêu ca mới luôn sợ anh là Giang Dục Hành thứ hai."
"Tôi có điểm nào nhìn giống người muốn làm tà giáo?" Thang Uẩn Thành nhíu mày, "Nếu thật sự muốn nói Giang Dục Hành thứ hai thì tôi thấy thiếu niên mới đến năm nay kia mới là có năng lực đó."
Tiêu Chí Sơ quay đầu hỏi Kiều Sơn Hoa: "Cậu ấy bao nhiêu tuổi?"
"Lăng Tu?" Kiều Sơn Hoa tạm dừng trò chơi rồi mở bảng ra: "Mười sáu.

Ngày sinh trên thẻ căn cước là ngày 20 tháng 11, vẫn còn hơn một tháng nữa mới tròn mười bảy."
"Còn nhỏ." Tiêu Chí Sơ lẩm bẩm.

Kiều Sơn Hoa nheo mắt cười, "Sao, anh lại muốn bắt đầu kế hoạch uốn nắn vấn đề của trẻ vị thành niên à?"
Tiêu Chí Sơ không trả lời cô.

Đột nhiên điện thoại của cả ba cùng lúc vang lên một tiếng 'ding'.

-
Chuyện đầu tiên Lăng Tu làm sau khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy chính là đến khu 2 mua điện thoại di động.

Cậu tốn một trăm điểm để đổi lấy cái điện thoại mới giống hệt cái trước, sau đó cậu lên Dược Uyên thì thấy tin nhắc nhở kết thúc kỳ thi tháng, kiểm tra lần này điểm tích lũy cộng thêm 500, điểm thành tích là 3.

Cùng lúc đó, giao diện tin nhắn xuất hiện một nhóm tự động ở trên cùng, không có hiển thị số người trong nhóm này và cũng không có ô nhập văn bản, đồng nghĩa với việc cậu không thể gửi tin nhắn đến đó.

Nó giống như một giao diện thông báo đơn giản hơn, tin nhắn còn sót lại trên đó là bốn chữ "Lần kiểm tra này" mà Anne Tô gửi đến lúc 4:01 chiều.

Không phải là cậu nhìn lầm, cũng không phải là có nội dung xem tiếp cậu chưa nhìn thấy mà thật sự là chỉ có bốn chữ không đầu không đuôi này.

Khương Lạc Gia luôn nắm bắt thời gian rất tốt, cô đã gửi một tin nhắn yêu cầu gặp Lăng Tu.

Lăng Tu còn chưa kịp hỏi địa điểm cụ thể thì bỗng nhiên nhóm chỉ thị xuất hiện một thông báo mới:
"Thông báo: Kỳ thi kết hợp giữa năm nhất và năm hai của học kỳ này sẽ điều chỉnh ngày thi giữa kỳ, bắt đầu từ bảy ngày sau (sau kỳ nghỉ Quốc Khánh), các học viên xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Tên của người gửi là Ác Mộng.

Một lát sau thì hệ thống dùng giọng điệu dễ thương thông báo với mọi người rằng một kỳ nghỉ lễ bảy ngày sắp bắt đầu, có thể rời khỏi học viên vào nửa đêm ngày 1 tháng 10 và phải trở về trước 0 giờ ngày 8 tháng 10, chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ.

-
Bảy ngày sau vào lúc ba giờ chiều, Lăng Tu quen đường bước vào căn phòng tối nhỏ, kiên nhẫn chờ kiểm tra bắt đầu.

Cậu vẫn chưa thể thích ứng được với tạp âm chói tai đó, Lăng Tu ở trong bóng tối bịt chặt hai tai mình lại.

Cậu mở mắt ra khi thế giới lần nữa sáng lên và đôi tai khôi phục sự yên tĩnh.

Cậu sững sờ nhìn cảnh tượng nơi mình đang ở trong giây lát, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Hết chương 10..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận