Ánh mắt Mạc Dịch trầm xuống, anh cầm lấy tấm danh thiếp ở trên bàn, bấm gọi cho dãy số ghi bên trên.
Chuông reo hai tiếng, người ở đầu dây bên kia bắt điện thoại rất nhanh.
Anh im lặng, đối phương cũng hiểu ý không nói gì, trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở đều đều mềm nhẹ.
Rốt cục, Mạc Dịch cũng mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh: “Tôi đồng ý.”
“Được.” Giang Nguyên Nhu tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng cô nhuốm ý cười: “Tôi qua đón anh ngay đây.”
Mạc Dịch tắt điện thoại, cụp mắt nhìn màn hình di động từ từ tối dần rồi một lần nữa trở về màu đen.
Giang Nguyên Nhu muốn hợp tác với anh.
Trong trò chơi sinh tồn này chỉ cần sơ sẩy chút thôi là mất mạng, mà đối phương rõ ràng đang nắm trong tay một lượng lớn thông tin và tài nguyên, hợp tác cùng Giang Nguyên Nhu chắc chắn là lựa chọn mang lại ích lợi lớn nhất.
Thế nhưng, nói ra chắc chẳng ai tin…
Kỳ thật lúc đầu Mạc Dịch định từ chối.
Anh là một người đa nghi và thận trọng, thậm chí có thể nói là cẩn thận quá mức độ, bằng không mười năm trước làm sao có thể lui về ở ẩn giữa lúc sóng to gió lớn, biệt tăm tung tích như vậy.
— trong thế giới đó chỉ có kẻ đa nghi đến mức hoang tưởng mới có thể sinh tồn.
Theo bản năng, anh rời xa tất cả con người và sự vật xung quanh mình, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ tuyệt đối không dây dưa hay có bất kỳ ràng buộc nào cả.
Truyện Tiên Hiệp
Giống như một hòn đảo biệt lập giữa đại dương vậy.
Mạc Dịch vô thức vuốt nhẹ tấm danh thiếp.
Ngón tay lạnh lẽo lần qua từng con chữ khắc nổi, anh cụp mắt lẳng lặng ngồi trong bóng tối.
Anh rất ghét tử vong vô nghĩa, cho nên trong màn chơi vừa rồi mới nỗ lực tìm đường sống sót như thế.
Nhưng anh cũng không sợ hãi khi tử vong đến gần, thậm chí — không thể phủ nhận, đôi khi từ tận đáy lòng anh còn âm thầm chờ mong cái chết của chính mình nữa.
Hiện thực quá nhàm chán buồn tẻ, quá dễ đoán, không có tính thách thức nào, mà trò chơi này lại ẩn tàng thật nhiều bí ẩn…
Điều này làm cho anh gần như không thể kiềm chế được nỗi tò mò, thôi thúc anh tìm hiểu và nghiên cứu nó.
Vừa rồi lúc nhìn thấy tin tức trên TV kia, một thứ cảm xúc đánh mất đã lâu bỗng trỗi dậy trong lòng anh.
Thứ cảm xúc mà máu huyết nóng bỏng đỏ tươi chấn động, cổ vũ, kêu gào vào tai anh chính là:
Hưng phấn.
Gợi anh nhớ lại sự phấn khích khi lần đầu tiên tiếp xúc với những dòng dữ liệu: những con số xinh đẹp nhảy múa rồi lụi tàn theo nhịp điệu có quy luật, như những sinh vật sống có nhịp đập trái tim, biết lượn vòng bay múa, khiến người ta bất giác bị chúng nó hớp hồn.
Mạc Dịch ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng sáng vụn vỡ từ ngọn đèn đường phản chiếu trong đôi mắt anh như muôn vàn tia tàn dư pháo hoa lấp lánh yếu ớt.
Anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, không chút do dự, không quay đầu lại.
—
Giang Nguyên Nhu đang ở dưới lầu chờ anh.
Đường nét hoàn mỹ của chiếc xe thể thao phản xạ lại ánh sáng rực rỡ từ đèn đường, cô đang đứng tựa mình vào nó, người đẹp bên siêu xe đúng là cảnh đẹp ý vui.
Thấy Mạc Dịch đi tới, đôi mắt Giang Nguyên Nhu sáng bừng lên, tung tăng chạy ra mở cửa mời anh ngồi vào trong, làm ra vẻ cô gái nhỏ yêu kiều.
Người chung quanh đều nhìn về phía này với ánh mắt hâm mộ xen lẫn ganh ghét.
— hừ! Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao!
Quả nhiên chỉ có trai đẹp mới có thể muốn gì được nấy mà.
Nét mặt Giang Nguyên Nhu vẫn tươi tỉnh, không để ý chút nào đến ánh mắt của người ngoài, đôi con ngươi trong trẻo ngắm Mạc Dịch chăm chăm.
Cái ánh mắt này sao quen thế nhỉ.
Chẳng hiểu sao Mạc Dịch thấy lạnh cả người.
Anh cứ có cảm giác mình bị lợi dụng sao đó?
Xua tan ý tưởng không đâu ở trong đầu đi, anh nện bước nhanh hơn rồi nhanh nhẹn chui vào trong xe.
Cánh cửa đóng sập lại phía sau, ngăn trở những tầm mắt như có như không ở bên ngoài.
Ghế ngồi làm bằng chất liệu da sang quý, bên trong xe bị bao phủ bởi mùi hương nước hoa nữ nhàn nhạt, nhiệt độ điều hòa được điều chỉnh thích hợp, phả ra làn hơi lạnh khoan khoái.
Gọn gàng, sạch sẽ, đến mức dường như không có chút dấu vết cá nhân nào cả.
Mạc Dịch âm thầm thu hồi tầm mắt.
Lúc này Giang Nguyên Nhu đã ngồi xuống ghế lái, vươn tay đeo đai an toàn vào người.
Cô nhìn Mạc Dịch qua tấm gương chiếu hậu rồi cười tủm tỉm:
“Làm tôi sợ chết đi được, sợ anh lại trốn đi, bặt vô âm tín thì tôi không còn đủ điểm thưởng để đổi lấy thông tin về tung tích của anh đâu.”
Mạc Dịch không tỏ vẻ gì mà chỉ lẳng lặng cụp mắt xuống.
Không thể không nói, kỳ thật ngay từ đầu anh định làm như vậy.
Giang Nguyên Nhu tiếp tục: “Có điều, nếu không thả ra vài thông tin hữu ích, sợ rằng anh sẽ không thèm cân nhắc lời đề nghị của tôi chút nào, cho nên tôi mới phải đánh liều một phen.”
Mạc Dịch nheo mắt nhìn về phía Giang Nguyên Nhu.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương chiếu hậu:
“Không hổ là đại tiểu thư Giang thị – ở độ tuổi còn rất trẻ đã có thể lèo lái cả tập đoàn gia tộc họ Giang.”
Giang Nguyên Nhu cười cười, có vẻ không quá kinh ngạc khi thấy Mạc Dịch biết được thân phận của mình, cô mở miệng nói:
“Từ sau khi bị ép buộc tham gia trò chơi này, tôi cũng đã dần rời khỏi tầm nhìn của đại chúng và thoát ly bộ phận quản lý cấp cao rồi, dù sao ta không thể biết được những người chơi khác có thân phận gì, có ý đồ động tay động chân với mình ngoài đời thực không.
Cũng là vì… nếu tôi xảy ra bất trắc, cả tập đoàn vẫn có thể tiếp tục vận hành trơn tru.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô bèn nói thêm:
“Hơn nữa, tất cả những người tham gia trò chơi sinh tồn này đều không thể ghi hình khuôn mặt của bản thân bằng bất kỳ công cụ nào, dù là video hay ảnh chụp, kết quả xuất ra đều bị làm mờ.
Một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn mà lại xảy ra hiện tượng thần quái như vậy thì nguy to.”
Tuy Giang Nguyên Nhu vẫn cười ra vẻ thoải mái, nhưng trong đôi mắt nâu lại nhuộm vẻ ủ dột không phai.
“Cho nên mới nói, hiện tại tôi chỉ là một đại tiểu thư Giang gia nhàn tản mà thôi, chỉ phụ trách ăn chơi lêu lổng, kiểu vậy.”
Không khí trong xe bỗng trở nên nặng nề, ánh đèn neon hư ảo lướt qua bên ngoài cửa sổ, những khối màu sắc như những bóng ma bị đánh tan ra rồi tụ lại, biến ảo nhanh vun vút.
Phút tiếp theo, Giang Nguyên Nhu thu hồi mọi cảm xúc vừa thể hiện ra ngoài, trong âm thanh trong trẻo không còn sự yếu đuối như trước nữa.
Cô trầm giọng, trở nên nghiêm túc hẳn lên:
“Đó là lý do vì sao tôi muốn hợp tác với anh.”
Mạc Dịch nhướn mày nhìn cô.
Giang Nguyên Nhu vẫn chăm chú nhìn thẳng về đường xe chạy phía trước, khuôn mặt xinh đẹp trầm tư, trong đôi mắt tối tăm không có chút cảm xúc nào:
“Anh cũng biết rồi đấy, nhiệm vụ chính của trò chơi này không cho thưởng, sống sót qua một màn chơi rồi, điều tiếp theo chờ đợi anh sẽ là rất nhiều thế giới khủng bố khác, gần như… không có tận cùng.”
Mạc Dịch nhíu mày, nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Gần như? Ý của cô là?
“Phải.” Giang Nguyên Nhu liếc nhìn anh qua gương: “Chúng ta có cơ hội để hoàn toàn thoát thân.”
Cô dừng một chút rồi mới nói tiếp:
“Đó là hoàn thành nhiệm vụ ẩn, kiếm được điểm thưởng.
Đến khi đủ điểm thưởng là có thể đổi lấy quyền hoàn toàn rời khỏi cõi luân hồi kinh khủng này.
Có điều… cửa hàng có giới hạn quyền hiển thị, quỹ điểm được bao nhiêu thì vật phẩm sẽ hiển thị ra bấy nhiêu.
Tiếc rằng điểm của tôi còn chưa đủ nên bây giờ vẫn chưa biết cần bao nhiêu mới có thể rời khỏi trò chơi.”
Mạc Dịch gật gật đầu, bỗng dưng nghĩ ra chuyện gì bèn hỏi:
“Sao vẫn chưa đủ quyền hạn mở ra loại vật phẩm này mà cô vẫn biết nó thật sự tồn tại?”
Bàn tay âm thầm siết chặt vô lăng, Giang Nguyên Nhu trả lời:
“Phải… Do một người bạn, một người chơi có kinh nghiệm cực kỳ dày dặn, cung cấp cho tôi thông tin này.
Nhưng ở màn chơi trước, người ấy đã vĩnh viễn bỏ mình.”
Mạc Dịch chẳng biết ứng xử thế nào trong loại tình huống thế này, anh trầm tư suy nghĩ cả nửa ngày mới nói ra ba từ khô khan: “… xin chia buồn.”
Giang Nguyên Nhu cười cười nói tiếp lời còn dang dở:
“Nếu không tích đủ điểm thưởng, người chơi sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy thôi.
Chỉ cần dùng điểm thưởng đổi đạo cụ là sẽ lựa chọn được người tham gia màn chơi cùng với mình.
Mà dù là tự thân hoàn thành hay là hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ ẩn đều được thưởng điểm, cho nên tôi mới hy vọng được hợp tác cùng với anh — đây là phương thức hiệu quả nhất để hoàn thành nhiệm vụ.”
Vậy mà cô lại nói rõ luôn tính toán và suy nghĩ của mình cho anh nghe.
Hiển nhiên Giang Nguyên Nhu biết, khi nói chuyện với người thông minh nhạy bén thì tốt nhất phải thật thẳng thắn và chân thành.
Mạc Dịch nhẹ nhàng vuốt ve khớp ngón tay trỏ, hơi chút đăm chiêu nhìn những hình ảnh phản chiếu lướt qua trên cửa kính xe, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm không chút gợn sóng.
Anh đột nhiên mở miệng hỏi: “Đã có ai từng thoát được chưa?”
Giang Nguyên Nhu lặng im trong chốc lát, sau đó đáp: “Có.
Nhưng rất nhiều quy tắc cùng quyền hạn trong trò chơi này đều liên quan tới điểm thưởng.
Không đủ điểm thì không thể tiếp cận được thông tin tương ứng.”
Ngụ ý chính là cô cũng không biết thêm thông tin nào cả.
Đúng lúc này, tốc độ lái xe của Giang Nguyên Nhu chậm dần, sau đó từ từ ngừng lại.
Mạc Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành: “Nơi này là?”
Giang Nguyên Nhu không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười ngọt ngào với anh qua kính chiếu hậu:
“Tôi nghe Nguyên Bạch nói sức khỏe của anh không tốt lắm? Hình như do thiếu rèn luyện phải không? Còn định đăng ký thẻ hội viên trọn đời nữa hả?”
Mạc Dịch: “…”
— hiện tại anh mới hối hận có còn kịp không?HẾT CHƯƠNG 18..