Chúc Mừng Nữ Hoàng Diễn Tinh Vui Vẻ Đạt Được Đám Cặn Bã


Ở bệnh viện, cô nằm đó hơn một năm, mỗi ngày!

Đó là những ngày hạnh phúc biết bao!

Tuyệt vời! Lớp 12 ép cô muốn chết, nhưng bệnh viện lại cho cô ấy sự sống!

Cuối cùng Lục Tú cô cũng có thể nằm trên giường bệnh thoải mái xem tiểu thuyết, học hành là cái gì? Có thể ăn được không? Có thể làm cô khóc thút thít vì tình yêu tuyệt mỹ không?

Trong lòng cô chỉ có những tên đàn ông không hiểu tình yêu, những cô gái trà xanh đầy mưu mô, nữ chính bị vả mặt loảng xoảng loảng xoảng, ngôn tình sảng khoái và ngọt ngào hết đợt này đến đợt khác!

Lúc Cố Thính Nam, người bạn thanh mai trúc mã, nghĩ rằng mỗi đêm cô ấy đau lòng mà trùm chăn trộm khóc và tóc đã bạc trắng, thì Lục Tú lại như chết đói, đắm mình vào những cuốn tiểu thuyết ngôn tình máu chó đầy tra nam tiện nữ, yêu cưỡng chế và truy thê hỏa táng tràng, khóc đến muốn sống không nổi, muốn chết cũng không xong.


Một bên chờ đợi cái chết trong sự tê liệt, một bên lại rơi lệ vì những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mỗi ngày.


Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Lục Tú xem ba cuốn tiểu thuyết có thể nói là kinh điển nhất ( không, là tức chết người nhất ) và vì quá đắm chìm vào cốt truyện, nên cô ấy bị tức đến chết bởi tra nam cặn bã đã lạm dụng nữ chính bằng mọi cách, còn nữ chính thì lại vô điều kiện tha thứ.



Hồn ma của cô trôi nổi, nhìn thấy ba mẹ khóc ngất bên giường và Cố Thính Nam ngơ ngác, Lục Tú vuốt ngực, đau lòng cho chính mình.


Trái tim yếu ớt không mang cô đi, nghe kèn xô na không mang cô đi, nhưng tình yêu của tra nam lại mang cô đi.


Cũng may, sau khi lăn lộn với những người này nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng có thể giải thoát cho họ.


Lục Tú dùng sức dẫm dẫm lên quyển sách ở mép giường, coi như là chút trả thù nho nhỏ trước khi mình rời đi.


Cốt truyện gì mà kỳ cục vậy!

Cô thích những đoạn nam chính sau này bị vả mặt, khóc lóc cầu xin nữ chính tha thứ, chứ không phải là muốn đại nam chính tra tấn nữ chính 360 độ các loại chiêu thức hoa mỹ, rồi sau đó ngay cả cào ngứa cũng không thể gọi là ngược tra mà vẫn được nữ chính tha thứ!


Nói thêm nữa!

Lục Tú nhìn ba người ở mép giường, rồi lại nhìn quyển sách dưới chân mà cô căn bản không thể với tới, nghẹn ngào.


Thực ra cô!

Không muốn chết như vậy.


Bài toán hàm số đó đến nay cô vẫn chưa làm xong!

Cố Thính Nam đã làm cho cô một thẻ mượn sách mới, cũng mới dùng được ba tháng, cô không thể để lão chủ hiệu sách vô lương tâm kia chiếm lợi đâu!

Lục Tú cắn môi nhìn ba mẹ tóc đã bạc trắng, mười chín năm qua, cô chỉ có thiếu nợ, chưa bao giờ mang đến cho bọn họ chút ấm áp nào của một đứa con gái hiếu thảo!

Mang theo nỗi oán niệm không muốn chết, cô đắm chìm vào hư vô, suy nghĩ về cái chết, thì bỗng có một giọng nói vang lên trong sự mênh mang:

" Nghe có vẻ như, cô không muốn chết phải không? "






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận