Chúc Mừng Sinh Nhật

“Tiểu Phi, tôi đã về rồi, rót cho tôi chén trà đi.”

“Tiểu Phi, tôi mệt quá à, bóp chân cho tôi đi, lên trên chút nữa, sao lại lùi về, sợ cái gì chứ?

“Tiểu Phi, nào, trải giường ngủ, một chăn một giường là đủ rồi, hai cái đệm trải của cậu không phải bị tôi ném hết rồi sao…”

Khi ấy chúng tôi mới hai mươi vẫn còn ngây thơ, Tề Việt bộ dạng như thái thượng hoàng ngồi dựa vào ghế sa lon, sai bảo Dư Phi ngược xui làm việc này việc kia, hưởng thụ nhìn vẻ mặt khả ái đỏ bừng không biết là vì bận rộn hay vì thẹn thùng của Dư Phi nữa.

Tôi và Lưu Tầm thì yên lặng ngồi bên xem kịch vui, Lưu Tầm rất thích ôm tôi từ phía sau, loại ôm này làm người ta thấy ấm áp mà tri kỷ.

Có một lần sau khi họp mặt fan, Lưu Tầm về nhà, tôi mang khẩu trang đeo kính râm, đi dạo trên đường một chút, nghĩ thầm, không biết có fan nào nhận ra mình mà xin kí tên hay không, ai ngờ đi rồi mới biết chẳng có ai thèm ngó ngàng đến mình cả.

Thấy không khí có vẻ không thích hợp, đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng lại không có ai, phòng của Tề Việt thì tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tôi tò mò đi qua, lại bị cảnh tượng trước mắt chấn động.

Hai chân Dư Phi được đặt trên vai Tề Việt, Tề Việt thì đang điên cuồng tiến vào, Dư Phi ngập nước mắt, không ngừng kêu đau.

Tề Việt tính tình vẫn cực kì thô bạo như vậy, động tác điên cuồng, nhưng thanh âm lại dị thường ôn nhu., “Đừng sợ nào, thả lỏng ra, ngoan.”

Giống như muốn xoa dịu trẻ con, thỉnh thoảng còn hôn Dư Phi mấy cái.

Không phải vì tôi muốn nhìn cảnh xuân tươi đẹp của hai người này mà chỉ vì quá mức kinh động, không biết nhấc chân ra sao, đành phải đứng lại mà ngắm nhìn.

Cho đến khi hai người đạt được cao trào rồi, Tề Việt dừng lại, lúc này dường như cậu ta mới để ý có một ánh mắt khác thường, bất ngờ quay đầu lại, hung tợn nhìn tôi.


“Anh đứng đó làm gì?”

Tôi xấu hổ sờ mũi, “Tôi vô tình đi ngang qua thôi…”

Còn chưa nói xong, Dư Phi đã cuống quít xấu hổ chui tọt vào trong chăn rồi.

Nhưng Tề Việt vẫn cứ kiêu ngạo ngông nghênh như cũ, nhếch mày lên với tôi, “Tôi và cậu ấy đã sớm lên giường lâu rồi, anh đừng quá kinh ngạc, bây giờ thời đại phát triển thế nào rồi, kiểu quan hệ trong sáng tay trong tay ngây thơ khả ái của anh và Lưu Tầm sớm đã không còn nữa, bây giờ là phải đánh nhanh thắng nhanh biết chưa?”

Tôi cảm thấy thảo luận vấn đề này với khi cậu ta trần truồng như vậy thật sự không hay tí nào, đành phải ừ một tiếng, thay hai người đóng cửa lại, chạy đến phòng mình ngủ.

Lúc đó quả thật tôi và Lưu Tầm vẫn còn trong giai đoạn tay trong tay, Lưu Tầm sợ tôi không thích ứng được, nên vẫn nhẫn nhịn không thực hiện bước cuối cùng.

Nhưng một đêm nọ, tôi nằm mơ, mơ thấy tôi và Lưu Tầm làm chuyện đó, ngày hôm sau tỉnh lại, mặt tôi đỏ hồng như con cua bị hấp ý, lúc ngồi ăn cơm cùng nhau, Tề Việt nhìn tôi cười xấu xa đầy ý vị, Dư Phi thì cúi đầu xuống sàn nhà, nhưng Lưu Tầm lại không có phản ứng gì, chỉ đột nhiên nghiêm túc bảo, “Hôm nay còn phải trình diễn nữa, hai người các cậu lại đây tập với tôi.”

Dứt lời thì gọi điện cho người đại diện, Tề Việt sau lưng mắng hắn là đồ ngu ngốc.

Từ đó về sau, Dư Phi không dám nhìn thẳng tôi suốt một tháng, thậm chí lúc phỏng vấn cần hỗ trợ nhau cũng tránh không tiếp xúc với tôi và Tề Việt, còn thân thân mật mật trốn bên cạnh Lưu Tầm nữa chứ.

Tề Việt dấm chua dồn lên não, lúc quay về nhà trọ, hung hăng hôn lấy hôn để Dư Phi trước mặt Lưu Tầm, đến khi hôn đến đầu choáng mắt hoa thì đắc ý nhìn Lưu Tầm khiêu khích.

Lưu Tầm thản nhiên nhìn bọn họ, sau lại nói:


“Dương Trần à, tôi đói bụng rồi, cậu chử mì cho tôi ăn đi.”

Những người đã từng thân mật với nhau như thế, mà bây giờ đối mặt với nhau lại không nói một câu nào.

Băng gạc trên đầu Dư Phi vẫn chưa gỡ xuống, dáng vẻ bối rối, tay cũng không biết để thế nào.

Tề Việt ngồi trước mặt cậu ấy, buồn chán ăn đậu phộng, rộp rộp từng viên nghe rất rõ ràng.

Thật lâu sau, Dư Phi mới khẽ khàng bảo, “Thương thế của em không sao cả mà…”

“Em sao lại không cẩn thận như vậy.” Tề Việt vẻ xem thường, nghiễm nhiên trưng ra giọng đầy giáo huấn: “Nhìn bộ dạng yếu ớt của em kìa, sao chiếu cố vợ với con được chứ, buồn cười quá.”

Không khí im lặng làm người ta xấu hổ kéo dài được một lúc, Lưu Tầm bỗng lên tiếng: Tiểu Phi, chuyện em ly hôn giới truyền thông vẫn chưa biết phải không.”

Hai người đó lại bắt đầu trạng thái nói chuyện mà không để ý đến ai hồi trước, xem tôi và Lưu Tầm như không khí.

“Tiểu Dược đâu?”

“Để ở nhà bà ngoại rồi, em tính qua ít ngày sẽ đón nó về.”

Tề Việt đột nhiên phun ra một câu: “Đón cái gì, mẹ nó vẫn chưa chết mà.”


Người này đúng là nóng nảy ác mồm ác miệng, thật muốn đánh cậu ta từ lâu rồi, Lưu Tầm nhìn sang tôi, bất đắc dĩ mỉm cười.

Dư Phi khẽ khàng: “Tuy không phải con em, nhưng mà ở cùng nhau một thời gian rồi cũng sinh cảm tình mà…”

“Rầm” một cái, Tề Việt đặt cái chén thật mạnh lên bàn.

“Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa coi.”

Thấy Dư Phi sợ run người, tôi không nỡ nhẫn tâm, Lưu Tầm thì khoanh tay trước ngực xem kịch vui, thật ra tôi cũng chỉ im lặng không nói lời nào.

Tề Việt và Lưu Tầm cãi nhau sẽ dẫn đến động tay động chân, nhưng với Dư Phi, cậu ta lại không nỡ ra tay.

Lúc trước Dư Phi lấy vợ, khi gửi thiệp mời đến, Tề Việt cũng chẳng mắng cậu ấy đến một câu, chỉ là im lặng nhận lấy rồi chúc mừng. Lúc cậu ấy đi rồi, mới đập một quyền vào chậu cá vàng, máu chảy ròng ròng trên tay, sau đó xé thiệp mời ra thành từng mảnh nhỏ ném vào bồn cầu.

Mà lúc này đây, Tề Việt bạo liệt tựa như đang bốc lửa. hai nắm tay khép chặt, giống như đã đến cực hạn rồi.

“Cậu nói rõ cho tôi biết, sao lại không phải là con của cậu?”

Dư Phi nuốt nước miếng, “Cô ấy… sau khi có bầu thì muốn tìm một người cha cho đứa con, lúc ấy em bị người nhà bắt phải kết hôn, cho nên tụi em mới giả vờ kết hôn để tránh rắc rối, sau đó người yêu của cô ấy trở về, hiểu lầm của hai người cũng được giải quyết, nên tụi em ly hôn…”

“Cậu bị ngu hay sao thế hả?”

Bị Tề Việt tức giận cắt ngang lời nói, sắc mặt Dư Phi trắng bệch, hai tay nắm chặt cái chén.

Tề Việt yên lặng chốc lát, mới nói: “Đừng nói rằng cậu yêu tôi nên không có cảm giác với nữ nhân.”

Dư Phi cắn môi, nhìn tôi cầu cứu, tôi ho nhẹ một tiếng, “Vết thương của tiểu Phi còn chưa lành, phải nghỉ ngơi sớm…”


“Nói đi, bây giờ hai mặt một lời nói cho rõ ràng, cậu nghĩ mình có thể trốn cả đời sao?” Tôi lại bị tên Tề Việt thô bạo này cắt lời.

Dư Phi im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh nói rất đúng, sau khi bên anh, em không còn có cảm giác với nữ nhân nữa, cả ngày lẫn đêm đều mong nhớ đến anh, cho dù là nam nhân cũng không thể lên giường với nữ nhân được, chỉ có cảm giác với mỗi mình anh thôi, anh đã hài lòng chưa?”

Thanh âm bình tĩnh tựa như lúc nói lời chia tay chúng tôi lúc trước, giọt nước từ khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống.

“Anh còn muốn bức em đến mức nào nữa, Tề Việt.”

Tề Việt im lặng không nói gì, tôi với Lưu Tầm hai mặt nhìn nhau.

Dư Phi nhẹ nhàng đứng lên, muốn trở về phòng, lại bị Tề Việt kéo lại.

“Anh yêu em.”

Dư Phi dừng bước, thân người điên cuồng run rẩy.

Tề Việt đứng dậy, dùng sức lay người cậu, dùng ánh mắt dữ tợn như muốn giết người nhìn mà nói: “Tôi, mẹ nó, tôi còn nghĩ rằng cậu không yêu tôi mới kết hôn với người phụ nữ khác, khổ sở đau đớn suốt bốn năm năm, suốt ngày tự sướng với ảnh của cậu, cậu ngu ngốc hay sao mà không giải thích rõ ràng chứ, đầu cậu bị nhét cái gì sao?”

Nghe cậu ta nói câu cuối cùng tôi muốn bật cười, mắt nhìn sang Lưu Tầm, anh ta cũng đang nhịn cười không ra tiếng, còn Dư Phi bị cậu ta mắng thì mặt đỏ cả lên.

“Mỗi lần em muốn liên lạc với anh, anh đều bảo là Tề Việt đã chết, đi đốt vàng mã cho anh ta đi… Trong lòng em rất đau đớn, rất khổ sở, cho nên…” Dư Phi gục đầu xuống, vẻ mặt như bị dằn xé đau đớn không chịu được.

Tôi nghĩ hai người chắc sắp làm cái chuyện trẻ em không xem nhìn rồi, nháy mắt với Lưu Tầm để đi vào phòng bếp.

Lúc nào cũng vậy hết á, khi hai người bọn họ bắt đầu với nhau là tôi phải kéo Lưu Tầm chạy vào nhà bếp, rốt cuộc đây là nhà tôi hay nhà của Tề Việt hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận