Có lẽ … Ít nhất trong những người mà mình đã từng gặp, nàng là Tông sư khiêm tốn nhất.
- Nói thật đi, thương thế của ngươi không việc gì chứ?
- Không sao mà!
Lục Hồng Đề lại cắn nửa miếng thịt hun, đưa nửa miếng còn lại cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị phất tay không cần, Lục Hồng Đề liền gói lại, không định ăn nữa:
- Khi đánh nhau, không phải cứ bị thương mới có thể chạy trốn. Cho dù chân tay bị chặt đứt cũng nhất định phải có thể giết người mới được, nếu không nhất định sẽ chết … Hai chưởng của hòa thượng kia căn bản không có ảnh hưởng chút nào, nhổ máu ra là được. Nhưng thực ra ngực ngươi còn đau không?
Ninh Nghị bật cười:
- Một chút mà thôi, ta lót tấm sắt, hơn nữa chẳng phải hiện giờ đang vận công điều tức sao!
- Đúng như tiểu thuyết mà ngươi đã kể …
Lục Hồng Đề liếc hắn một cái, sau đó hơi chần chừ vươn tay tới gần. Nàng do dự một chút rồi đặt chưởng lên ngực Ninh Nghị, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái.
- Không có việc gì.
Nàng nói:
- Tuy nhiên ảnh hưởng của Phá Lục Đạo vẫn cần phải chăm sóc hàng ngày. Ta đã sớm nói, ngươi không nên dùng quá nhiều mà.
Tuy rằng từ sau khi luyện tập Phá Lục Đạo, nhiều lần lập công nhờ có nó, nhưng dù sao cũng là công phu ngang ngược ép phát ra tiềm lực con người, tất nhiên là có thương tổn tới thân thể. Lần trước ở Hàng Châu, Lục Hồng Đề cũng đã từng nói như vậy. Ninh Nghị có chút bất đắc dĩ:
- Người trong giang hồ mà, ta cũng không có biện pháp …
- Làm sao mà giang hồ chứ? Có chút khác với giang hồ mà ngươi nói trước kia …
Lục Hồng Đề lắc đầu:
- Bọn họ làm việc sai cũng có thể tìm ra lý do thoái thác, lại là quy củ, lại là đạo nghĩa, cũng chỉ là đám thổ phỉ, cường đạo mà thôi …
- Mọi người là như thế đó …
Ninh Nghị nói. Nói đến đây, Lục Hồng Đề đang nhìn hắn bỗng nhiên nói:
- Ngươi nằm úp sấp xuống đi!
- A? Ninh Nghị ngẩn người, sau đó thử nằm sấp xuống đất:
- Làm gì?
- Nếu ta đã nhận là sư phụ của ngươi, dù sao cũng phải cho ngươi thứ gì đó chứ.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lục Hồng Đề nghênh mặt, trong nụ cười có một tia phức tạp. Nàng đi tới bên cạnh Ninh Nghị, quỳ gối xuống, hai tay ấn lên lưng Ninh Nghị:
- Một chút nữa khả năng sẽ hơi đau, ngươi phải cố gắng chịu đựng.
- À … Ninh Nghị cảm nhận được đôi bàn tay kia dần nóng lên, bởi vì hơi ra sức ép xuống nên ngực hắn hơi đau. Hắn khẽ nói:
- Không phải lúc trước đã làm rồi à?
- Trước kia không tính!
Lục Hồng Đề ở sau lưng cũng khẽ trả lời.
- Ồ … Có thể nói không …
- Tùy ngươi, ngươi nói mọi người là như thế …
Theo giọng nói của Lục Hồng Đề, Ninh Nghị cảm thấy đôi tay kia cắt vào các huyệt đạo trên thân thể, sau đó phụ giúp áu chảy trong thân thể đột nhiên chảy nhanh về phía tim, mạch máu như thể phồng lên đau đớn. Ninh Nghị nghiến răng kèn kẹt.
- Đúng vậy đó … Mọi người là như thế đó. Bọn họ cũng là bất đắc dĩ, không thể thay đổi được thế đạo, mình bị rơi vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể làm chuyện xấu. Sau khi làm chuyện xấu thì không thể cả ngày cứ tự trách, dần dần phải nghĩ biện pháp tìm ra một đống lý do để giải thích cho việc mình làm, nói cho ra như thể là sự thật vậy, khiến chính bọn họ cũng phải tin. Cái này gọi là … Tổng hợp chứng Stockholm …
- Stockholm … Ngươi thông cảm cho bọn họ à?
- Không hề. Nhưng dù sao cũng phải hiểu biết bọn họ mới có thể đánh bại bọn họ được … Hoặc là làm cho bọn họ biến đổi …
Đối với trận mát xa đột ngột đến này, Ninh Nghị không hề có chút tâm lý chuẩn bị nào, nhưng sau một lát, hắn cũng hiểu được Lục Hồng Đề nói hơi đau là có ý gì.
Cái gọi là nội lực vốn chính là vận chuyển khí huyết. Hai tay Lục Hồng Đề nóng như lửa, thúc đẩy máu huyết trong thân thể hắn chuyển động. Không bao lâu, các loại cảm giác tê, ngứa, đau liền mãnh liệt nổi lên, mồ hôi túa ra. Tuy rằng Ninh Nghị khó chịu nhưng cũng hiểu được nàng làm như vậy chính là muốn tốt ình, liền nói chuyện liên tục để phân tâm nhưng trong lòng cũng có một chút khác thường. Dù sao lúc này nam nữ thụ thụ bất thân, Lục Hồng Đề vì mình mà thôi cung quá huyệt, phải chịu phiêu lưu rất lớn về mặt danh dự.
Trận giày vò này đại khái hơn nửa canh giờ mới dừng lại. Khi Ninh Nghị ngồi xuống, cảm thấy toàn thân nóng bỏng như thể phát sốt, cười nói:
- Có phải ta đã biến thành võ lâm cao thủ hay không?
Lục Hồng Đề lắc đầu khẽ cười:
- Chỉ có điều khiến thân thể của ngươi tốt lên một chút mà thôi.
Nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, lại đưa gói giấu dầu bọc thịt hun tới:
- Ăn chút gì đi cho tốt!
Ninh Nghị gật đầu, xé một nửa miếng thịt hun trong gói.
Sau đó hai người ngồi ở hai bên, nói chuyện dông dài về sự tình núi Lã Lương.
Lục Hồng Đề luôn luôn cảm thấy hứng thú đối với thế cục nước Liêu. Mặc dù nàng không am hiểu nhưng có lẽ là do bị Lương gia gia ảnh hưởng nên cảm thấy Vạn nhân dịch mới là người có ích, bởi vậy khá khâm phục Ninh Nghị trong phương diện này.
Không lâu sau, trên người Ninh Nghị bốc hết hơi mồ hôi, thân thể hơi lạnh. Lục Hồng Đề ngồi ở bên kia do dự một hồi rồi nói:
- Ngươi, ngươi lại đây đi.
- A … Ninh Nghị nhìn nàng.
Lục Hồng Đề ôm hai đầu gối, cuộn mình ngồi đó:
- Ngươi cũng nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chúng ta còn phải trốn một hai ngày nữa. Trời sắp sáng thì càng lạnh hơn, dù sao ta cũng mặc quần áo.
Trong giọng điệu của nàng có sự quyết đoán như thể đang ở giữa chiến trường.
Ninh Nghị gật đầu, ngồi dựa vào thân thể của nàng, một lát sau thì vươn tay ôm lấy nàng, kéo thân thể của nàng dựa vào người mình. Lục Hồng Đề cũng không giãy dụa, tay ôm hai đầu gối, cúi đầu dựa vào hắn, cố gắng khiến thân thể của hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Dáng người nàng cao gầy, chỉ thấp hơn một chút so với Ninh Nghị, võ nghệ cao cường, thân thể ấm áp, chỉ có một chút cứng ngắc.
Trong đáy lòng như thể cảm nhận được thứ gì đó, Ninh Nghị dán mặt lên tóc nàng, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:
- Ngươi nói, sư phụ của ngươi có thể là Tư Không Nam hay không?
- Ta là sư phụ của ngươi, ngươi không thể gọi bà ấy một tiếng sư tổ sao?
- Vậy như ngươi nói, sư tổ có thể là Tư Không Nam hay không?
Trước kia Lục Hồng Đề chỉ nói dạy Ninh Nghị một ít công phu hạng hai, chưa bao giờ để ý tới danh phận, nhưng lúc này quá thân cận, ngược lại mới quan tâm tới việc Ninh Nghị xưng hô sư phụ đối với nàng, chỉ có điều lại không cần quan tâm tới việc Ninh Nghị cứ xưng hô ngươi tới ngươi lui. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nói:
- Tuy rằng ta không rõ ràng lắm thân phận của sư phụ nhưng có lẽ là không phải.
- Ồ!
Tiếp đó hai người cứ thế nói chuyện đứt quãng rồi dần dần ngủ trong sương mù buổi tối. Đêm lạnh dần, Ninh Nghị ôm Lục Hồng Đề càng chặt hơn. Có lúc Lục Hồng Đề ngẫu nhiên tỉnh lại, nhìn ánh trăng ngoài động, cảnh giác với tình huống xung quanh, nhưng trong ánh mắt cũng có sự phức tạp và mơ hồ. Nàng ôm hai đầu gối, cuộn mình trong lòng Ninh Nghị, hai tay mãi vẫn không thể buông ra, chỉ có điều vẫn tiếp tục ôm như vậy, cố gắng sát vào người hắn hơn.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, khi Ninh Nghị tỉnh lại thì trời đã sáng. Quần áo đã bị gió thổi khô được vắt lên người hắn. Lục Hồng Đề cầm kiếm từ ngoài động đi vào, cười với hắn:
- Ta đi ra ngoài một vòng, có lẽ bọn họ tạm thời chưa đi tới bên này. Tuy nhiên thừa dịp có thời gian, chúng ta nên chuẩn bị chạy thoát đi.
Nắng sớm trong núi rừng hoang dã, tiếng chim hót véo von trong trẻo. Khi gió núi thổi đến còn hơi hơi có cảm giác mát lạnh. Khi mặt trời dần lên cao thì dần dần trở nên ấm áp.
Ninh Nghị và Lục Hồng Đề đi trong núi rừng. Thỉnh thoảng Lục Hồng Đề lại đi lên chỗ cao, nhìn tình trạng bốn phía, tiếp đó lại kể cho Ninh Nghị nghe những chuyện mà nàng và sư phụ từng trải qua khi đi lại trong giang hồ, cũng có rất nhiều sự tình mà sư phụ từng dạy cho nàng.
- … Ở nơi cao nhất bình thường cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất. Nhưng tất cả mọi người đều biết đạo lý này, các ngươi thám tử giỏi nhất càng đến nơi như vậy thì lại càng cẩn thận. Nếu là khi đánh nhau, tình huống phức tạp, một thám tử lén đi lên, xung quanh bị bốn năm người nhìn chăm chú, vậy thì thú vị rồi. Ta còn nhớ rõ có một lần ở núi Lã Lương, ta từng gặp một thám mã của người Liêu nghênh ngang đi lên đỉnh núi xem tình hình xung quanh. Ta ở phía sau nhìn, còn chưa chạy ra thì đã bị một người trong trại giành trước, giết thám tử đó, còn cướp lấy đồ đạc của y …
Theo suy nghĩ trong lòng Ninh Nghị, hoặc là theo lý luận phỏng đoán, lúc này đám người Thôn Vân Hòa Thượng hoặc là Lâm Xung vẫn còn đang đi theo xung quanh, bởi vậy cho dù một mạch chạy trốn chết cũng không dám lơ là. Vẫn luôn luôn tồn tại khả năng bọn họ đột nhiên chém giết tới. Trên cả đường đi, Ninh Nghị đều rất cảnh giác. Tuy nhiên có lẽ bởi vì Lục Hồng Đề cũng là người lành nghề trong phương diện này nên suốt dọc đường đi, loại sự tình đó cũng không xuất hiện. Có thể thấy mình không phải lúc nào cũng được làm diễn viên chính.
Trên đường đi, thấy Ninh Nghị có chút cảnh giác đối với tình trạng xung quanh, Lục Hồng Đề cũng liền nói với hắn những kiến thứ phổ thông khi đi trong vùng rừng núi hoang dã. Thế nào là hang sói, thế nào là dấu vết cáo đi, làm sao có thể bắt được thỏ, v. v … nữ tử dáng người cao gầy này đều thuộc như trong lòng bàn tay.