Dưới ánh trăng, là ngọn lửa và ánh đao, cùng với máu tươi.
Rạng sáng ngày mười một tháng hai, giữa một vùng núi của đồi Tứ Bình vang lên tiếng chém giết không ngừng. Ngay lúc này, máu tanh lan tràn, tiếng hô chém giết giữa núi non trùng điệp đã giảm dần, cũng là bởi vì trọng tâm chiến đấu đã chuyển hướng về phía tây nam, mà lúc này đây cũng không phải là trận chiến lớn giữa hai bên đối đầu, một bên thì chém giết để tìm đường chạy, chỉ còn lại chính là một bãi chiến trường hỗn loạn.
Lúc bắt đầu trận chiến, một bên có ưu thế là đến vây kín, còn một bên là bị vây cũng không dễ dàng chém giết mà xông ra, làm cho hai bên giằng co một lúc ở gần đó, rồi sau đó mới nhanh chóng vòng hướng tây nam. Lúc này ở một nơi khác, ngoại trừ quan binh, tuần bỗ đang lùng sục thi thể, tù binh ra, những người bị thương gần đó vì chưa kịp trốn thoát bùng lên đả thương người, lập tức bị mấy tên lính bao vây, hoặc là bắt, hoặc là giết chết. Nhưng bởi vì lực lượng quan phủ biên quan cũng không nhiều, không thể bủa vây bắt hết được, cho nên đối với việc lục soát quanh khu rừng có chút dè dặt.
Binh lính, bộ khoái và nha dịch tới đây lần này, đại đa số vẫn là chạy về hướng tây nam rồi.
Tổng bộ đầu Tông Phi Hiểu mang hai thanh cương tiên giản từ trong bóng đêm đi tới, dáng dấp y cao lớn khỏe mạnh, so với người bên cạnh cũng cao hơn một cái đầu. Tuy rằng mặc mũ áo quan viên Hình Bộ, nhưng thật ra bởi do tập luyện võ nghệ nên trên đầu không có tóc. Hai gã tổng bộ đầu ở Hình Bộ, Thiết Thiên Ưng thông minh tháo vát, mà Tông Phi Hiểu xem ra càng lộ vẻ hung bạo đáng sợ, chỉ có điều ở chỗ sâu trong ánh mắt, lại không hề mất đi vẻ hung ác sắc bén, đầy nham hiểm, lúc này trên cương thiết giản dính máu tươi và thịt nát, làm cho y thoạt nhìn cũng có cảm giác áp bách rồi.
- Lục soát xung quanh, đem huynh đệ bị thương khiêng xuống đi! Người đã chết phải tìm được thi thể! Nếu có tên cướp nào chưa kịp chạy thoát, ta muốn bắt hết toàn
bộ một tên cũng không để thoát!
Tiếng nói của gã đàn ông vạm vỡ này dưới bóng đêm truyền ra. Mà dưới các ánh đuốc chập chờn, lại có thủ hạ tuân lệnh y tụ tập thi thể và tù binh lại bên cạnh. Tuy rằng lúc này đây phía quan phủ triển khai vây kín, nhưng bên bị vây đều là cao thủ lục lâm, đại chiến một hồi, nhưng thật ra phía quan phủ chết nhiều hơn, nhưng xét ra đến đây đều là các tinh nhuệ cuối cùng mà Phương Bách Hoa có thể tập trung lại, hy sinh như vậy cũng là hợp lý thôi.
- ... Suất Bi thủ, ít nhất hai mươi năm công lực... Đây là ưng trảo... Hừ. Nam Bá Đao, Tham Thiên Đao Đỗ Sát... vẫn là Đỗ Sát... Ừ, đây là Uyên Minh Đao...
Đi đến bãi cỏ nơi chất đống xác chết kia, Tông Phi Hiểu xem xét từng cái xác một, sau đó hỏi người bên cạnh:
- Cần phải chú ý trong đám người đó, có bao nhiêu người bị bắt, bao nhiêu người đã chết?
Nghe y hỏi, tên bộ đầu đi theo bên cạnh y quay đầu lại: - Người bị bắt có Dư Phương Thạch, Trần Điền, Trịnh Nhất Sơn, La Lục Nhĩ... Hiện tại phát hiện đã chết có...
Người đi theo nọ là một người xuất sắc trong Hình Bộ, sau khi báo lần lượt các tên, Tông Phi Hiểu liền gật gật đầu. Cách đó không xa đột nhiên truyền ra một trận tiếng chém giết, tiếp đó binh khí xuất hiện, lại có người đơn độc bị bắt trói chặt. Tông Phi Hiểu nhìn thoáng qua. Lại nghe người bên cạnh nói:
- Mười tám người bên Bá Đao kia, đã bị tách ra rồi. Nữ đao phi kia đã chạy tới mặt đông, đã cho người đuổi theo rồi. Tổng bộ đầu, những người còn lại, có muốn qua phía tây nam tiếp viện một chút hay không?
Các ngươi không cần thiết đuổi theo...
Tông Phi Hiểu hạ giọng nói một câu, còn chưa dứt lời, đột nhiên có một đội người từ mặt đông tiến đến, trong tay còn kéo cái gi đó, được bao lại bằng vải bố. Tông Phi Hiểu nheo mắt, khi vật kia đến gần, thì ra là một lưỡi đao khổng lồ bằng thép ròng, làm cho y trong lúc nhất thời có chút nghiêm túc:
Đây là...
Bao vải này, rõ ràng là thanh Bá Đao khống lồ mà Lưu Tây Qua thường dùng.
-Hồi bẩm tổng bộ đầu, chúng ta đuổi theo không lâu thì mất tung tích của cô ta, sau đó ở khu vực gần bờ suối phát hiện cây đao này.
Khó trách.
Sự thấp thỏm trong lòng cũng được hạ xuống, y lắc đầu, thấp giọng nói:
Các ngươi nói đuổi không kịp, hiện tại lại càng đuổi không kịp.
Trong lời nói, không hề thấy vẻ chán nản.
Trước kia Hình Bộ bố trí vây giết Lưu Đại Bưu, Tông Phi Hiểu và Thiết Thiên Ưng đều có tham dự, lúc này đây con gái của Lưu Đại Bưu xuất hiện, quả nhiên cũng muốn tìm hai người bọn họ báo thù. Nhưng bởi vì có điều tra trước khi vây giết Lưu Đại Bưu, đối với cô gái này, bọn họ ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Có thể sử dụng một lưỡi đao khổng lồ như vậy để chiến đấu, trên chiến trường có chút có lợi, nhưng nếu đối thủ quá mạnh mẽ, đơn đả độc đấu cũng không chiếm ưu thế. Để điều khiển món vũ khí này, cần rèn luyện không chỉ có khí lực, còn có khinh công. Trong cuộc chiến này bỗng nhiên ném xuống cái chuôi này gần như trở thành dấu hiệu vũ khí của đối phương, thật có chút ra ngoài dự đoán của Tông Phi Hiểu, nhưng cũng vì vậy, y có thể hiểu được thiếu nữ hạ quyết tâm phải thoát khỏi liên lụy, đừng nói vài tên cao thủ của Hình Bộ bên người, nếu mình và Thiết Thiên Ưng hai người, cũng chưa hẳn nắm chắc có thể đuổi kịp đối phương ở tối nay.
Nếu đuổi không kịp, vậy không cần gượng ép rồi. Y khoát tay áo, người bên cạnh lại hỏi một lần nữa:
Tổng bộ đầu, còn tên trùm thổ phỉ bên kia...
Tông Phi Hiểu nhìn về hướng tây nam trầm mặc một lát, lắc lắc đầu:
Nhiều người đuổi theo như vậy, đã đủ rồi. Hiện giờ thủ hạ của Phương Bách Hoa, công phu cũng không tệ, hiện giờ chúng ta lại đuổi theo, cũng tìm không thấy người.
Y nói như thế, một lát, lại cười một cách khó hiểu:
- Chỉ có điều tường đổ mọi người đẩy thêm, bọn Phương Lạp làm việc ác ở Giang Nam, gây thù hằn vô số, có thể chạy thoát được hay không, cũng rất khó nói đấy.
Bóng đêm mờ mịt, phương hướng mà đám người Phương Bách Hoa thoát đi đã không nhìn thấy động tĩnh gì, chỉ có ánh trăng khuất vào trong núi, giống như dâng lên khí trời, trong lời nói của Tông Phi Hiểu, ngập tràn mùi vị gian trá...
Trong ánh sáng của vầng trăng, có đồ vật gì đó phủ phục ở trong rừng, không tiếng động mà chậm rãi đi về phía trước.
Hai bóng dáng ăn mặc theo lối nha dịch từ phía trước tiến lại, đao trong tay phạt vào bụi cỏ, vừa lùng sục, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Trong lúc đó, trong bóng đêm một thân ảnh vượt qua ánh trăng sáng xanh rực rỡ!
Nhảy một cái, thân ảnh kia và hai gã nha dịch nhanh chóng và không tiếng động xông vào nhau, một tên nha dịch đột nhiên bay ngược về phía sau, cả người đập vào tàng cây, nhưng lại không có chút tiếng động nào. Một gã nha dịch khác xoay nửa người, giơ đao định chém, cánh tay bị cắt một chút, sau đó thân thể bị đẩy nhẹ, tiếp sau đó là đầu người đã bay ngược lại!
Trong bóng đêm, hết thảy những việc này chi là những hình ảnh đen và trắng giao nhau, bóng dáng mảnh khảnh kia lúc này lao ra như gió, bóng dáng của một tên nha dịch bị đánh vào tàng cây. Một gã nha dịch khác bên cạnh bởi vì tất cả những chuyện xảy ra kia, đẩy, chỉ có điều giống như điện giật chấn động một chút, sau đó là đầu người và thân thể không phối hợp xoay tròn. Ở bên cạnh của gã, bóng dáng kẻ tập kích cũng bởi vì dùng sức như vậy, trong ánh trăng làn váy xoay tròn, xòe ra khép lại.
Người bên cạnh kẻ tập kích, đầu của tên nha dịch xoay chuyển rớt xuống không tiếng động trên cành cây bên kia. Gã bị đánh bay lúc đầu cũng như đống bùn nhão không tiếng động ngã xuống. Lập tức, bóng dáng mảnh khảnh của kẻ tập kích tiếp tục cúi xuống, hòa vào trong bóng đêm thành một.
Thời gian trôi qua không lâu, ở một đám cây cỏ khác gần đó, bóng dáng của người thiếu nữ tên là Tây Qua không tiếng động đi ra từ trong bụi cỏ, nàng lại đi vào trong bóng đêm, phía trước liền có động tĩnh truyền đến.
Trên hai tay, hai thanh đoản đao phát ra một cách im ắng, áp vào người bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, nàng cũng không xuất đao mà là không tiếng động nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước. Xuất hiện bên kia là thân ảnh của "Uyên minh đao" Phương Thư Thường, theo sau còn có "Uyên Ương đao" Kỷ Thiến Nhi, "Vũ đao" Tiền Lạc Ninh và ba gã cao thủ khác của Bá Đao Doanh cùng theo đến đây.
Thế nào? Bao nhiêu người tới rồi?
Không nhiều lắm. Quay lại nơi trước đi... Lần này quan phủ ra tay quá đột ngột, chỉ có chúng ta là không sao. Nhóm người của Đỗ đại ca bị đuổi theo không thoát được...
- Bên trong có nội gian, quan phủ mới có thể ra tay chính xác như vậy... Tuy nhiên tạm thời mặc kệ bọn chúng, có cơ hội hay không?
- ... Chỉ sợ rất khó.
Mấy người trong lúc nói chuyện, đều hạ giọng rất nhỏ, đi qua một chỗ che chắn trước mặt, Lưu Tây Qua nhìn về chỗ sáng dưới sườn núi. Bên đó, đó là doanh địa giam giữ tù binh Phương Thất Phật cùng với một nhóm tù binh Vĩnh Lạc.
Ai cũng biết đoàn người của mình sẽ bị đuổi giết, mọi người đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, từng nghĩ tới vài dự án. Mà ý tưởng khi bọn họ đi cứu Phương Thất Phật thì Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu cũng xuất ra hết tinh nhuệ, xem như là một trong những ý tưởng khá đáng tin cậy trong số đó. Tuy nhiên muốn có cơ hội như vậy, thì cũng vẫn phải chờ đối phương thật sự sơ hở như trước.
Đêm nay đánh bất ngờ, quan phủ phòng bị quá tốt, không chừng là trong bọn người Phương Bách Hoa dẫn đầu là có nội gian. Trong cuộc hỗn chiến, bọn người Đỗ Sát và Trịnh Thất Mệnh có lẽ là không tìm được cơ hội, và người của Phương Bách Hoa bị đuổi đến tây nam rồi. Đám người Phương Thư Thường rốt cục thì gặp nguy ứng biến như kế hoạch ban đầu, nhưng lúc này sau khi xem qua trận thế của doanh địa này, thiếu nữ vẫn là nhíu mày.
Nghĩ một lần vây giết này của mình, trên lý luận thì Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu sẽ cần vận dụng nhiều người, ra hết tinh nhuệ sợ rằng cũng không đủ, nhưng lúc này xem ra bọn họ dĩ nhiên không xuất động hết nhân số mà mình dự đoán, có lẽ là nhân thủ từ các châu huyện điều tới. Doanh địa lúc này nhìn chưa có khả năng xuất hiện sơ hở và xâm lấn, ngược lại, đồng thời với lần xuất kích này, bọn họ còn tăng mạnh thủ vệ.
Nhìn một lúc như thế, có người từ phía dưới đi lên, là "Kim Bối Đao" Trịnh Hồi Hoàn đi trước quan sát, gã cúi chào Tây Qua, sau đó nhíu mày lắc đầu:
- Có lẽ không có cơ hội, Thiết Thiên Ưng còn trấn thủ ở bên kia...
Lưu Tây Qua trầm mặc một lúc lâu, cau mày suy nghĩ một hồi, mới hít sâu một hơi, lắc ngón tay trên không trung hai cái, lại vẫy vẫy hai cái.
- Vậy đi.
Nàng nói như thế, xoay người sang chỗ khác, thần sắc trong ánh mắt phức tạp. Nhưng mọi người cũng biết lúc này mạo hiểm cũng không làm nên chuyện gì, ánh mắt trao đổi lẫn nhau, gật gật đầu.
Không lâu sau đó, bọn họ rốt cục vẫn phải biến mất ở bên này trong bóng đêm.
Bóng đêm vẫn tối đen, một hàng mấy người lặng yên vượt qua dãy núi phía trước, men theo phương hướng đám người Phương Bách Hoa đang chạy trốn đuổi theo. Đuổi theo gần nửa canh giờ, mới bắt đầu có người nói chuyện.
- Bọn họ điều người.
Đây là một kết luận rất bình thường.
-Quanh đây vốn là địa bàn của quan phủ.
-Mặc dù người của quan phủ nhiều, cao thủ vẫn không bằng chúng ta.
-Chạy trốn được đấy, chỉ có điều sau lần này, phòng chừng không có cơ hội rồi.
Đoàn người của cô cô sợ là đã chạy tới kinh thành rồi.
Tây Qua thấp giọng lại âm trầm nói một câu.
Sao lại có thể như thế! Khi không lại chui đầu vô lưới...
- Sợ là không khuyên được.