- Lão mập! Ngươi hãy lập lại lần nữa!
Gió đang thổi, Tây Qua cắn chặt răng, khó có thể kiềm chế được cảm xúc cuồn cuộn đang trào dâng lên trong đầu bởi một câu nói của Lâm Ác Thiện. Mưa rơi, Lâm Ác Thiện mỉm cười nhìn bên này, có vẻ như rất hài lòng đối với tình hình trước mắt mình.
Năm xưa lão là cao thủ đệ nhất giang hồ, thanh danh đang ở trên đỉnh cao thì bị Phương Lạp phản bức làm cho phải lui vào bóng tối, mai danh ẩn tích kéo dài hơn mười năm. Thời gian hơn mười năm có thể làm cho lão ở trong áp lực đã an tĩnh trầm tư lại, võ nghệ tinh tiến, con đường đi lên không giống như bất kỳ người võ lâm nào, hôm nay rốt cuộc có thể xuất hiện tại trước mắt thế nhân, với lão mà nói, cũng có không ít thứ cần phải dần dần phát tiết ra.
Lão nhẹ nhàng vung ống tay áo rộng thùng thình, ngẩng lên nhìn bầu trời:
Ngươi nghe không lầm, chuyện này hôm nay cũng không cần phải che giấu nữa. Năm xưa vây giết Lưu Đại Bưu, biểu hiện bên ngoài thì là Hình Bộ động thủ, nhưng trên thực tế là kết quả mà chúng ta âm thầm vận hành, đây cũng là lần động thủ duy nhất của chúng ta lúc Ma Ni giáo tự tan rã.
Lão cười cười:
Phụ thân ngươi là nhân kiệt đương thời, năm xưa động thủ, có thể thành công hay không chỉ ở ngay trong lúc đó, sau khi may mắn giết được hắn thì bên chúng ta cũng đã phải trả giá không ít. Khi đó Phương Thất Phật còn âm thầm truy tìm tung tích chúng ta, Đại sư tỷ vì lo lắng nếu như xuất hiện chuyện bất ngờ, bên chúng ta có khả năng bị truy tìm ra tung tích, một lưới bị bắt hết, nên nói cần quan sát tình hình một lần nữa, một lần quan sát này đã qua mười năm...Bản tọa không thừa nhận cũng không được, từ lúc trận chiến phản loạn ấy của y kéo dài tới nay, chúng ta đều khó có cơ hội báo thù, ở phương diện này, Phương Lạp cũng là nhân kiệt một đời.
Tây Qua trầm mặc, để mặc đối phương tự nói, lúc này nàng. Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh đều duy trì trạng thái đề phòng cao độ. Lâm Ác Thiện không bước thêm tới, chỉ đứng ở đó nói chuyện, trong cử chỉ đều lộ vẻ chân thành, thân thể to lớn giống như là hòa nhập vào trong màn mưa, khiến kẻ khác không dám đi tới, song phương cứ giữ tư thế giằng co như vậy.
Lâm Ác Thiện mỉm cười thở dài:
- Minh Châu đầu ám, cẩm y dạ hành, đều là những chuyện đáng tiếc của đời người. Hơn mười năm nay, bản tọa bởi vì bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn ẩn tại một nơi bí mật yên tĩnh để chuyên tâm tu hành, về phương diện khác, trong lòng xác thực tràn ngập áp lực. An tĩnh "bế môn tạo xa" không những có thể làm cho con người ta tinh tiến, mà còn làm áp lực giảm đi. Ngoài ra, đây cũng là trải nghiệm có được mà ta phải cảm tạ Phương Lạp cùng phụ thân ngươi năm xưa đã ban tặng....
Phương Thư Thường lanh lùng bật cười:
- Ngươi có thể nói thẳng, ngươi chính là bởi vì thất bại, nên phải trốn tránh tại một nơi bí mật nguyên rủa kẻ địch, làm một kẻ tiểu nhân biến thái không dám xuất hiện nữa...
Lời nói độc địa này vừa thốt ra, ánh mắt của Lâm Ác Thiên rơi trên người y, khẽ mỉm cười, càng toát lên vẻ nhã nhặn, lát sau, còn gật đầu:
-Nói như thế, thật ra cũng không có gì là sai.
Lão dừng một chút:
)J
Một người một đời khó có thể thoát khỏi nỗi khổ thất tình lục dục, Nho Thích đạo kỳ môn, cầu đạo lý, cầu giải thoát, cầu khống chế, tất cả sự vật trên thế gian cũng đều vì thất tình lục dục mà đến. Bản tọa lúc còn trẻ được gọi là "Ma Phật đà", tất nhiên không phải là tin Phật, bản tọa kính sợ thất tình lục dục này, bởi có thất tình lục dục, con người mới làm việc, bởi thất tình lục dục này không được thỏa mãn, con người mới phải làm thật tốt, thất tình lục dục càng không đạt đến điểm cuối cùng, thì sự việc cùng khó đạt như vậy...
...Hơn mười năm nay, trong lòng bản tọa luôn đè nặng các loại chấp niệm, có tham, có sân, có si, có hận...Mấy thứ này cũng làm ta trong hơn mười năm một khắc cũng không ngừng nghỉ, không buông bỏ được. Bản tọa cầu chính là khám phá, tất cả tâm tình trên thế gian này đều có hai hai mặt chính tà, phán đoán hai mặt chính tà này, có khởi nguyên của đạo đức, cũng có khởi nguyên từ bản thân, bản tọa đạt được một mặt tích cực trong đó, rời xa mặt tiêu cực.
Bản tọa từng ham danh tiếng thế gian, tham luyến được người khác kính nể, vì vậy chi bằng chăm chỉ cần cù rèn luyện, con người trong lòng có thù hận, vì vậy truy cầu được ngày rửa hận, bởi vậy niệm tới si, không thể buông, vì vậy cũng không thể có đường lui...Hơn mười năm nay, bản tọa từ trong đó đã ngộ ra một con đường.
Ngữ điệu của lão vẫn bình thản như trước, như là giảng thuật mưu trí cho mấy người, nhưng đợi khi nói ra, bầu không khí hai bên đã có chút bất đồng rồi.
Áp lực trong giọng nói lãnh đạm của đối phương đã tụ lên ở mức cao nhất, trên vẻ mặt nhìn như nhã nhặn của Lâm Ác Thiện thỉnh thoảng hiện lên tia biểu cảm hoàn toàn khác biệt, sắc bén, phẫn nộ, thâm trầm, áp lực cùng với ánh mắt thấu triệt dung nhập làm một. Vào giờ khắc này lời nói của lão lại quỷ dị như "Ma", ý tứ lại rõ ràng như "Phật", hoàn toàn tụ trên người lão.
- Bản tọa thừa nhận Phương Lạp là hào kiệt đương thời, đó là bỏi vì hắn đích xác làm được chuyện mà bản tọa không làm được. Nhưng nếu chỉ luận võ nghệ song phương, thì năm năm trước, bản tọa đã vượt lên trước Phương Lạp một bậc rồi, đơn đả độc đấu, dưới trướng Phương Lạp không ai có thể là địch thủ của bản tọa.
Tiền Lạc Ninh bật cười:
- Sợ là ngươi quá kiêu ngạo, mọi người đều chết hết rồi, đương nhiên là ngươi kiêu ngạo như thế.
- Các ngươi đi đi.
Lúc Lâm Ác Thiện nói xong, trong ba người, bóng dáng mỏng manh nhất cất tiếng. Lưu Tây Qua vừa rồi vẫn còn cúi đầu, nhưng khí thế trên người vẫn để ở mức cao nhất. Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh cùng đồng thời rút đao ra đều ngẩn người, Lâm Ác Thiện bên kia cũng hơi nghiêng đầu, mồm há hốc:
- Hả?
- Các ngươi đi đi.
Lưu Tây Qua vẫn lạnh lùng nói một câu, sau đó nắm hoành đao, nhắm mắt lại mở ra:
- Thù cha, ta phải đích thân báo. Lão mập, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu.
Trong thế cục đối lập, hiền nhiên Lâm Ác Thiện cao hơn Lưu Tây Qua một bậc, nhưng bản thân Lưu Tây Qua lúc này cũng là một trong những cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Tuy lúc này nhìn nàng như phô trương, nhưng Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh đều hiểu, nàng muốn hai người thoát đi, sau đó quay lại thông tri cho mọi người rời khỏi. Sau một giây do dự, tròng mắt đỏ ngầu của Tây Qua lại mở to, Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh nhìn nhau, cắn răng, bất chợt bay ngược trở lại. Trong nháy mắt Tây Qua đã quyết định rồi.
Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi, hai người còn lại thì giằng co, Lâm Ác Thiện lắc đầu:
- Tội tình gì phải làm vậy...
Lão bước tới, cước bộ không nhanh, rõ ràng là lão không chút khinh thị Lưu Tây Qua. Tây Qua cầm hoành đao đứng bên kia, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Thời gian như trôi thật chậm, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, mưa mỗi lúc dày hơn, gió gào thét sắc lạnh, không khí căng thẳng. Cũng ngay vào lúc Lâm Ác Thiện đang chuẩn bị bước vào phạm vi công kích của Lưu Tây Qua, bước bộ của lão đột nhiên thay đồi kỳ lạ, tựa như càng chậm hơn. Bên kia, ánh mắt Tây Qua trầm xuống, đao phong hạ xuống, đôi môi mím chặt, rồi bất chợt lộ ra khí tức uy nghiêm đáng sợ.
Giống như là trong không khí căng thẳng kinh hãi này, tiếng nước mưa tràn ra, sau một khắc Tây Qua lui người bỏ chạy!
-A...
Lâm Ác Thiện kêu lên, sau đó thì cười khanh khách. Lão đã chuẩn bị ứng phó với chiêu số của đối phương, tay áo hơi quét một chút, giọt mưa đánh văng ra chung quanh kêu như tiếng pháo. Nhưng bóng dáng của thiếu nữ lại như mũi tên rời khỏi dây cung, rời xa rất nhanh.
Động tác nhanh như thỏ, trong mắt của Tây Qua vân còn tơ máu đỏ ngầu của thù hận, nhưng lúc này nàng lựa chọn không gì khác là quay đầu bỏ chạy. Ngay từ đầu, nàng với Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh nói lời châm chọc đối phương, bình luận về nhược điểm của đối phương, Lâm Ác Thiện tuy rằng lợi hại, nhưng thân hình khổng lồ, thân pháp thiếu linh hoạt, tất nhiên cũng sẽ không nhanh. Dù lo lắng đối phương nói đến nguyên nhân cái chết của phụ thân mình sẽ làm mình nổi giận, nhưng Tây Qua vẫn lựa chọn thể hiện sự phẫn nộ ra ngoài, đợi cho Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh rời khỏi rồi, nàng mới quay người bỏ chạy, chỉ vì trong ba người, nàng bình thường tu luyện đao lớn, nên khinh công thân pháp lợi hại nhất.
Sự thật về cái chết của phụ thân chắc chắn không phải là giả, trong lòng nàng cũng tràn ngập nỗi giận giữ, rất muốn liều chết báo thù, nhưng lúc này không phải là thời điểm chiến đấu.
Tất cả mọi người đang ở trong hiểm cảnh, nàng không thể ích kỷ mà mạo hiểm.
Với thân hình như kia của Lâm Ác Thiện, nàng cho là đối phương không thể đuổi theo mình, nhưng, tiếng gió phá không khác biệt ngay sau đó đã đến!
Lâm Ác Thiện công kích rồi, hình như là rất phẫn nộ!
Ngay lúc bật cười, Lâm Ác Thiện đã lao đi đuổi theo Tây Qua.
Thân hình to lớn ở trong mưa giống như là tiếng sấm nổ vang, hai bóng người một trước một sau lao nhanh ở trong sườn núi nho nhỏ, xông về phía rừng cây đối diện. Mà quan sát, khoảng cách của hai người trong tốc độ chạy cực cao kia đã dần dần rút ngắn lai.
Tây Qua ngày thường dựa vào quán tính vung chém đại đao nặng nề nên thân thủ và khinh công đã ở trình độ đứng đầu giang hồ. Trên thực tế với bản lĩnh của nàng trên giang hồ sợ rằng rất khó có đối thủ. Nhưng giờ khắc này, thân hình của Lâm Ác Thiện lại ngược lại, giống như là có gì đó vô cùng kinh người ở trong thân thể to lớn đang ầm ầm bộc phát ra, băng băng đuổi theo. Vào thời khắc chạy vào rừng cây, Tây Qua cảm thụ được tiếng gió phá không cuồn cuộn từ phía sau kéo tới.
Lâm Ác Thiện đuổi theo sau, quyền đánh về phía nàng, trong tiếng cười khẽ, giữa năm ngón tay như nổi lên sấm sét.
Giờ khắc này, Tây Qua đã hiểu Lâm Ác Thiện nói không sai, lúc này có thể chống đỡ được thân hình khổng lồ này chỉ có thể là người có nội lực kinh khủng kinh người, thân thủ của lão xác thực đã đạt tới cảnh giới tông sư, nàng chưa từng gặp Thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết là Chu Đồng, nhưng Lâm Ác Thiện lúc này đã đủ để sánh với phụ thân năm xưa, thậm chí còn cao hơn.
Lúc nàng đang tính toán với lão, thì chỉ sợ lão cũng đang tính toán với nàng. Nếu có Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh, dưới tình huống ba đấu một, có lẽ lão chưa chắc đã chiếm thế thượng phong, nhưng nàng vì cho rằng có thể chạy thoát được nên đã để hai vị sư huynh đi trước, trên thực tế, chỉ sợ điều này cũng rơi vào tính toán của lão rồi.
Một thân cây cỡ to bằng miệng bát múa may, Tây Qua quay chung quanh cành lá cây cối né tránh ra chiêu, nhưng chỉ nghe một tiếng nổ vang, nửa thân cây kia bị khua trên không trung.
Thân cây bị khua lên không trung, nước mưa roi xuống như rèm mưa, thân cây kia là bị cắt đứt từ cái cây kia, tán cây bay lên không trung, cành lá như một chiếc ô bị đứt cán, bay ra ngoài, trong tán cây, thân thể của Tây Qua bị cuốn theo đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
Trong tiếng nổ ầm ầm, cây cối bay ra ngoài hai ba trượng, sau đó lăn ra, mà thân thể của Tây Qua cũng từ trong tiếng nổ tại không trung rơi xuống, lăn liên tục mấy vòng ra xa mới gắng chống đỡ được, thân hình nửa quỳ. Nàng vốn đội mũ rộng mặc áo tơi, lúc này mũ rộng đã không còn, tóc và quần áo đều lộn xộn, dính bùn lầy, vô cùng thảm hại. Nước mưa lập tức lại làm trôi đi bùn lầy, lúc ngẩng lên, trong miệng Tây Qua đã trào máu.
Ầm một tiếng, sấm trên bầu trời nổ vang, Tây Qua nghiêng đầu nhìn về hướng có tiếng sấm.
Bên kia, Lâm Ác Thiện từ trong rừng cây đi ra, mang theo sát ý bức tới gần.
Cùng thời khắc đó, tại một góc khác dưới trời mưa, một đội xe nho nhỏ tiến vào Xung Bình, bẩn thỉu hỗn loạn, thị trấn nhò ngập trong nước, vén rèm xe nhìn ra ngoài trời, Ninh Nghị buông vài tin tin tức tình báo trong tay xuống, trán nhăn lại, trong mắt ánh lên tia phiền não và ngơ ngẩn không xác định.
Tiếng sấm vẫn còn vang ở nơi xa...