Chứng Bệnh Bất Tử


Ngụy Bách Ngôn hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Diệp Thiệu đặt mông ngồi trên chiếc xe hơi nom có vẻ đắt tiền của Ngụy Bách Ngôn, dường như cậu chợt nhớ ra ban nãy mình ngồi bệt trên sàn nhà vệ sinh, sắc mặt lập tức trở nên méo mó, giống như đang ngồi trên bàn chông vậy.

Cậu gần như vươn tay ra trong vô thức, lau đi đệm da bị mình vấy bẩn, rồi đáp: "Không...!anh không cần đưa tôi về đâu.

Tôi có thể tự bắt xe buýt trở về."
Ngụy Bách Ngôn lạnh lùng nói: "Trước khi tôi hối hận thì nói địa chỉ nhà cậu ra đi."
Diệp Thiệu lại gật đầu rối rít xin lỗi hắn, gập người tựa như đang vái lạy: "Cảm ơn nhưng mà thật sự không cần đầu."
Nói xong, Diệp Thiệu thực sự chồm đến chỗ tay lái rồi mở cửa ra ngoài.

Ngụy Bách Ngôn giận điên người, Diệp Thiệu mở cửa không chút do dự, cũng như khiến hắn trở tay không kịp, cả thời cơ khóa cửa cũng không có.

Hắn bỗng nhiên với tay lôi nửa người vừa ló ra ngoài xe của Diệp Thiệu trở về.

Trong khoảnh khắc bị kéo đó, Diệp Thiệu trợn mắt kinh ngạc nhìn Ngụy Bách Ngôn, Ngụy Bách Ngôn nhìn khuôn mặt ngây thơ này mà nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự có thể kích động cơn giận của chính mình chỉ trong phút chốc, hắn bèn lập tức khóa cửa lại, nói: "Cậu phải làm cho tôi tức giận mới chịu đúng không?"
Diệp Thiệu ngẩn người, "Bách Ngôn, thiệt tình là tôi không cần anh ép mình đưa tôi về đâu.

Vừa nãy tới đây tôi có nhìn rồi, qua đường lộ này là có trạm xe buýt liền thôi, tôi có thể ngồi xe buýt công cộng về được mà."
Ngụy Bách Ngôn cảm thấy buồn cười: "Đường lộ đối diện? Cái bộ dạng này của cậu mà muốn lết xác đến đường lộ đối diện à?"
Diệp Thiệu rằng: "Tuy là giờ sức khỏe tôi không tốt thật, nhưng tôi tự lượng sức mình được, anh đừng lo."
Diệp Thiệu trông rất thành khẩn, thậm chí có một tia kháng cự không giải thích được, cứ như thật sự không cần Ngụy Bách Ngôn phải nhọc lòng làm gì.

Ngụy Bách Ngôn tức giận mà không có chỗ xả, cảm thấy lần này thật sự là mặt nóng dán mông lạnh, lòng hắn hận chết được, hắn nói: "Tôi mà lo lắng cho cậu à? Cậu tự mình đa tình thôi."
Diệp Thiệu nhíu mày: "Bách Ngôn..."
Ngụy Bách Ngôn vẫn chưa phát giác mình còn đang nắm lấy tay Diệp Thiệu, còn siết vô cùng chặt.

Hắn buông lỏng tay Diệp Thiệu ra, trên cổ tay hằn rõ một vòng hồng hồng.

Ngụy Bách Ngôn hung tợn nói: "Cậu im đi!"
Ngụy Bách Ngôn giậm tay giậm chân đùng đùng khởi động xe.

Rồ máy xe xong, Ngụy Bách Ngôn còn mở cả máy sưởi.

Đối với hành động thuận tay bật máy sưởi này, lúc mà Ngụy Bách Ngôn nhận ra đã quá muộn.

Hắn thầm mắng bàn tay mình quá tiện đi, song lại thông qua khóe mắt mà lặng lẽ quan sát Diệp Thiệu, Diệp Thiệu bên này cũng không tỏ ý kiến gì.


Đối với hành vi vô lý ngang ngược này của Ngụy Bách Ngôn, Diệp Thiệu có chút không biết làm sao, cậu khẽ nhíu mày, có lẽ vẫn đang rối rắm với vấn đề là nên để Ngụy Bách Ngôn đưa mình về hay là không, nhưng sau khi xe lái đi, thì cuối cùng đành thôi không rục rịch nữa, lúng túng thắt dây an toàn vào.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Thiệu buông tiếng thở dài nhỏ đến mức không nghe được gì, đoạn nói: "Nhà tôi ở đường 32 khu phố C.

Ngụy Bách Ngôn chưa từng nghe đến tên khu phố này, chỉ biết khu C là khu nội thành cũ của thành phố B.

Hắn ném điện thoại cho Diệp Thiệu ý bảo cậu bấm chỗ chỉ đường, Diệp Thiệu có hơi do dự, sắc mặt cũng thoáng tái mét, nhưng vẫn nghe lời mà nhập địa chỉ vào.

Màn đêm dần buông xuống.

Trên đường càng lúc càng ít xe cộ hơn, cả đoạn đường có thể nói là quá suôn sẻ.

Hai người đều có suy nghĩ riêng chìm lẫn trong tiếng động cơ, một người tập trung lái xe, người kia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đèn bên ngoài có màu xanh lá cây rực rỡ, đèn neon đằng kia thì phản chiếu màu sắc bên trong xe.

Dọc theo đường đi, Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn không nói với nhau một lời.

Lái chính xác theo hướng dẫn chỉ đường, Ngụy Bách Ngôn cũng chạy được đến khu phố C.

Khi càng ngày càng gần đến đích, bọn họ đều có thể thấy khung cảnh nhấp nháy bên ngoài cửa sổ ngày càng trở nên tồi tàn, đều trông thấy những bức tường vẽ vời bẩn thỉu, những tòa nhà đắp chiếu dở dang, rác thải chất đống khắp nơi.

Lâu lâu còn bắt gặp cả mấy tên hút chích xì ke dọc đầu, vào người ngã lăn dài trên đường phố.

Không biết thằng nào vô ý thức bắn tung tóe nước tiểu ven tường, thi thoảng còn ngửi thấy mùi khai hăng hắc trong không khí.

Nơi đây dường như trở thành một góc bị lãng quên bởi sự mở rộng và phát triển của thành phố, ẩn hiện trong bóng tối phồn hoa, toàn thân như một con quái vật dị dạng trong đêm đen.

Ngụy Bách Ngôn có chút nghi ngờ mình đến lộn địa chỉ, nhưng Diệp Thiệu lại không nhắc hắn dừng lại, Ngụy Bách Ngôn vừa định hỏi Diệp Thiệu có phải là đi nhầm nơi rồi không, thì xe đã lái đến một chỗ trông tầng lầu có tận ba mươi lăm căn phòng chung cư cũ nát, bấy giờ hướng dẫn trong điện thoại làm tận chức trách mà dùng âm thanh máy móc báo cáo: "Đã đến địa chỉ cần tới."
Ngụy Bách Ngôn tắt máy xe, quay đầu nhìn Diệp Thiệu hỏi: "Cậu ở cái chốn như thế này à?"
Diệp Thiệu đáp "Ừ" một tiếng nhỏ xíu.

Ngụy Bách Ngôn cao giọng, không biết là do kinh ngạc hay đang mỉa mai, "Đúng là nồi nào úp vung đó, người thế nào thì chỗ ở thế đấy."
Ngụy Bách Ngôn nhìn Diệp Thiệu cúi đầu, cả người cứng đờ, vẻ mặt thoáng hiện lên chút xấu hổ khó phát hiện.


Có điều qua một hồi lâu, Diệp Thiệu vẫn chẳng nói lại lời nào.

Cậu cởi bỏ đai an toàn, cầm túi xách bằng da đã cũ mèm lên, dùng tốc độ như gió chớp mở cửa xe ra.

So với vẻ ngoài vụng về ngày hôm nay, thì giờ động tác của cậu nhanh như thỏ, lại rất trôi chảy, tựa như sợ Ngụy Bách Ngôn có thể dò ra bí mật cuộc sống của mình.

Diệp Thiệu nói: "Ừm, cảm ơn anh, đi trước đây."
Xong thì vang lên một tiếng "Cạch" nhỏ, cửa xe đóng lại.

Nhìn Diệp Thiệu dần mất hút ở ngã rẽ của tiểu khu, Ngụy Bách Ngôn hơi chần chừ, rồi cũng xuống xe đi theo lên.

Ngụy Bách Ngôn không biết do đâu mình lại muốn làm vậy, nhưng hắn vẫn cứ làm.

Ngụy Bách Ngôn sợ Diệp Thiệu phát hiện ra mình, nên mang hết kỹ năng hồi ở tổ đội để theo dõi tội phạm ra xài, Diệp Thiệu tuy đã trải qua huấn luyện phản xạ trong đội cảnh sát, nhưng không biết vì nguyên nhân sức khỏe, hay bởi lơ là luyện tập, vậy nên cậu không phát hiện ra Ngụy Bách Ngôn lén lút theo phía sau.

Diệp Thiệu bước đi rất chậm, chân cẳng cậu không tiện, lại thêm bụng không khỏe lắm, tốc độ đi đường cứ không khác bò là mấy.

Tay phải cậu ấn vào chỗ dạ dày, chân khập khiễng đi vài vòng trong tiểu khu, rồi cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà.

Đương lúc Ngụy Bách Nngôn cho rằng Diệp Thiệu sống tại căn nhà cũ nát kia, thì chẳng ngờ Diệp Thiệu chỉ tới đó lấy thư gửi, sau đấy lập tức đi thẳng đến nửa cánh cửa dẫn đến tầng hầm bên cạnh tòa nhà cũ.

Tầng hầm này trông có vẻ không lớn mấy, chỉ có một lỗ thông hơi nhỏ hình chữ nhật, thậm chí không có cửa sổ.

Toàn bộ thiết kế tương tự như một nhà tù.

Nhìn sao cũng không giống một nơi để người sống chút nào.

Ngụy Bách Ngôn vẫn không muốn tin Diệp Thiệu lại sống một mình ở một nơi như vậy, mà Diệp Thiệu lại run rẩy sờ chìa khóa, kế đó mở cửa đi vào.

Đèn trong phòng bật sáng, xuyên qua lỗ thông hơi nhỏ, trông vừa cô đơn vừa đáng thương.

Ngụy Bách Ngôn chứng kiến cảnh này, cổ họng khô khốc vô cùng.

Ngay khi Diệp Thiệu định đóng cửa, cánh cổng sắt của tòa nhà xập xệ mà Diệp Thiệu vừa mới lấy thư mở ra, một người từ trong bước ra.


Tên đàn ông có mái đầu Địa Trung Hải*, tuổi độ trung niên mập mạp, mặc áo khoác rộng màu xanh lá cây, oang oang cái giọng người miền ngoài, gào thét vang cả dội cả xóm "Ê béo!"
(*đầu Địa Trung Hải: ý chỉ đầu hói)
Diệp Thiệu đáp: "Chủ nhà ạ."
Chủ nhà sẵn giọng: "Muộn thế này còn mò về làm gì? Không biết hôm nay phải nộp tiền nhà hử?
Diệp Thiệu nói: "Hôm nay tôi đi ăn với bạn."
Chủ nhà cảm thấy buồn cười: " Ể, cậu mà cũng có bạn? Cũng được đó, cậu cứ lầm lầm lì lì miết, tôi còn tưởng cậu mắc bệnh tự kỷ chớ."
Diệp Thiệu để mặc chủ nhà mỉa mai, cậu lôi trong túi ra một phong bì trông có vẻ mỏng manh.

Chủ nhà tỉnh bơ mở ra trước mặt Diệp Thiệu.

Bên trong chỉ có 500 tệ tiền mặt.

Vài tờ tiền kia có hơi nhàu nát, nếp gấp lung tung, cả góc cũng cong veo, nhưng cũng coi như được xếp ngay ngắn chồng lên nhau.

Chủ nhà đếm xong rồi bảo "Sắp tới tôi phải về quê một thời gian, chừng nào về còn chưa chắc nữa, hay thế này, ngày mai hoặc ngày mốt cậu đưa sẵn tiền nhà cho tháng sau luôn đi, còn không thì chờ tôi quay lại rồi thanh toán luôn hai tháng? Cậu xem rồi tính đi.

"
Diệp Thiệu nhíu mày: "Tôi không có nhiều tiền vậy."
Chủ nhà thản nhiên nói tiếp: "Vậy cậu còn muốn thuê hay là không?"
Đây rõ ràng là giao dịch không công bằng.

Chủ nhà kiên quyết kiếm chuyện còn Diệp Thiệu không thưa được ông ta, Diệp Thiệu lại không có người chống lưng, núi cao hoàng đế xa, ông ta phải chả sợ gì.

Dường như Diệp Thiệu quá hiểu đạo lý này, cậu đành nhịn xuống, cắn răng nói: "Để tôi tìm cách đã."
Cuộc đối thoại tràn đầy xỉ nhục lẫn bất bình này, trong lúc Ngụy Bách Ngôn không có ở đây không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi.

Diệp Thiệu không hề có chút gì gọi là phản kháng, vẫn là gương mặt cam chịu mà Ngụy Bách Ngôn quen thuộc, hình như cậu đã quen với loại chuyện như thế này, quen với chuyện bị mọi người giẫm đạp lên đầu.

Ngụy Bách Ngôn nhìn không nổi nữa, toan bước ra khỏi chỗ núp.

Vòm trời đen như mực, chỉ có mỗi ngọn đèn đường leo lét, cộng với ánh sáng mỏng manh chiếu ra từ tầng hầm, chủ nhà bị người thứ ba đột ngột chui ra từ trong bóng tối hù cho hết hồn.

Diệp Thiệu cũng sững người, cậu quay lại thì nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn nhanh chân đi đến trước mặt chủ nhà, che cậu lại rồi lạnh lùng nói: "Cậu ta không thuê nữa!"
Diệp Thiệu sửng sốt: "Anh chưa đi ư?"
"Diệp Thiệu, cậu có tí tự trọng nào không vậy? Cậu nhìn lại mình đi, bị người ta ăn hiếp đến mức nào rồi?" Ngụy Bách Ngôn hận sắt không thành thép, hắn thấy Diệp Thiệu vẫn không bật lại thì càng điên tiết, song cũng không mắng mỏ tiếp mà quay sang nói với chủ nhà: "Ông trả lại tiền cho cậu ta, tháng này cậu ta không thuê phòng nữa."
Diệp Thiệu có chút cuống lên, cậu kéo Ngụy Bách Ngôn lại nói: "Anh nói cái gì vậy hả?"
Ngụy Bách Ngôn quay qua nhìn Diệp Thiệu nói: "Đêm nay cậu dọn đồ đi, mai đi theo tôi."
Diệp Thiệu hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Ngụy Bách Ngôn: "Đi đến nhà tôi!"
Cả người Diệp Thiệu cứng đờ.


Ngụy Bách Ngôn nghiến răng nghiến lời: "Không lẽ cậu còn muốn ở chỗ này tiếp à? Diệp Thiệu, cậu nhìn cho kỹ, đây là nơi mà người ở được hả?"
Chủ nhà vội xen vào: "Trả lại tiền á? Người có thể đi, tiền không thể hoàn lại.

Cậu ta vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường tiền."
Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn xanh mét: "Con mẹ nó ông..." Hiếm khi Ngụy Bách Ngôn thốt được một câu thô tục, bao nhiêu uất ức nghẹn trong lòng cả ngày hôm nay đã đạt đến giới hạn, lại thêm mấy câu quá quắt của chủ nhà châm dầu vào lửa.

Trán Ngụy Bách Ngôn đều nổi xanh, hắn nhìn chằm chằm quả mặt đầy mỡ màng của chủ nhà, tay siết thành nắm đấm đi về phía trước vài bước, cứ như sắp đánh người.

Chủ nhà không ngờ Ngụy Bách Ngôn định động tay động chân, bị khí thế của Ngụy Bách Ngôn dọa cho sợ hãi lui về phía sau.

Thấy vậy Diệp Thiệu vội vàng kéo Ngụy Bách Ngôn về.

Chủ nhà run run nói: "Mày đánh người có tin tao báo cảnh sát không thằng kia!"
Ngụy Bách Ngôn bật lại: "Ông mày là cảnh sát đây! Ông đi báo đi! Để coi có ai quan tâm đến ông không!"
Nói xạo đến mức mặt không đỏ tim không đập nhanh, Ngụy Bách Ngôn vừa dứt lời liền xắn tay áo định đấm người ta, sức lực quá lớn khiến Diệp Thiệu không thể kìm lại được.

Ngụy Bách Ngôn khủng bố đến khiếp người, sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ, giống hệt con hổ chỉ biết ăn thịt người.

Hắn sải bước nhanh vài cái đã bắt được chủ nhà đang tính chạy trốn, túm lấy cổ áo sắp sửa nện vào ông ta.

Chủ nhà vội la lên: "Đệch mẹ mày, đừng có đánh vào mặt! Tao không lấy tiền nữa được chưa?"
Dứt câu chủ nhà lập tức quăng tiền xuống đất, tờ tiền nhàu nhĩ bị nước bẩn thấm ướt.

Ngụy Bách Ngôn hung tợn nhìn ông ta một chốc rồi mới buông người ra.

Chủ nhà thấy chết không sờn mà bô bô: "Thằng béo chết tiệt này, ngày mai mày dọn ra khỏi đi cho tao, đừng để ông thấy tụi mày lần nữa, nếu không ông gọi anh em đến dỡ nhà tụi bây."
Ngụy Bách Ngôn nổi đóa lên: "Cút đi!"
Chủ nhà cũng không có gan hùng mật gấu cho mấy, bị Ngụy Bách Ngôn gào như vậy tức thì xìu xuống.

Ông ta kéo lại áo khoác to tướng trên người, lảo đảo chạy vào cánh cổng sắt xập xệ kia, đóng sầm cửa lại.

Không lâu sau còn thấp thoáng vang lên tiếng chửi rủa càng lúc càng nhỏ dần.

Mọi chuyện đã xong xuôi.

Diệp Thiệu chứng kiến cảnh này nãy giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngụy Bách Ngôn hỏi lại: "Có nghe thấy không? Diệp Thiệu? Dọn dẹp đồ đạc ngày mai đi theo tôi."
Nói dứt lời, Ngụy Bách Ngôn xoay người, mặc kệ Diệp Thiệu có đồng ý hay không thì cũng quay đầu đi mất.
- Hết chương 4 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận