Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Giây phút Bạch Tầm Âm hôn lên cằm cậu, trong lòng Dụ Lạc Ngâm cũng không có mấy kinh ngạc.
— cậu luôn có cảm giác tự tin, tự tin rằng cái ‘bẫy’ bản thân tỉ mỉ chế tạo không có cô gái nào có thể kháng cự, cho dù đó là Bạch Tầm Âm đi chăng nữa.
Đắm chìm là chuyện đã định, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ là sau đó thì sao? Bỗng nhiên Dụ Lạc Ngâm cảm thấy mơ màng, sự vui vẻ lướt qua trong giây lát ngắn ngủi, chỉ còn lại vẻ mặt mờ mịt.
Cá cược của cậu thắng rồi, nhưng tiếp theo thì sao?
Dụ Lạc Ngâm nhìn thiếu nữ đơn thuần trước mắt đang nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh long lanh phản chiếu bóng dáng của cậu, cậu biết bản thân không thể biểu hiện rõ sự thất thố của mình.
“Hôn trộm tớ?” Ngừng một khoảng thời gian, Dụ Lạc Ngâm làm như không có việc gì thu hồi thần sắc lạ thường của mình, nhướn mày vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đã đỏ bừng mặt, “Đã hôn trộm tớ thì chính là người của tớ rồi, cậu biết chưa?”
‘Cảm giác áy náy’ chỉ lướt qua trong giây lát rồi lại khôi phục như thường.
Bạch Tầm Âm không cãi lại, cũng không nói gì, không biết là do ngượng ngùng hay không thèm để ý tới cậu, dứt khoát cúi đầu gửi tin nhắn cho Dụ Lạc Ngâm: [Chúng ta có thể quay trở lại sân vận động chưa?]
Không biết bao giờ Cố Uyển lên phát biểu, trong lòng cô vẫn còn đang nôn nóng chờ đợi đấy.
“Sao cứ phải vội vàng quay lại thế hả? Bạn gái?” Dụ Lạc Ngâm cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, khẽ cười dịu dàng, “Tận hưởng thế giới riêng của hai người không tốt sao?”
Ở nơi sân vận động người người chen chúc, ồn ào nhốn nháo thì có gì vui chứ, cô gái nhỏ này vừa mới đi đã nghĩ tới chuyện quay lại rồi.
[Hôm nay trường học mời một vị giáo sư tớ rất thích tới.] Bạch Tầm Âm xem nhẹ hai từ trêu chọc ‘bạn gái’, nghiêm túc gõ chữ giải thích: [Tớ không muốn bỏ lỡ bài phát biểu của cô ấy.]
“Giáo sư gì chứ?” Dụ Lạc Ngâm dựa lưng vào mặt tường, giả vờ không vui bĩu môi, “Lại còn quan trọng hơn tớ sao?”
…
Tính tình nam sinh này sao lại trẻ con như vậy chứ?
Bạch Tầm Âm nhịn không được cười khẽ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khoé môi tinh xảo phác hoạ ra đường con duyên dáng.
Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm dần trở nên dịu dàng, thuận miệng hỏi một câu, “Vị giáo sư nào thế? Làm cậu thích như vậy.”
Nhưng câu trả lời Bạch Tầm Âm gửi tới lại khiến cậu chuẩn bị không kịp: Là Cố Uyển, giáo sư Cố, cậu biết cô ấy không?
Sau khi nhìn thấy hai chữ Cố Uyển, ý cười của Dụ Lạc Ngâm cứng đờ trong nháy mắt, sau đó làm như không có chuyện gì, trêu chọc, “Thì ra là nữ, bạn gái của tớ lại theo chủ nghĩa nữ quyền.”
Bạch Tầm Âm cắn môi, túng quẫn gõ chữ: Đừng nói lung tung.
“Được rồi, tớ không nói lung tung nữa.” Dụ Lạc Ngâm cười cười, “Nhưng tớ không muốn quay về nghe toạ đàm, cậu tính đi về, hay là ở lại với tớ đây?”
Thiếu niên thản nhiên dựa vào tường, thái độ kiên trì không muốn trở về, bình thường là người văn nhã dịu dàng, dáng vẻ bây giờ lại ‘vô lại’ như vậy.
Thậm chí cậu còn cất điện thoại đi, bày tỏ không muốn tiếp tục nghe Bạch Tầm Âm khuyên bảo.
Sau đó chỉ thấy cô gái nhỏ rối rắm cắn môi, một lúc sau cũng yên lặng cất điện thoại.
Sùng bái thần tượng cũng chỉ là được nhìn từ xa, không có gì hơn một người thực sự đứng bên cạnh mình.
Bọn họ vừa mới… xem như là xác định quan hệ, nếu để Dụ Lạc Ngâm ở đây một mình thì cũng không tốt lắm.
“Ngoan lắm.” Mà Dụ Lạc Ngâm cũng khích lệ cô, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu thiếu nữ.
Bạch Tầm Âm mỉm cười, nhìn cậu cười khẽ, trong lòng xẹt qua cảm giác giống thật nhưng lại giả tạo quái dị, chỉ là như chiếc lá bị gió cuốn bay, không lưu lại dấu vết.
Mãi cho tới tận sau này, Bạch Tầm Âm mới hiểu được cảm giác lạ thường lúc đó của mình là do đâu.
Thái độ của Dụ Lạc Ngâm đối với cô không giống như là bạn gái, mà như là… thú cưng.
Chỉ là thời kì ‘tình yêu cuồng nhiệt’, ai cũng đều bị ma quỷ ám ảnh cả, nhìn không rõ, chìm đắm hồi lâu quay đầu nhìn lại mới thấy thật đáng cười.
Bạch Tầm Âm của lúc đó, chỉ cảm thấy mấy tháng ở bên Dụ Lạc Ngâm chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất suốt tháng ngày tăm tối của cô.
Mỗi phút mỗi giây rõ ràng trước mắt, tốt đẹp tới mức khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Giống như tuỳ lúc sẽ hoá thành hoa trong gương, thành trăng trong nước, thành công dã tràng.
Sau khi đại hội tuyên thệ trôi qua chính là kỳ nghỉ Quốc khánh bảy ngày, nhưng học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ có ba ngày, cũng có thể xem như những ngày nghỉ ngơi xả stress ngắn ngủi, thậm chí có học sinh vẫn tiếp tục làm một đống bài tập trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này.
Bạch Tầm Âm không học bù, ba ngày nghỉ liên tục ‘quấy rầy’ Dụ Lạc Ngâm.
Có lẽ đây là điều khác biệt so với lúc trước kia khi chưa có ‘bạn trai’ – điện thoại của cô cũng rất ít khi có lúc ngừng nghỉ.
Rõ ràng trong cuộc sống thường ngày Dụ Lạc Ngâm không nói nhiều lắm, nhưng không hiểu sao lại nhắn tin WeChat được nhiều như vậy, tuy rằng hầu hết đều nói về chuyện học tập, nhưng thỉnh thoảng cậu hỏi một vài câu ‘Khi nào thì bạn gái lâm hạnh tớ đây?’, ‘Nghe nói bánh kem của Mộc Ngư Hiên ăn ngon lắm, tớ mua cho cậu thử nhé?’, những câu này so với những lời hẹn cô ra ngoài ăn khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Nói nhiều như vậy, mục đích quanh co lòng vòng của tên nhóc này chỉ là muốn để cô ra ngoài với cậu mà thôi.
Chỉ là… Bạch Tầm Âm cảm thấy có chút không dám.
Mỗi lần gặp Dụ Lạc Ngâm xong, cô đều cần một khoảng thời gian để có thể bình ổn lại cảm xúc như thường, mấy ngày nay được nghỉ, thời gian ở trong nhà nhiều, Bạch Tầm Âm sợ Quý Tuệ Dĩnh sẽ phát hiện ra manh mối.
Dù sao, học sinh lớp 12 mà yêu đương, chính cô cũng cảm thấy bản thân tội ác tày trời – nhưng ai bảo cô lại gặp phải Dụ Lạc Ngâm chứ, như là trời sinh đã muốn cô chết vậy.
Bây giờ, Dụ Lạc Ngâm lại đang tiếp tục ‘đòi mạng’ ở trong điện thoại.
[Vì sao không tới với tớ chứ? Vừa mới hôn người ta xong đã muốn bỏ mặc người ta rồi sao?]
Bạch Tầm Âm không khỏi thở dài, trong lòng lại vô cùng mềm mại.
Sao có thể bỏ mặc cậu được chứ? Cô tiếp nhận Dụ Lạc Ngâm, chính là kết quả của việc thích cậu ấy nhất.
Cô mím môi, chấp nhận số phận trả lời lại: [Gặp ở đâu được?]
Rất nhanh, Dụ Lạc Ngâm đã gửi một địa chỉ tới.
Bạch Tầm Âm cẩn thận nhìn thử, là vị trí của một quán pub, tên là ‘Lộc Hải’, cô hơi nhíu mày, đứng yên tại chỗ trong chốc lát mới đứng dậy thay quần áo.
Thật ra, địa điểm ‘hẹn hò’ đơn giản có rất nhiều, Dụ Lạc Ngâm lại hẹn cô ở một quán pub chứ không phải quán bar, không có gì đáng tức giận cả.
Chỉ là Bạch Tầm Âm không hiểu, mặc dù là quán pub nhưng hầu hết cũng là nơi dành cho người trưởng thành.
Cô cũng không biết gia cảnh Dụ Lạc Ngâm ưu việt như vậy, thiếu niên ra tay rộng rãi sớm đã ‘trải sự đời’, bước vào hàng ngũ ‘người trưởng thành’ từ rất lâu rồi.
Cô còn ngây ngốc cho rằng Dụ Lạc Ngâm vẫn là học sinh trung học giống mình, ngây thơ không biết gì.
Sau này nhớ lại, Bạch Tầm Âm lại buồn cười không thôi, bản thân đúng là xứng đáng bị lừa thảm như vậy mà.
Cô chỉ là một con nai bé nhỏ muốn bước vào lãnh địa thợ săn, không quan tâm tới sống chết.
Vì không phải đi học nên Bạch Tầm Âm cũng không buộc tóc đuôi ngựa nữa, mái tóc dài xoã qua vai.
Cô mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt đơn giản, đeo giày thể thao lộ ra cẳng chân trắng sáng.
Bạch Tầm Âm không có thói quen trang điểm, khuôn mặt nhỏ chưa có phấn son mà chỉ cần để mặt mộc đã đủ khiến người ta muốn ngã gục.
Thế cho nên khi nhân viên Lộc Hải nhìn thấy một cô gái nhỏ tới nơi này đều cảm thấy bồi hồi, sửng sốt một chút.
“Thưa cô.” Người giữ cửa nhìn thấy Bạch Tầm Âm đã đi qua đi lại bốn năm vòng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa chủ động đi qua hỏi, “Cô muốn vào trong Lộc Hải của chúng tôi sao?”
Bạch Tầm Âm ngẩn ra, lấy điện thoại ra cho đối phương xem – bên trong là vị trí ghế chính xác mà Dụ Lạc Ngâm gửi cho cô.
Chỉ là, cô vốn dĩ cho rằng Dụ Lạc Ngâm sẽ ra đón mình, không nghĩ tới… không thấy người đâu cả.
“Được ạ.” Đối phương nho nhã lễ độ gật đầu, mỉm cười nói, “Mời đi theo tôi, tôi đưa cô vào trong.”
Bạch Tầm Âm yên lặng mỉm cười đi theo vào, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Quán pub tên Lộc Hải này nằm ở nơi trung tâm thành phố Lâm Lan, trang hoàng hoa lệ, tới người giữ cửa cũng ăn mặc cao cấp, được huấn luyện cư xử nho nhã lễ độ…
Không giống nơi giải trí tiêu khiển bình thường, Dụ Lạc Ngâm là học sinh, vì sao lại tới nơi này?
Đi theo phía sau lưng người giữ cửa vào trong, dưới chân là nền đá cẩm thạch, tiếng dương cầm bốn phía truyền vào trong tai.
Bạch Tầm Âm không hề có sự nhàn hạ thoải mái so với sự hoa lệ quanh mình, suốt chặng đường đi tới phòng bao, lòng bàn tay đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
“Xin lỗi thưa cô, tôi cần phải xác nhận cô có phải người bọn họ mời tới hay không ạ.” Tới cửa phòng bao, người giữ cửa cười hỏi Bạch Tầm Âm, “Có thể không ạ? Đây là bảo mật an toàn cơ bản của phòng bao VIP, hi vọng cô có thể hiểu.”
Bạch Tầm Âm sửng sốt, khẽ gật đầu.
Khách hàng VIP, bảo mật an toàn… đều là điều nên làm.
Nhưng Bạch Tầm Âm cảm thấy bản thân đúng là buồn cười, sao lại tới nơi này chứ.
Cô chết lặng nhìn người giữ cửa xác nhận xong xuôi, sau đó khách khí mở cửa, sau đó, thân hình Dụ Lạc Ngâm xuất hiện ở ngay sau cửa gỗ khép hờ.
“Tới rồi sao lại không gửi tin nhắn chứ.” Dường như cậu đã uống một chút rượu, đôi mắt phượng hẹp dài mị hoặc hơn so với ngày thường.
Bạch Tầm Âm im lặng nhìn cậu hai giây, không có động tác gì khác.
Đôi mắt Dụ Lạc Ngâm đảo qua cách ăn mặc của Bạch Tầm Âm, dừng một chút rồi duỗi tay muốn kéo cô vào trong, “Vào đi, cái khác…”
Trước khi đầu ngón tay cậu chạm tới mình, Bạch Tầm Âm mẫn cảm lui về phía sau một bước, khẽ lắc đầu.
Sự từ chối nhạy bén của cô khiến bàn tay Dụ Lạc Ngâm chững lại, mặt hơi trầm xuống.
Chỉ thấy Bạch Tầm Âm lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ chữ: Tớ không thích ứng được với những nơi thế này, vẫn nên về trước thôi.
“Không có gì là không thích ứng được cả, có tớ ở đây mà.” Dụ Lạc Ngâm miễn cưỡng thu hồi cảm giác nóng nảy do vừa uống rượu, cánh tay ôm lấy bả vai Bạch Tầm Âm, gần như mạnh mẽ ép buộc người vào trong, vừa đi vừa nói chuyện, “Không phải là nơi hư hỏng gì đâu, còn có các bạn học khác mà.”
Bị Dụ Lạc Ngâm ép buộc đưa vào trong, Bạch Tầm Âm phát hiện đúng là có ‘bạn học khác’ thật.
Là những người bạn của Dụ Lạc Ngâm, Lê Uyên, Chu Tân Tuỳ, Lục Dã… Còn có hai nữ sinh cô không quen biết, nhìn chắc cũng tầm tuổi bọn họ.
“Ôi, đây không phải là bạn học Bạch Tầm Âm sao?” Lục Dã nhìn thấy Bạch Tầm Âm, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới phía Dụ Lạc Ngâm vui vẻ nhướn mày, “Anh Dụ, thế mà mày lại có thể mời được Bạch Tầm Âm tới đây, lợi hại.”
Cậu ta cố ý nhấn mạnh chữ ‘mời’, rõ ràng mang ý gì đó.
Bạch Tầm Âm nhíu mày, cảm thấy những lời này khiến cô không thoải mái, chỉ là không kịp nghĩ ra nguyên nhân, Lục Dã đã bị Dụ Lạc Ngâm cười mắng đuổi đi.
“Cút cút cút, đừng ở đây làm tao chướng mắt nữa.”
“Đi thì đi, che chở như vậy sao?” Lục Dã bĩu môi, vẫn cảm thấy không cam lòng hỏi Bạch Tầm Âm, “Bạn học Bạch, vì sao cậu lại không chọn tớ mà lại chọn thằng oắt này chứ, tớ kém hơn cậu ta ở chỗ nào?”
Suy nghĩ bị gián đoạn, những ý nghĩa vừa nổi lên trong đầu Bạch Tầm Âm đều bị phá vỡ, có chút ngượng ngùng cười với Lục Dã.
Mỗi phút mỗi giây ở Lộc Hải, Bạch Tầm Âm đều cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Mà Dụ Lạc Ngâm lại không hề buông tha cô, lôi kéo cô ngồi ở ghế sofa to như vậy, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, cậu lười biếng dựa vào ghế, bàn tay vẫn ôm eo cô không thả.
“Cậu xoã tóc rất đẹp.” Giọng nói trầm thấp mát lạnh của nam sinh truyền từ sau tai tới mang theo hương bạc hà thoang thoảng, “Về sau đừng buộc nữa.”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung thêm một câu, “Tuy rằng buộc tóc đuôi ngựa cũng rất đẹp.”
Bạch Tầm Âm cắn môi ngoan ngoãn gật đầu – làn da thiếu nữ đỏ bừng vì xấu hổ.
Dụ Lạc Ngâm khẽ cười nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm, ngón tay thon dài quấn lấy tóc cô gái nhỏ đùa nghịch.
Động tác lưu luyến mập mờ mà cậu làm lại vô cùng thành thục tự nhiên, mang theo cảm giác trêu chọc dỗ dành người khác.
Chút khó chịu và tức giận của Bạch Tầm Âm vừa rồi không tự giác tan thành mây khói dưới động tác an ủi nho nhỏ của Dụ Lạc Ngâm.
Cô nghĩ, có lẽ bản thân trời sinh đã không có cách nào nổi giận với cậu được.
Cho dù những nơi thế này khiến cô không thể thích ứng được, nhưng ngón tay Dụ Lạc Ngâm không ngừng trêu chọc khiến cả người Bạch Tầm Âm choáng váng, không tự giác ngồi ngay ngắn – chỉ không muốn để Dụ Lạc Ngâm thực hiện được động tác của mình.
Cô gái nhỏ rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào ‘đấu trí đấu dũng’ của Dụ Lạc Ngâm, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, mãi cho tới khi Lê Uyên ồn ào phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người bọn họ.
“Hai người đang làm gì thế? Đừng ngồi chỗ đó chơi riêng với nhau nữa được không? Mau lại đây nhanh lên!”
Dụ Lạc Ngâm cười khẽ một tiếng, đưa Bạch Tầm Âm đi qua.
Trên mặt bàn ở giữa có một bộ bài Poker, cốc và một loạt những thứ dùng để đánh bạc… Bảy tám thiếu niên thiếu nữ vây xung quanh, không phải đang tụ tập đánh bạc đấy chứ?
Bạch Tầm Âm ngẩng đầu mờ mịt nhìn Dụ Lạc Ngâm, giống như không tiếng động dò hỏi.
“Không phải đánh bạc.” Nhìn ra sự kháng cự của Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm thấp giọng giải thích, “Quán pub này là của nhà Lê Uyên, mấy thứ đồ này cũng chỉ để mua vui mà thôi.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng mấy người nam nữ xung quanh đều đã lấy ví ra ném lên bàn, dáng vẻ hứng thú bừng bừng hoàn toàn không giống như là chỉ để ‘chơi chơi’.
Bạch Tầm Âm cực kỳ kháng cự cảnh tượng như vậy, giống như là không cẩn thận sẽ bước vào một nơi toàn là quái vật, tay chân cứng đờ ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Anh Dụ, bạn của anh bị sao vậy? Sao lại không cổ vũ cho chúng ta thế?” Trong số đó, một cô gái lạ mặt đánh giá Bạch Tầm Âm từ trên xuống dưới, ánh mắt ghen ghét khinh thường, giọng nói sắc bén lẩm bẩm, “Thật là mất hứng.”
“Tưởng Mộ, cậu nói cái gì đấy?”
“Tớ cũng đâu có nói sai, tới chỗ này mà còn ăn mặc như học sinh, một câu không nói, xem thường ai vậy chứ…”
Tiếng ồn ào lẩm bẩm khiến Bạch Tầm Âm không chịu nổi nhíu mày, cảm thấy mình không thể ở đây thêm một giây nào nữa.
— cho dù Dụ Lạc Ngâm có ở chỗ này, cô cũng không chịu nổi bầu không khí áp lực cao cấp của nơi này.
Bạch Tầm Âm ỷ vào chuyện mình đeo giày thể thao mà chạy vút đi, không chút do dự hất tay Dụ Lạc Ngâm ra.
Đối phương đương nhiên là đuổi theo, chỉ là Bạch Tầm Âm sợ bị cậu kéo trở về, nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cô lại càng cố gắng chạy nhanh hơn.
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi cửa lớn quán pub, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài, Bạch Tầm Âm mới cảm thấy như ‘thấy lại ánh mặt trời’, không tự giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà trong lúc này, cổ tay đã bị người ta bắt lấy, Bạch Tầm Âm quay đầu nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm đang nắm chặt tay mình, vẻ mặt phẫn nộ.
Thiếu niên luôn không để ý tới xung quanh, lúc nào trông cũng lười biếng bây giờ lại tức giận rõ ràng, “Cậu chạy cái gì?”
Bạch Tầm Âm sửng sốt lấy điện thoại ra nghiêm túc trả lời: Tớ không thích nơi như thế này.
Ở nơi này, Bạch Tầm Âm cảm giác không phù hợp, cô không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Nơi đó ánh đèn hoa lệ mập mờ khiến Bạch Tầm Âm nhớ tới những bộ phim mà mình xem – câu lạc bộ với rất nhiều các cô gái ra vào, nơi có ‘dáng vẻ lưu manh’.
Ở nơi đó cùng với Dụ Lạc Ngâm, bị cậu ôm chặt lấy mình, nhìn cậu trò chuyện vui vẻ với những người bạn đó khiến Bạch Tầm Âm cảm thấy lạc lõng.
Cô còn tưởng rằng… đi ‘hẹn hò’ là chuyện của hai người.
Bọn họ đang yêu đương sao?
Thật ra Bạch Tầm Âm cảm thấy không biết có phải cô và Dụ Lạc Ngâm thật sự đã ở bên nhau không, cô chỉ không rõ manh mối, cứ thế mà làm theo suy nghĩ của Dụ Lạc Ngâm.
“… Xin lỗi, là tớ không suy xét chu toàn.” Thấy dáng vẻ chấn kinh của Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm thu hồi gai nhọn trên người, “Không nên gọi cậu tới nơi này.”
Đều do mấy thằng chó Lục Dã Lê Uyên đó ở bên cạnh lải nhải ríu rít, cậu mới nhất thời nổi hứng thú gọi Bạch Tầm Âm tới đây, bây giờ nghĩ lại cũng thấy nguy hiểm – vừa rồi suýt chút nữa thì lòi đuôi rồi.
Loại cảm giác nguy hiểm này mới là điều khiến Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bực bội.
[Không sao.] Bạch Tầm Âm mỉm cười, tiếp tục gõ tin nhắn gửi cho cậu: [Cậu trở lại chơi với bọn họ đi, tớ về nhà trước.]
“Theo bọn họ thì chơi cái gì được chứ.” Dụ Lạc Ngâm hừ một tiếng, nâng cánh tay dài đặt lên vai Bạch Tầm Âm, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Bạch Tầm Âm có chút không được tự nhiên mím môi, cuối cùng vẫn lựa chọn yên tĩnh đi theo Dụ Lạc Ngâm.
Cô phát hiện cậu rất thích tiếp xúc chân tay, ví dụ như vịn vai, nắm tay… Tuy rằng không có hành động nào quá mức nhưng tiếp xúc như vậy cũng đủ để khiến Bạch Tầm Âm cứng đờ.
Có lẽ là vì cô chưa từng thân thiết với một nam sinh nào như thế, bàn tay thiếu niên thon dài, xương khớp rõ ràng lại hơi lành lạnh.
Lúc nắm lấy tay cô, Bạch Tầm Âm cảm thấy tay mình như nằm trọn trong tay cậu, có loại cảm giác được bảo vệ, an tâm trong chốc lát nhưng lại lo lắng.
‘Yêu đương’ với Dụ Lạc Ngâm có lẽ chính là cảm giác như vậy.
Rất tốt đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Giống như bọt biển trôi nổi trên bầu trời vậy, không biết chừng một lúc nào đó sẽ biến mất không chút dấu vết.
“Âm Âm, tớ thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Sau khi A Mạc biết được cô và Dụ Lạc Ngâm ở bên nhau, vẻ mặt từ khiếp sợ biến thành vui sướng, lại dùng từ ngữ chuẩn xác dặn dò, “Cậu ấy không thích thì theo đuổi cậu làm gì chứ? Những người khác có thể là vì Âm Âm nhà ta xinh đẹp, học giỏi, nhưng mà Dụ Lạc Ngâm…”
Nhưng Dụ Lạc Ngâm là ai, cái gì cậu cũng không thiếu, thành tích học tập cực tốt lại còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp yêu thích, thậm chí là theo đuổi không tha.
Bất kể là người ái mộ hay sùng bái, cậu cũng không thiếu, chính là đứa con của trời.
Nhưng mà chính cái không thiếu thứ gì đó, nếu như cậu thích một người, vậy nhất định không phải là thích đơn thuần.
Suy nghĩ này của A Mạc rất bình thường, Bạch Tầm Âm cũng muốn thuyết phục bản thân nghĩ theo ý này, nhưng mà người thật sự ở bên Dụ Lạc Ngâm là bản thân cô.
Trời sinh Bạch Tầm Âm đã là cô gái mẫn cảm, đôi khi thật sự có thể cảm nhận được sự khắc chế và tuỳ ý của Dụ Lạc Ngâm.
Có lẽ là cô chỉ cần hưởng thụ cảm giác vui vẻ hạnh phúc khi ở bên cạnh Dụ Lạc Ngâm là được.
Chỉ là Dụ Lạc Ngâm nhiều lúc cố tình làm bậy, tuy rằng đã đồng ý với Bạch Tầm Âm không nói chuyện hai người yêu đương ra ngoài, nhưng cho tới bây giờ cậu không hề biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào –
Ví dụ như sau giờ tan học Bạch Tầm Âm sẽ bị cậu kéo tới một nơi không có người, giống như một đôi tình nhân trộm yêu nhau trong trường vậy.
Còn có cả thời gian nghỉ trưa, lấy danh nghĩa giảng bài quang minh chính đại ngồi nói chuyện với nhau.
Mỗi lúc như vậy, đối mặt với vẻ mặt tràn ngập ý cười của Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm chỉ có thể cố gắng chịu đựng không khiến cho bản thân đỏ mặt.
Nơi nào có cậu là nơi đó trở thành trung tâm của mọi ánh mắt, cô rất sợ bạn học xung quanh nhìn ra gì đó.
Khó khăn nhất chính là giờ ăn trưa, Dụ Lạc Ngâm cực kỳ dính người, mỗi ngày đi học nghỉ trưa sẽ tranh thủ lỗ hổng ‘tự do’ này đi theo Bạch Tầm Âm cùng nhau ăn trưa.
Nhưng Bạch Tầm Âm lại không dám xuất hiện riêng với cậu ở nhà ăn, lần nào cũng đành lôi kéo A Mạc – khiến Dụ Lạc Ngâm không thoải mái chút nào, A Mạc cũng không hiểu sao cảm thấy bản thân là một bóng đèn siêu sáng.
A Mạc đành dứt khoát lôi kéo bọn Lê Uyên, Lục Dã đi ăn cùng nhau, tự cứu mình khỏi ánh mắt đáng sợ của Dụ Lạc Ngâm.
Vì thế mỗi buổi trưa đều biến thành một nhóm người đi ăn với nhau.
Thỉnh thoảng Thịnh Sơ Nhiễm nhìn thấy cảnh này lại thiếu chút nữa tức giận muốn bẻ gãy đôi đũa trong tay, ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, sắc mặt khó coi đáng sợ.
Bạn học xung quanh thấy một màn như vậy, cẩn thận liếc nhau, không hẹn cùng cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng không dám chọc đại tiểu thư này tức giận.
Chỉ có Chung Cầm nhìn thấy lại thuận miệng phụ hoạ một câu, “Không ngờ sau khi phân lớp xong con câm kia lại leo được lên người Dụ Lạc Ngâm, thật đúng là có tâm cơ đấy.”
Thịnh Sơ Nhiễm không nói chuyện, thần sắc tăm tối, đầu ngón tay run khẽ không dễ phát hiện.
Đáy mắt Thịnh Sơ Nhiễm âm u khắc sâu sự không cam lòng, từ năm lớp 10 nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm cô ta đã bắt đầu thích cậu, theo đuổi cậu suốt một năm trời… la lối khóc lóc chơi xấu, không cái gì cô ta không làm, cái gì một đứa con gái không dám làm cô ta cũng làm hết, đã có cái nào có tác dụng chưa?
Nhưng từ đầu tới cuối Dụ Lạc Ngâm không hề cho cô ta một ánh mắt, càng đừng nói tới chuyện mỉm cười ăn cơm trưa với cô ta, dựa vào cái gì mà cậu lại đối xử với con câm kia tốt như thế!
Nếu Dụ Lạc Ngâm là thiên chi kiêu tử, vậy Thịnh Sơ Nhiễm cũng chính là ‘thiên chi kiều nữ’ từ nhỏ đã được chiều hư, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô ta thích cái gì là có cái đó, không gì là không chiếm được.
Cho dù liều mạng cũng không chiếm được… vậy thì huỷ diệt nó đi.
Trước khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Thịnh Sơ Nhiễm cố ý lấy cớ đau bụng tìm chủ nhiệm lớp xin về sớm hai mươi phút, trực tiếp đứng canh trước cửa lớp một.
Bất kể thế nào, hôm nay cô ta cũng phải đợi Dụ Lạc Ngâm bằng được.
Chỉ là trong lúc chờ đợi khó tránh khỏi căng thẳng, Thịnh Sơ Nhiễm chỉ nghĩ những điều lát nữa phải nói, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trên môi cũng bị cắn ra dấu răng.
Trong mắt cô ta là vẻ kiên cường lung lay sắp sụp đổ.
Mà sự kiên cường này, ngay khi chuông tan học vang lên, nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm đi theo phía sau Bạch Tầm Âm, thấy ánh mắt cậu dịu dàng Bạch Tầm Âm, tất cả đều trở nên vỡ vụn.
Thịnh Sơ Nhiễm không nhịn được lớn tiếng, “Dụ Lạc Ngâm!”
Có không ít học sinh theo giọng nói sắc nhọn đột ngột của cô ta nhìn lại, trong đó bao gồm cả Bạch Tầm Âm.
Thịnh Sơ Nhiễm không để ý tới cô, nhanh chóng chạy tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm, “Tớ có mấy câu muốn nói với cậu, chúng ta tới nơi nào ít người nói được không?”
Bây giờ tan học đã là hơn 9 giờ, tối lửa tắt đèn, một nữ sinh chủ động mời nam sinh tới nơi ít người nói chuyện…
Bạn học xung quanh tò mò hóng hớt, đa số đều dừng chân ở cửa ghé tai nghe chuyện.
“Được thôi.” Dụ Lạc Ngâm lại hào phóng đồng ý, nhún vai một cái, đưa tay kéo Bạch Tầm Âm đang bị vây trong đám người chen chúc qua, “Tớ và bạn học Bạch Tầm Âm tiện đường đi chung xe về nhà, cùng nhau nghe cậu nói chuyện.”
…
Bạn học không biết ‘nội tình’ bên trong đều mơ màng không hiểu, chỉ có một vài người hiểu rõ mà nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Dụ Lạc Ngâm, trong lòng thầm nói: Giả bộ tiếp nữa đi!
Nhìn ánh mắt chân thành đáng tin của Dụ Lạc Ngâm, Thịnh Sơ Nhiễm rùng mình, chỉ đành đồng ý.
Bạch Tầm Âm bị bắt đi theo Dụ Lạc Ngâm và Thịnh Sơ Nhiễm tới một cầu thang không người, kết quả, câu đầu tiên cô ta nói ra đã khiến người ta hãi hồn khiếp vía, “Hai cậu đang yêu nhau sao?”
Trong khoảnh khắc đó, đồng tử Bạch Tầm Âm co rút lại, tay bên người nắm chặt thành đấm.
Mà Dụ Lạc Ngâm lại không để trong lòng, cậu dựa vào tường cười cười, dáng vẻ vẫn lịch sự nho nhã như cũ, “Phải, có vấn đề gì sao?”
“Cậu!” Thịnh Sơ Nhiễm không đoán được Dụ Lạc Ngâm lại dứt khoát thừa nhận như vậy, tức giận đỏ bừng hai mắt, không kịp lựa lời để nói, “Sao cậu lại như thế được chứ? Đây là yêu sớm đó! Yêu sớm lớp 12 sẽ tạo ảnh hưởng không tốt với bạn học khác đấy biết chưa! Tớ sẽ đi báo cáo với giáo viên…”
“Không sao cả, tuỳ cậu.” Dụ Lạc Ngâm cắt lời cô ta, cầm lấy tay Bạch Tầm Âm đang run rẩy vì nghe thấy mấy chữ ‘báo cáo với giáo viên’, chậm rãi nâng lên, cẩn thận tách từng ngón tay trắng bệch của cô gái nhỏ ra, tinh tế ‘xoa bóp’.
Cậu làm những việc không coi ai ra gì, nhìn Thịnh Sơ Nhiễm đang đỏ mắt, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, “Nói cho giáo viên hay nói cho bạn học khác cũng tuỳ cậu.”
“Chỉ là trước khi làm ra chuyện gì thì đừng quên nghĩ tới chuyện mình có thể tiếp nhận hậu quả của việc đó hay không.”
Lời này chính là uy hiếp trắng trợn, Thịnh Sơ Nhiễm nghe xong, rõ ràng có chút run rẩy.
Ngay cả Bạch Tầm Âm cũng không nhịn được liếc Dụ Lạc Ngâm một cái.
“Cậu, cậu, thái độ này của cậu là gì chứ? Các cậu yêu sớm mà còn lý sự sao?” Thịnh Sơ Nhiễm giống như hổ giấy, bắt lấy điểm này không buông, “Cho dù tớ nói với giáo viên thì cậu có thể làm gì được tớ chứ?”
“Chẳng có gì cả, chỉ là người nào đó theo đuổi tôi, toàn trường này đều biết cả thôi.” Dụ Lạc Ngâm cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói, “Cậu cảm thấy cậu nói với giáo viên, thầy ấy sẽ cảm thấy tôi đang yêu đương hay là cảm thấy cậu không theo đuổi được nên tức giận hộc máu bịa đặt lung tung?”
Thịnh Sơ Nhiễm càng nghe, sắc mặt càng trắng bệch.
Đứng yên tại chỗ giống như sét đánh ngang tai vậy.
“Đi thôi.” Dụ Lạc Ngâm không rảnh đôi co với cô ta, cầm cặp của Bạch Tầm Âm đeo lên vai mình rồi kéo cô đi, “Đưa cậu về nhà.”
Lần này, Thịnh Sơ Nhiễm cũng không dám lên tiếng ngăn cản bọn họ nữa.
Trên đường trở về, Bạch Tầm Âm trầm mặc hơn bình thường rất nhiều.
Dụ Lạc Ngâm nghiêng đầu nhìn cô gái đi bên cạnh đang gục xuống, cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa buồn rầu, cậu lại nghĩ tới vừa rồi không biết mình có dọa tới cô hay không.
Thịnh Sơ Nhiễm dây dưa không hề buông tha, lần này thậm chí còn tới trước mặt khiêu khích, hành vi này thật sự đã khơi dậy một mặt nham hiểm trong lòng cậu.
Nhưng một mặt này, thật sự không nên để Bạch Tầm Âm nhìn thấy – lỡ như cô sợ cậu thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Dụ Lạc Ngâm dứt khoát dừng xe đạp, cắt bước tới chắn trước mặt Bạch Tầm Âm.
Bóng của nam sinh cao gầy in trên mặt đất, Bạch Tầm Âm dừng bước, đôi giày trắng vừa hay đối diện mũi giày của Dụ Lạc Ngâm.
Cậu thấp giọng hỏi cô, “Nghĩ cái gì vậy?”
Bạch Tầm Âm trầm mặc hai giây, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Tớ đang nghĩ liệu Thịnh Sơ Nhiễm có nói chuyện chúng ta cho giáo viên nghe không.]
“Đừng lo, cậu ta không dám đâu.” Dụ Lạc Ngâm cười sâu xa, “Nhưng mà có phải cậu không nghĩ tới điều gì đúng không?”
Bạch Tầm Âm buồn bực ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt như cười như không của Dụ Lạc Ngâm.
“Cậu ta tới tìm tớ là vì thích tớ.” Hai tay Dụ Lạc Ngâm đút túi, cụp mắt nhìn mũi giày của Dụ Lạc Ngâm, khoé miệng cong lên, “Tình địch tìm tới bạn trai của cậu rồi, sao cậu lại không ghen chứ?”
…
Thì ra, thời buổi này rồi mà còn có người bận bịu muốn khiến người khác ghen tuông.
Bạch Tầm Âm buồn cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô nhìn cậu toả sáng lấp lánh giống như trời sau ngưng tụ.
Dụ Lạc Ngâm thật sự có bản lĩnh này, có thể khiến tâm tư rối như một cuộn chỉ của cô lập tức tan thành mây khói.
[Tớ biết mà.] Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn trả lời tin nhắn: [Ghen tị.]
Trả lời cho có lệ, nhưng Dụ Lạc Ngâm vẫn không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ đuôi tóc của cô, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Nói xong lại lên xe đạp, tay vỗ yên sau ý bảo Bạch Tầm Âm lên xe.
Từ sau khi ‘ở bên nhau’, bất tri bất giác đã vượt qua một kỳ nghỉ ngắn và cuộc thi tháng, hai người sắp ở chung được một tháng rồi, mỗi lần có tiết tự học buổi tối, Dụ Lạc Ngâm đều sẽ đưa cô về nhà.
Thậm chí còn không biết Dụ Lạc Ngâm lấy đâu ra xe đạp, ngày nào cũng muốn đạp xe chung với Bạch Tầm Âm.
Nhưng không quá mấy ngày, xích xe đạp của Bạch Tầm Âm không biết ai phá hỏng, Dụ Lạc Ngâm thay cô đau lòng trong chốc lát, từ đó xung phong nhận nhiệm vụ lái xe đưa cô về nhà.
… Chuyện trùng hợp như vậy khiến Bạch Tầm Âm hoài nghi là cậu cố ý làm, nhưng mà cô còn có thể đi xe buýt.
Chỉ là Dụ Lạc Ngâm không cho, thậm chí còn lấy thân phận ‘bạn trai’ ra để ngăn cản, ương bướng muốn đạp xe đưa cô về nhà.
Vài lần như vậy, Bạch Tầm Âm cũng tập thành thói quen.
Bây giờ ngồi trên xe đạp Dụ Lạc Ngâm ngựa quen đường cũ.
Chờ tới khi về đến nhà, ý cười trên môi Bạch Tầm Âm còn chưa tắt, bị Quý Tuệ Dĩnh nhạy bén bắt được.
“Này, Âm Âm, dạo này con học ở trường có chuyện gì vui sao?” Bà vừa nấu cơm vừa nói chuyện, “Gần đây hình như con vui vẻ hơn trước rất nhiều.”
Bạch Tầm Âm tựa vào khung cửa bếp giúp ba, hơi hơi nghiêng đầu, nghe vậy thì ý cười trong mắt không giảm, giống như đang dùng ánh mắt hỏi lại ‘thế sao ạ?’.
“Mẹ thấy con vui vẻ lên không ít, mẹ cũng yên tâm hơn rồi.” Quý Tuệ Dĩnh thở dài, “Khoảng thời gian trước trạng thái con không ổn chút nào, mẹ còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì ở trường, còn đang tính đi tìm giáo viên nói chuyện xem sao.”
Bạch Tầm Âm thu lại ý cười, lúc này cô mới bất giác phát hiện trạng thái nản lỏng trước kia không chỉ ảnh hưởng tới bản thân mình mà còn cả mẹ nữa.
Khiến Quý Tuệ Dĩnh nhọc lòng vì mình, thật sự không nên chút nào.
Nghĩ vậy càng thấy biết ơn Dụ Lạc Ngâm vì đã kéo mình ra khỏi khoảng thời gian tăm tối đó.
Bạch Tầm Âm đi tới ôm lấy eo Quý Tuệ Dĩnh, giống như một đứa trẻ ỷ lại vào mẹ, môi không tiếng động khép mở: Mẹ ơi, con đã gặp được một nam sinh rất tốt.
Đây là câu nói không thể thốt ra khỏi miệng từ sinh lý tới tâm lý, nhưng lại là một câu vui vẻ nhất từ nội tâm của cô.
Dụ Lạc Ngâm, là người rất rất tốt.
*
Sau khi Dụ Lạc Ngâm đưa Bạch Tầm Âm về nhà, cậu vẫn đứng tựa vào một thân cây cổ thụ dưới cửa tiểu khu cũ nát hút thuốc, sau đó mới lấy điện thoại ra, trên đó hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Đương nhiên đều là đám bạn bè xấu gọi tới, ý đồ hỏi hai nữ một nam có xảy ra chuyện gì khó nói hay không.
Dụ Lạc Ngâm khẽ cười một tiếng, quét mắt nhìn địa chỉ vũ trường Chu Tân Tuỳ gửi tới, tắt điện thoại cất vào trong túi.
Cậu lại ngồi lên chiếc xe đạp tuần trước vừa mới cấp tốc nhờ người vận chuyển từ Đức về, đi dưới bóng đêm hơi lạnh.
Chỉ là đạp xe chậm hơn lái Ferrari rất nhiều, hơn nữa tháng 10 ở Lâm Lan cũng có hơi se lạnh, đạp được một vòng, khuôn mặt Dụ Lạc Ngâm đã lạnh tới mức trắng bệch, càng khiến đôi mắt đen như mực nổi bật rõ ràng.
Cậu đẩy cửa phòng bao, đi vào trong căn phòng lộn xộn bừa bộn.
“Đã thành thế này rồi còn gọi tao tới làm gì?” Dụ Lạc Ngâm ngồi xuống, bất mãn gõ mặt bàn, sau đó kêu phục vụ tới làm thêm một chén mỳ — buổi tối không ăn quá nhiều nên bây giờ cũng coi như ăn đêm.
“Kêu mày tới cũng không phải để mày ăn cơm tối đâu.” Lê Uyên tuỳ tiện bĩu môi, làm mặt quỷ liên tục hỏi cậu, “Nói coi nói coi, vừa rồi có xảy ra chiến tranh thế giới không?”
“Có thể xảy ra chiến tranh gì chứ?” Sự ngu ngốc của cậu ta khiến Dụ Lạc Ngâm cười nhạo, sau đó lại nhíu mày, “Chúng mày ai học cùng Thịnh Sơ Nhiễm thế, để ý cô ta một chút, đừng để cô ta ra ngoài nói bậy.”
“Vậy chỉ có người anh em là tao giúp mày để ý thôi.” Lục Dã hừ lạnh một tiếng, nhịn không được chửi bậy, “Cô ta phiền phức cực kỳ ấy, thế mà tư thế hôm nay lại hùng hổ thế không biết.”
“Mày cũng đừng nói thế, tao cảm thấy Thịnh Sơ Nhiễm khá xinh đẹp đấy, mắt to, dáng người cũng được.” Nam sinh cấp ba đều là mấy thằng nhóc 17-18 tuổi, cách bình phẩm về nữ sinh cũng đang dừng ở giai đoạn dễ hiểu nhất ‘xinh hoặc không xinh’, Lê Uyên khách quan công bằng nói, “Nhưng mà đương nhiên là không xinh đẹp bằng con nhỏ câm rồi.”
“Vậy mà cũng phải nói à? Số phiếu của Thịnh Sơ Nhiễm lúc bầu hoa khôi bị Bạch Tầm Âm ăn đứt đó.”
“Anh Dụ này, ngày đó con nhỏ câm ấy tới Lộc Hải có phải là mặc váy màu vàng không? Thật sự đúng là ngây thơ không có chỗ chê…”
“Được rồi.” Dụ Lạc Ngâm nhíu mày cắt lời bọn họ, thần sắc rõ ràng có chút không vui, “Nói Thịnh Sơ Nhiễm thì nói, đừng động tới người khác.”
Bạch Tầm Âm xinh hay không xinh, ngây thơ hay không ngây thơ, bây giờ cậu không muốn nam sinh khác xen vào.
“Đm, che chở thế à? Không phải chứ, anh Dụ, bây giờ mày với con nhỏ câm đó có quan hệ gì thế?” Lê Uyên không nhịn được hỏi, “Mày không thật sự thích Bạch Tầm Âm đấy chứ? Không phải chỉ là cá cược thôi sao?”
Cậu ta hỏi xong, cả phòng bao bỗng chốc rơi vào sự tĩnh lặng.
Không một ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí chút âm thanh cũng không có.
Mãi cho tới khi người phục vụ gõ cửa phòng mới phá tan sự yên tĩnh quỷ dị này.
“Không phải.” Dụ Lạc Ngâm cầm đũa ăn mỳ, giọng nói bình tĩnh, “Chỉ là cá cược thôi.”
“Nhưng bây giờ con nhóc câm đó còn chưa thích tao đâu.”
Bây giờ Bạch Tầm Âm chẳng qua chỉ coi cậu như người ‘cứu rỗi’ mà thôi, hoàn toàn chưa mở rộng cửa lòng với cậu.
Theo Dụ Lạc Ngâm thấy, kết quả như vậy chính là thất bại không thể nghi ngờ — cho nên cá cược vẫn chưa kết thúc.
“Nếu không thì đừng đùa nữa.” Chu Tân Tuỳ vẫn luôn ít lời mở miệng, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc lá, “Vốn dĩ lúc trước cá cược cũng chỉ là xem mày có thể theo đuổi được người ta không thôi, mày kết thúc sớm một chút, tao cũng lấy được tiền sớm.”
Lúc ấy cậu ta cược Dụ Lạc Ngâm có thể theo đuổi được Bạch Tầm Âm.
Lê Uyên nghe vậy, nhìn Lục Dã cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ, “Đúng đúng đúng, mày còn phải đưa tiền cho tao đấy!”
Lục Dã bực bội, “Cút!”
Giữa căn phòng ầm ĩ náo nhiệt, động tác Dụ Lạc Ngâm nhanh chóng ăn xong bát mỳ.
Sau đó chỉ nói ba chữ, “Đừng xía vào.”
*
Tháng 10 trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt đã tới lúc thi cuối kỳ.
Bạch Tầm Âm sợ yêu đương sẽ khiến kết quả học tập của mình giảm sút, trước khi thi thức khuya dậy sớm học bài, cuối cùng hai ngày thi cũng kết thúc, mí mắt như dính vào với nhau.
“Âm Âm ơi, Âm Âm!” Lúc này A Mạc vừa mới ra ngoài trường mua trà sữa đã chạy về, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt toả sáng nhìn cô, “Ngoài cổng trường có người tìm cậu! Cậu đoán xem là ai?”
Vẻ mặt hưng phấn của A Mạc khiến Bạch Tầm Âm ngẩn người – ai mà có thể khiến cậu ấy vui vẻ vậy chứ? Lại còn tìm cô?
Kết quả, cô nhóc này lại nhịn không nổi, chưa kịp đợi Bạch Tầm Âm dò hỏi đã dõng dạc nói ra đáp án, “Là Mục An Bình! Thằng nhóc kia từ Lâm Hải trở về rồi!”
Mục An Bình?! Nghe thấy cái tên này, Bạch Tầm Âm cũng hơi hoảng sợ, phản ứng cũng không đỡ hơn A Mạc là bao, suýt chút nữa phun ngụm trà sữa vừa uống ra khỏi miệng.
Mục An Bình… Bạch Tầm Âm hoảng hốt, cái tên này, đã hai năm rồi cô chưa từng nghe một ai nhắc tới, tựa như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới vậy.
“Đi thôi đi thôi!” A Mạc kéo tay cô, “Đi ra ngoài gặp.” Nói xong cũng vội vàng hấp tấp kéo Bạch Tầm Âm ra ngoài.
Vì thế, lúc Dụ Lạc Ngâm từ văn phòng giáo viên trở về thì thấy vị trí của Bạch Tầm Âm trống rỗng không một bóng người.
Cậu gõ mặt bàn Bạch Tầm Âm, hỏi Chu Tân Tuỳ vừa nhai kẹo cao su vừa làm bài tập ở bàn sau, “Người đâu rồi?”
“Bị Ninh Thư Mạc kéo ra ngoài rồi, nói rằng có bạn tới tìm.” Mí mắt Chu Tân Tuỳ cũng lười nâng lên, vừa viết bài vừa nói, lại dừng một chút vui đùa, “Nhưng mà hình như là một nam sinh, nghe khẩu khí Ninh Thư Mạc dường như… rất kích động.”
Nam sinh, còn rất kích động?
Dụ Lạc Ngâm sửng sốt một lát, có chút bực tức cười một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ là nam phụ lên sàn, chọc tức anh Dụ chơi chơi..