Edit: Khang Vy
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Dụ Lạc Ngâm hỏi về chuyện của Mục An Bình.
Lần đầu tiên Bạch Tầm Âm lười trả lời, cũng mặc kệ cậu, lần này lại không nhịn được trầm mặt, gõ chữ hỏi cậu: [Cậu có ý gì?]
Trên người thiếu nữ quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt thanh mát, không biết là dùng nước hoa gì – cũng có lẽ là dầu gội hoặc sữa tắm, trước kia Dụ Lạc Ngâm có thể thường xuyên ngửi thấy.
Mùi hương này giống như có ma lực khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn, lúc này cũng làm tâm trạng của cậu trở nên bình tĩnh không ít.
Dụ Lạc Ngâm im lặng một lúc rồi chậm rãi nói, “Tớ đứng ngoài cửa nhìn các cậu hơn một tiếng đồng hồ, thấy cậu cười với cậu ta mười ba lần.
”
Bạch Tầm Âm sửng sốt.
Dụ Lạc Ngâm lại hỏi, “Cậu ta thích cậu, còn cậu thì sao?”
Vừa dứt lời, một tiếng tát vang dội đã phá vỡ tất cả sự nguỵ trang giấu đầu hở đuôi giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời Bạch Tầm Âm đánh người, bàn tay vừa mới đánh Dụ Lạc Ngâm còn đang đau rát, ngón tay cũng run rẩy.
— Cũng là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Dụ Lạc Ngâm bị đánh, dường như cậu vì cái tát này mà ngẩn người, má trái trắng nõn hiện ra năm dấu tay rõ ràng, đờ đẫn nhìn Bạch Tầm Âm.
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, Dụ Lạc Ngâm cũng sẽ yếu thế, cũng sẽ ‘làm nũng’, thường xuyên dễ như trở bàn tay có thể khiến Bạch Tầm Âm đau lòng chiều chuộng mình…
Ví dụ như hôm Giáng Sinh, Dụ Lạc Ngâm buồn bực nói không nhận được táo của cô, Bạch Tầm Âm vội về nhà gói một túi táo cho cậu, thậm chí bên trên mỗi quả táo còn kèm theo một tờ giấy cô tự viết để làm quà bồi thường.
Ví dụ như Dụ Lạc Ngâm có thói quen đưa cô về nhà, cũng có thói quen đưa cô đi học, bởi lười phải dậy sớm nên cậu cũng không có thời gian ăn sáng, vì thế Bạch Tầm Âm lại bắt đầu học nấu bữa sáng, sáng nào cũng làm hai phần để hai người cùng ăn lúc trên xe đạp…
Sau này Dụ Lạc Ngâm nói với cô, cậu thích bữa sáng mà cô làm, không quen ăn thứ khác.
Bạch Tầm Âm lại càng tốn nhiều tâm tư hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn mang cơm trưa cho cậu… chỉ là, bây giờ cô không biết đó có phải lừa gạt cô hay không.
Tóm lại, Dụ Lạc Ngâm thật sự biết cách làm nũng khiến cô mềm lòng, khiến cô đau lòng.
Nhưng bây giờ, cặp mắt đen của thiếu niên như vỡ vụn ánh sáng, không thể tin nổi, mà Bạch Tầm Âm lại vô cùng thờ ơ.
Không có gì buồn hơn trái tim đã chết, không có gì đau hơn sự im lặng.
Bạch Tầm Âm thực sự rất biết ơn Dụ Lạc Ngâm, lần đầu tiên cho cô nếm được cảm giác ‘đánh người’ là thế nào.
Cậu cho cô sự ngọt ngào, chờ mong, lừa gạt, khiếp sợ, bi ai, đủ mọi hương vị của cuộc sống, tất cả mọi thứ.
Bạch Tầm Âm không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Dụ Lạc Ngâm, gỡ từng chữ một cho cậu xem –
[Cậu đừng tưởng rằng ai cũng giống nhau, thân tại Tào doanh tâm tại Hán[1].
]
Bạch Tầm Âm thật sự không nghĩ tới, Dụ Lạc Ngâm sẽ trả đũa cho rằng cô mập mờ với một bạn nam khác, điều này khiến cô cảm thấy một cái tát là quá ít.
Cảm xúc kích động, cô dứt khoát biểu đạt luôn trong một lần –
[Dụ Lạc Ngâm, cậu đừng quấn lấy tôi nữa, tôi biết cậu ở bên tôi là vì cá cược, trước kia Lục Dã theo đuổi tôi cũng vì thế, lời các cậu nói ngày đó tôi đã nghe thấy rồi, hẳn là cậu đã thắng rồi.
]
[Diễn kịch với người câm như tôi rất mệt, cũng rất phiền phức, làm ơn buông tha cho bản thân mình, cũng buông tha cho tôi đi.
]
[Cậu của bây giờ khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn.
]
Bạch Tầm Âm gõ một tràng dài vào điện thoại, đồng tử của Dụ Lạc Ngâm cũng nhanh chóng co rút.
Nhân lúc cậu không để ý, Bạch Tầm Âm dùng sức đẩy cậu, ‘trốn’ ra bên ngoài.
Từ bóng dáng gấp gáp của thiếu nữ là đã có thể nhìn ra, cô coi cậu giống như là quái vật vậy.
Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm không tự chủ đi theo cô, thấy Bạch Tầm Âm tới bên phía A Mạc và Mục An Bình, nam sinh vội vàng hỏi cô cái gì đó, cô chỉ khẽ lắc đầu rồi ba người cùng nhau lên xe.
Chiếc taxi nghênh ngang rời đi, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của cậu.
Dụ Lạc Ngâm thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài đặt lên bên má vừa bị tát.
Một cái tát kia không chút lưu tình, dùng toàn bộ sức lực cũng khiến cậu tỉnh táo trở lại, biết rõ những suy nghĩ và hành động của mình đều đã sai.
Ánh mắt của cô rất cao, ngay cả chính bản thân cậu cũng phải hao tổn rất nhiều tâm tư và thủ đoạn mới có thể đả động tới cô, thoạt nhìn thì dịu dàng, trên thực tế lại rất lạnh lùng kiêu ngạo, ai mà có thể dễ dàng lọt vào mắt cô được chứ.
Nhưng Dụ Lạc Ngâm có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian kia, Bạch Tầm Âm thật sự thích cậu.
Vừa rồi là cậu quá xúc động, ngu ngốc tới mức không có đủ tự tin với chính bản thân mình, còn hiểu lầm Bạch Tầm Âm nên cô mới càng tức giận.
Từng câu từng chữ lên án làm Dụ Lạc Ngâm lần đầu tiên cảm thấy mình đã làm sai chuyện.
Nhưng mà chuyện cá cược này, chẳng qua chỉ là lời nói miệng thôi mà, thật sự quan trọng tới vậy sao?
Cho dù động cơ ở bên nhau không được thuần tuý, nhưng nó quan trọng hơn sự chân thành trong quá trình sao?
Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười nhạo một tiếng, kết quả lại chạm tới khoé miệng vừa mới bị cô gái nhỏ đánh, đã có một vết rách ra rất nhỏ — Bạch Tầm Âm dùng sức rất lớn, đã trầy da luôn rồi.
Nhưng mà… Dụ Lạc Ngâm híp mắt, đầu lưỡi liếm khoé môi, vậy mà lại hồi tưởng ‘dư vị’ của cái tát vừa rồi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy một cô gái điềm tĩnh lạnh nhạt như Bạch Tầm Âm lại có chút ‘cay’, trong sự thanh đạm lại có vẻ cay.
Khiến người ta muốn chịu ngược, muốn ngừng mà không được.
*
Bạch Tầm Âm cũng không biết suy nghĩ dần trở nên biến thái của Dụ Lạc Ngâm, cô đánh người chỉ giống như bộc phát, đánh xong mắng xong thì bỏ cậu lại đó chạy lên xe taxi về, một đường về nhà, bàn tay vừa đánh Dụ Lạc Ngâm đều đang run rẩy.
Tuy rằng khó thở, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đánh người, trong đầu Bạch Tầm Âm rối bời, A Mạc và Mục An Bình bên cạnh nói gì cũng không nghe rõ, dường như chỉ nhìn thấy khẩu hình của bọn họ lúc đóng lúc mở, tựa như mọi người xung quanh đều biến thành quái vật chỉ biết há mồm ăn nuốt.
“Âm Âm! Âm Âm?” A Mạc mà Mục An Bình nói được vài câu, nhạy bén chú ý tới cảm xúc của Bạch Tầm Âm không ổn cho lắm, đưa tay lay bả vai cô, “Cậu làm sao vậy?”
Linh hồn quay lại thể xác, tròng mắt của Bạch Tầm Âm dần có tiêu cự, cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình.
Một lúc lâu sau, cô khẽ lắc đầu, khoé môi không nhịn được hơi nhếch lên.
Cô không làm gì cả, cô chỉ phản kích thôi.
Bạch Tầm Âm không bận tâm tới những câu ‘không đồng ý’ chia tay của Dụ Lạc Ngâm ở tiết thể dục.
Tiếp cận cô bằng những lời nói dối, bọn họ đã chân chính đến với nhau chưa mà có chia tay?
Dụ Lạc Ngâm không xứng.
Ngày hôm sau, từ giáo viên tới bạn học đều chú ý tới vết tay trên má Dụ Lạc Ngâm.
Làn da cậu rất trắng, bị tát mạnh một cái như thế cũng không thể nào biến mất nhanh như vậy được, trải qua một đêm lại càng trở nên xanh tím doạ người.
Mọi người thấy vậy, suy nghĩ đầu tiên chính là – có phải Dụ Lạc Ngâm bị ba mẹ tát thành như vậy không?
Người có quan hệ tốt với cậu đều trực tiếp đi qua hỏi, không tốt thì không nhịn được cười thầm, thậm chí chủ nhiệm lớp Vu Thâm cũng gọi cậu vào văn phòng dò hỏi – đãi ngộ đặc biệt của học sinh ngoan, ông nhíu mày, “Mặt em làm sao vậy?”
Dụ Lạc Ngâm đứng trước bàn làm việc của Vu Thâm, cụp mắt, vẻ mặt không chút biểu tình, “Không sao ạ, trên đường gặp phải… lưu manh, nên đánh nhau một trận ngoài trường học thôi ạ.
”
Thật ra, đây là lần đầu tiên cậu bị vây xem chật vật như vậy, nhưng lại rất thản nhiên, không rõ mấy người xung quanh khoa trương thế làm gì.
Cũng không phải chỉ bị đánh thôi sao, cũng chẳng phải chuyện lạ gì cả, mấy thằng nhóc không quen mặt đó còn làm như có được tin gì hot lắm.
Chỉ trừ ‘hung thủ’ chính là lưu manh Bạch Tầm Âm ra.
Lúc ở lớp Dụ Lạc Ngâm còn nghe được A Mạc chê cười cậu bị đánh thành ‘đầu heo’ với cô, kết quả, Bạch Tầm Âm lại yên lặng coi như không nghe thấy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào làm bài tập – thật sự giống như mặt cậu không phải cô ban tặng vậy.
Hừ, đồ tàn nhẫn.
Dụ Lạc Ngâm không nhịn được nhếch môi, đã quên mất mình đang ‘bị thương’, đau tới nhíu mày.
“Sắp tới kỳ thi thử đầu tiên rồi, em không thể bớt làm chuyện xấu được sao?” Vu Thâm nhìn Dụ Lạc Ngâm đã thành đầu heo còn ‘nhe răng nhếch miệng’, hận sắt không thành thép thở dài, “Thời gian quan trọng mà còn đánh nhau, gặp lưu manh không biết báo cảnh sát sao?”
“Vâng ạ.
” Dụ Lạc Ngâm lười biếng đáp, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.
“…” Vu Thâm trừng mắt với cậu, “Sao thầy cảm thấy em đang trả lời có lệ với thầy thế?”
Dụ Lạc Ngâm chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, “Không đâu ạ.
”
“Thôi, vào chuyện chính.
” Vu Thâm mặc kệ cậu, nhìn trái nhìn phải giống như tên trộm, xác nhận văn phòng không còn người khác mới hỏi, “Dạo này trong trường có một vài tin đồn, nói em và Bạch Tầm Âm yêu sớm, có chuyện này không?”
Khuôn mặt Dụ Lạc Ngâm hơi giật mình không dễ phát hiện, sau đó nhân lúc Vu Thâm chưa kịp nhận ra đã khôi phục bình thường, làm như không có chuyện gì nhún vai, “Không phải đâu ạ, ai lại loan tin này thế chứ?”
Vu Thâm nghiêm túc nhìn cậu không rời mắt, “Thật sự không có?”
Dụ Lạc Ngâm lắc đầu, “Không ạ.
”
Lúc nói chuyện, trong đầu cậu đã nhanh chóng lên một danh sách những người biết rõ chuyện của mình và Bạch Tầm Âm – trường cấp ba Tam Trung không nghiêm cấm tuyệt đối chuyện yêu sớm, nhưng cũng không ủng hộ, nếu như thật sự bị phát hiện sẽ nghiêm túc tìm phụ huynh phê bình, không bị phát hiện thì cũng chẳng làm sao.
Cho nên, ai là người mật báo với thầy giáo?
Mấy người anh em của cậu thì không có khả năng, bên cạnh Bạch Tầm Âm cũng chỉ có một người bạn là A Mạc, cũng không có khả năng này, cho nên…
“Vậy nên ý của em là có người bịa đặt em và Bạch Tầm Âm? Nhưng gần đây thầy nghe được không ít tin đồn nhảm nhí như vậy nên không để trong lòng, nhất là khoảng thời gian quan trọng lớp 12 này.
” Không biết Vu Thâm đang nhớ lại cái gì, trầm ngâm một lúc rồi gõ bàn, “Như vậy đi, tiết này của các em là tiết tự học đúng chứ? Em kêu Bạch Tầm Âm tới đây, thầy cần đối chiếu với cả hai đứa.
”
Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm sáng ngời, “Thầy bảo em đi kêu Bạch Tầm Âm tới ạ?”
Vu Thâm không kiên nhẫn, “Đi mau lên, nói nhảm gì nữa?”
Dụ Lạc Ngâm mỉm cười, vô cùng ngoan ngoãn, “Vâng ạ.
”
Cậu nói xong thì xoay người rời khỏi văn phòng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Quay trở lại lớp, khuôn mặt hoa thắm liễu xanh của Dụ Lạc Ngâm vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, cậu làm lơ tất cả, quang minh chính đại đi tới bàn của Bạch Tầm Âm, hơi cúi người nói khẽ bên tai cô, “Lão Vu tìm cậu, bảo cậu tới văn phòng một chuyến.
”
Tiếng hít thở quẩn quanh vành tai trắng nõn của thiếu nữ, Dụ Lạc Ngâm nhạy bén chú ý tới ngón tay cầm bút của Bạch Tầm Âm căng thẳng.
Cậu không nhịn được khẽ cười.
Hai phút sau, ở dưới không ít ánh mắt của bạn cùng lớp, hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa, khoảng cách trong hành lang trống trải không gần không xa, bước chân của Bạch Tầm Âm cực nhanh giống như đang vội vàng muốn đánh nhau với ai.
Nhưng nam sinh thân cao chân dài vẫn đuổi kịp rất nhanh.
“Cái tát hôm qua của cậu tàn nhẫn thật đấy, dấu vết này có khi ba bốn ngày cũng không hết.
” Dụ Lạc Ngâm đi song song cạnh cô, lười biếng hỏi, “Hết giận chưa?”
Bước chân của Bạch Tầm Âm cứng đờ.
“Nếu như chưa nguôi giận…” Dụ Lạc Ngâm cũng dừng lại theo, xoay người nhìn vào đôi mắt màu trà của cô gái nhỏ, dõng dạc từng chữ một, “Cậu đánh thêm bên má phải một cái nữa cũng được?”
…
Bạch Tầm Âm không khỏi buồn cười.
Thì ra, tới lúc này rồi mà Dụ Lạc Ngâm vẫn còn cho rằng cô ‘giận dỗi’.
Hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại ra gõ chữ hỏi cậu: [Thầy Vu thật sự tìm tôi sao?]
Dụ Lạc Ngâm gật đầu.
[Vậy tôi cũng không làm chậm trễ thời gian nữa, tôi nói cho cậu biết.
] Đầu ngón tay Bạch Tầm Âm nhẹ nhàng mà kiên quyết –
[Không phải tôi đang giận dỗi, tôi thật sự rất ghét cậu.
]
[1] Đây là một câu thành ngữ của TQ, ý muốn nói thân ở phe địch nhưng trái tim vẫn hướng về phe mình.
.