7:30 PM
Đậu:
Đâu?
Bánh Bao nhà tao đâu?
Mày tìm thấy Toản ở đâu?
Vịt:
Tao sẽ nói.
Nhưng trước tiên mày bình tĩnh cái đã.
Đậu:
???
Vịt:
Đặt xe về nhà đi đã.
Đặt taxi ấy, trời sắp mưa rồi.
Đậu:
Khổ quá!
Thì mày cứ nói tao nghe Toản ở đâu trước đi.
Vịt:
Đặt xe trước đi, xong khi nào lên xe rồi thì tao nói mày nghe.
Đậu:
Mày làm sao đấy?
Nhất định phải ra vẻ thần bí thế à?
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Mày không nói thì để tao nhờ anh hỏi mày nhé.
Vịt:
Ơ...
Xuân của tao sao lại biết lôi chống lưng ra đe dọa rồi thế này?
Không!
Mày không phải Xuân hu hu!
Đậu:
Đừng có đánh trống lảng.
Nói đi, Toản đâu rồi? Sao mày lại bảo tao phải bình tĩnh? Xảy ra chuyện gì à?
Mày còn ỡm ờ nữa tao nhắn cho anh thật đấy.
Vịt:
Ờ thì...
Đúng là xảy ra chuyện, Toản nhà mày đang ở bệnh viện.
Đậu:
Cái gì cơ???
Sao Toản lại ở trong bệnh viện?
Toản bị làm sao?
Bệnh viện nào?
Hả?
Mày nói đi tao chạy qua đấy luôn.
Việt Anh! Nói đi!
Vịt:
Mày bình tĩnh, Toản ở trong bệnh viện, nhưng không bị gì cả.
Đậu:
Thế là thế nào?
Không bị gì là sao?
Mày nói rõ ra xem nào.
Vịt:
Nó đi cùng một người.
Đậu:
Đi cùng ai?
Sao tự nhiên đang đi đón tao mà lại đi bệnh viện với ai?
Toản có bảo gì tao đâu.
Vịt:
Đi cùng một người mà nó không thể nói cho mày biết được.
Đậu:
???
Là sao?
Mày nói chuyện có thể dứt khoát ngắn gọn hơn không? Cứ ỡm ờ là thế nào?
Tóm lại là ai?
Vịt:
Quỳnh.
8:05 PM
Vịt:
Xuân?
Có sao không đấy?
Đậu:
Không sao.
Mà sao mày biết?
Vịt:
Tao vẫn theo dõi Facebook của bà Quỳnh mà, nãy tao thấy bà ấy đăng story nên biết.
Ảnh chụp Toản ngồi bên cạnh giường bệnh, đang cầm cái tay quấn băng của Quỳnh, cap ghi: Anh vẫn dịu dàng như thế.
2
Đậu:
À...
Vịt:
Xuân.
Đậu:
Gì?
Vịt:
Ổn không?
Đậu:
Ổn.
Không ổn thì cũng phải ổn thôi.
Sớm muộn gì cũng thế mà.
1
Đâu phải tao không biết?
1
Vịt:
Biết mà sao vẫn cố chấp thế?
Đậu:
Lỡ rồi, không làm khác được.
Vịt:
Aiz!
Tao không biết phải nói gì với mày nữa.
Đậu:
Làm thánh sống cạn lời rồi à?
Xin lỗi nhé.
Vịt:
Còn giỡn nữa? Tao biết mày lại đang khóc chứ gì?
Đậu:
Đúng là chẳng giấu được mày chuyện gì.
Vịt:
Tao lại chả hiểu mày quá!
Xin lỗi tao làm gì hả Xuân? Xin lỗi chính bản thân mình ấy.
Tội tình gì mà cứ đâm đầu vào?
Đậu:
Tội không có nhưng tình thì quá nhiều.
Nên mới thế đấy.
Mày cũng biết yêu rồi mà, mày sẽ sớm hiểu được suy nghĩ của tao thôi.
Vịt:
Bé Mầm không như thằng Bánh Bao kia!
Đậu:
À...
Vịt:
Trước đây tao không nói, nhưng giờ Quỳnh về rồi, mày định thế nào đây?
Đậu:
Thế nào là thế nào?
Vịt:
Mày biết thừa ý tao muốn hỏi cái gì mà.
Đậu:
Thế nào?
Tao làm sao biết?
Vịt:
Này!
Đậu:
Chắc là chờ xem Toản muốn quyết định ra sao thôi.
Vịt:
Lại chờ Toản!
Mày không thể tự quyết định được à?
Tình cảm của mày! Hạnh phúc của mày mà!
Đậu:
Nếu tao tự quyết được thì chuyện đã sớm kết thúc từ hai năm trước rồi, đâu phải đợi đến bây giờ.
Vịt:
Haizzz...
Uổng công bao nhiêu người thương mày, mày thì tự đi đâm đầu tìm khổ.
Sao ngốc thế hả Xuân?
Đậu:
Tao biết tao ngu ngốc.
Nhưng tao không thể ngăn cản bản thân mình ngu ngốc.
Vịt:
Sống như thế vui lắm à? Hạnh phúc lắm à?
Đậu:
Nếu lờ đi bản chất của vấn đề thì đúng là rất vui, rất hạnh phúc.
Ít nhất một năm qua là thế.
Vịt:
Ừ, một năm qua là thế.
Tao cũng tưởng thế, thằng Toản nó yêu thương mày đến độ tao còn đôi khi suýt quên luôn sự tồn tại của Quỳnh.
Đậu:
Sao mày không quên luôn đi? Như tao ấy.
Nếu mày không thỉnh thoảng đâm chọt mấy câu, có lẽ tao sẽ vui hơn.
Vịt:
Vì tao muốn nhắc nhở mày đó Xuân!
Tỉnh lại đi, người ta về rồi Xuân à!
Hôm nay hứa đi đón mày rồi lại mặc kệ mày để chạy sang với người ta, những ngày tháng sau này sẽ còn thế nào nữa đây?
Xuân, dứt đi.
Đừng tự làm khổ mình nữa, được không?
Đậu:
Tao nói rồi, tao chờ Toản quyết định.
Vịt:
Trời ơi cái thằng Bánh Bao đó thì quyết được gì? Nó chỉ biết tổn thương người khác tổn thương chính mình! Lừa mình dối người mà thôi!
Đậu:
Thì tao có khác gì đâu?
Vịt:
Xuân...
Đậu:
Là tao tình nguyện mà.
1
Vịt:
Xuân ơi là Xuân!
Để anh biết được chuyện này thì...
Đậu:
Đừng nói.
Bắt đầu đã không biết, thì kết thúc cũng không cần biết.
Vịt:
Rồi mai mốt chia tay mày định giải thích thế nào?
Đậu:
Tao sẽ bảo là tao chán rồi.
Vịt:
Mày nghĩ anh tin?
Đậu:
Chắc là không...
Nhưng mày sẽ có cách giúp tao mà, đúng không?
Vịt:
Thôi ạ!
Xin người!
Tao không dám liều đâu.
Đậu:
Việt Anh, chẳng lẽ mày lại bỏ mặc tao?
Vịt:
Tao mà bỏ mặc mày thì có dọn đến đây ở cùng mày không?
Mà mày ấy! Lúc tao khuyên thì không nghe, giờ xảy ra chuyện cái kêu tao đừng bỏ mặc.
Đậu:
Tao xin lỗi, chỉ một lần cuối này thôi.
Vịt:
Không!
Kệ đấy! Để anh giải quyết cũng được.
6
Cho một trận cho hai đứa mày tỉnh ra.
Hâm không chịu được!
3
Đậu:
Đừng mà Việt Anh, tội nghiệp Toản.
Vịt:
Giờ vẫn còn bênh nó?
Đậu:
Ừ thì tội nghiệp cả tao.
Vịt:
Mày bênh nó nên mày mới tội nghiệp đấy ngốc ạ!
Đậu:
Tao xin lỗi.
Nhưng tao chỉ có mày là thân nhất, chỉ mày mới giúp được tao thôi.
Coi như tao cầu xin mày, được không?
Vịt:
Không.
Anh thương mày còn hơn cả tao, để anh xử tốt hơn.
Đậu:
Việt Anh, đừng mà.
Vịt:
Không.
Khỏi năn nỉ phí công.
Mày gọi xe về chưa?
Bắt đầu thấy có hạt mưa rồi đấy.
Đậu:
Mày đồng ý giúp tao đi rồi tao về.
Vịt:
What???
Thế mà mày cũng nói ra được à?
Gọi xe đi về nhanh lên! Đừng có dở hơi nữa!
Đậu:
Mày đồng ý không để lộ chuyện của tao cho anh biết là được.
Chỉ cần giúp chút xíu như vậy thôi, còn lại tao sẽ tự lo, nhé?
Việt Anh, bạn bè bao năm mày nỡ lòng nào không giúp tao?
Vịt:
Giờ mày không về là tao sang nhắn tin kể tuốt tuồn tuột cho anh biết đấy.
Đậu:
Việt Anh!
Đừng!
Không được!
Vịt:
Về nhanh lên.
Gọi taxi, cấm đi xe ôm.